Đạo Quân (bản edit)

Chương 143: Ngưu Hữu Tặc (盗)




Edit: Luna Huang

Tâm tình cả bọn đều rất nặng nề, nhắm mắt cũng có thể đoán được là tình huống cửa hàng của ba nhà sẽ không khác gì nhau, tuy nhiên Cao Túc Thông vẫn chưa chịu từ bỏ, vẫn ôm chút hi vọng, nhảy xuống ngựa, mặt hung dữ nhìn chằm chằm Thôi Viễn: “Hàng của chúng ta ở đâu?”

Thôi Viễn phù phù quỳ xuống, “Sư thúc, lúc chúng ta rời đi thì hàng vẫn còn tại đó a!”

Cao Túc Thông vung nắm đấm lên, cuối cùng lại dừng lại, đưa tay lên đập vào cái trán, việc này thật là nhức đầu!

Liêu Sâm vẫn bình tĩnh ngồi trên lưng ngựa, không nhúc nhích, hắn đoán chừng không cần ôm hy vọng gì nữa, tình huống trong cửa hàng đều giống nhau, hai nhà kia gặp chuyện không tốt, thì Phù Vân tông khả năng cũng sẽ là như vậy nốt.

Ngược lại hiện tại hắn nhìn Cao Túc Thông có chút nghiến răng, kéo bọn hắn vào làm gì chứ?

Mặc dù ba phái đều dính chút ánh sáng của Tống gia, nhưng bởi vì nhi tử của Lưu Lộc quản gia Tống gia tu luyện ở Lưu Tiên tông, khi phân phối lợi ích đều có khuynh hướng về Lưu Tiên tông, có thù với Ngưu Hữu Đạo cũng là Lưu Tiên tông, bọn hắn lúc này bị kéo xui xẻo theo, cái này thì đi đâu kiện được bây giờ?

Bộp bộp! Cao Túc Thông đi tới đi lui dùng sức vỗ vỗ cái trán, lại quay người nhìn về phía Thôi Viễn đang quỳ, “Ai dám làm loại chuyện này tại thành Trích Tinh chứ? Có phải lúc các ngươi ra ngoài đã để lộ tin tức hay không? Suy nghĩ cho thật kỹ, ai có khả năng trộm hàng nhất?”

Hàng hóa trong cửa hàng của ba nhà cũng không phải là nhỏ, tính toán sơ sơ đoán chừng cũng phải mấy trăm vạn kim tệ, có thể lấy lại được tự nhiên là muốn lấy về.

Thôi Viễn lắc đầu liên tục: “Sư thúc, chúng ta bên này tuyệt đối không có để lọt tin tức, ta thật không biết là ai ăn trộm hàng.”

Cao Túc Thông chỉ chỉ con chim Tầm Hương trên vai một đệ tử, “Có chuyện gì với Hương Nhị vậy? Không phải các ngươi đuổi theo Hương Nhị tới đây sao? Vì sao trên đường tới đây còn có hạt Hương Nhị dẫn dụ chim Tầm Hương nữa?”

“Cái này...” Thôi Viễn sửng sốt, trong lòng cuồng mắng, tên Ngưu Hữu Đạo điên kia làm cái quỷ gì, trộm hàng thì trộm đi, còn để lại manh mối làm mẹ gì? Sững sờ nói: “Sư thúc, cái này sao có thể? Bọn đệ tử một đường đuổi theo Ngưu Hữu Đạo tới bên này liều mạng chém giết, thật không biết có chuyện gì xảy ra ở trong thành a!”

Ngồi yên trên lưng ngựa Liêu Sâm nói: “Nói như thế, người lưu lại Hương Nhị dọc đường rất có thể có quan hệ với người trộm cướp cửa hàng của chúng ta.”

Cao Túc Thông nhíu mày, đây cũng là có khả năng, lại hỏi Thôi Viễn: “Không phải Hương Nhị đã đưa cho tên Lôi Tông Khang rồi sao? Không phải là hắn đi theo Ngưu Hữu Đạo hả?”

Thôi Viễn: “Hương Nhị là đệ tử tự tay giao cho Lôi Tông Khang, tuyệt đối không có sai, hắn đích thật cũng là đi theo Ngưu Hữu Đạo, thế nhưng sư thúc nói trên đường đi còn có Hương Nhị là sao đệ tử thật sự không biết! Đệ tử thật sự không biết a!”

Liêu Sâm lập tức nhảy xuống, đi đến trước mặt Cao Túc Thông: “Chẳng lẽ là Ngưu Hữu Đạo lại trở về thành Trích Tinh, tên Lôi Tông Khang kia lần nữa lưu lại manh mối? Thế nhưng vậy thì không đúng lắm, bọn hắn làm sao biết được trong cửa hàng không còn ai chứ? Chẳng lẽ ở trong thành có đồng bọn của bọn hắn theo dõi cửa hàng của mấy nha chúng ta? Nhưng mà cái này cũng không hợp lý a, nếu đã sớm biết rõ tình hình, há lại để cho người của chúng ta đuổi theo được? Cũng không thể là ngay từ lúc đầu đã muốn cướp sạch cửa hàng mấy nhà chúng ta a? Điều đó là không có khả năng, căn bản ngay từ đầu cửa hàng hai nhà chúng ta cũng không có dính vào việc này.”

Việc này từ lúc mới bắt đầu liền rõ ràng là không hợp lý, mê nhiễu luẩn quẩn khắp nơi, các loại khả năng đều có thể, mấy người ai cũng không thể xác định được đến cùng là chuyện gì xảy ra, sắp bị xoay cho choáng rồi.

Võ Tiền Hạo nghiêm mặt lại đi tới đi lui ở bên cạnh, nói: “Thời gian bọn hắn chém giết có trùng với thời gian cửa hàng bị trộm không, còn có đến tột cùng là ai lưu lại Hương Nhị này, làm rõ hai chuyện này, sự tình đại khái liền có manh mối.”

Liêu Sâm: “Làm rõ? Hiện tại đến tột cùng là truy tra hàng quan trọng, hay là truy sát Ngưu Hữu Đạo quan trọng đây?”

Cao Túc Thông: “Hai chuyện đều quan trọng, nói không chừng hàng chính là do Ngưu Hữu Đạo trộm, hai chuyện cùng tiến hành. Võ huynh, ngươi mang người đi tới hiện trường xác minh, ta cùng Liêu huynh dẫn người tiếp tục đuổi theo Hương Nhị, cầm Kim Sí theo để giữ liên lạc, không biết hai vị cảm thấy thế nào?”

Hai người khẽ gật đầu, một đám lần nữa lên ngựa, ù ù mau chóng phi đi.

Một đường đi tới, cả nhóm dần dần phát hiện ra không đúng, chuẩn bị chia làm hai nhóm vẫn cứ đi chung đường, hướng bay của chim Tầm Hương, chính là hướng Diêu Hữu Lượng và Thôi Viễn chỉ, lộ tuyến rất trùng hợp.

Chạy ra sa mạc, đi vào thảo nguyên, đã tới chân đồi, chim Tầm Hương tính bay sang hướng khác tạm thời bị gọi lại trở về.

Một đám đi tới quan sát hiện trường chém giết, quả nhiên phát hiện dấu vết đánh nhau, thân là người đồng môn với nhau, từ một chút dấu vết liền nhìn ra được đây có phải là thủ pháp của bản môn hay không liền.

Diêu Hữu Lượng và Thôi Viễn không thể xác nhận những người khác đã chết hay còn sống, hiện trường lại không tìm thấy thi thể, cho dù có thi thể, ở loại địa phương này, sợ là sớm bị dã thú và kền kền chia cắt sạch rồi.

Trong lòng Diêu Hữu Lượng và Thôi Viễn biết chính mình cũng đã bị liệt vào đối tượng hoài nghi, nếu không sẽ không đến mức phải đến hiện trường điều tra để xác minh lời của bọn hắn.

Xác nhận đích xác là đệ tử bản môn ở trong này có phát sinh chém giết, Liêu Sâm hỏi hai người: “Đánh nhau xảy ra khi nào?”

Hai người suy nghĩ một chút, lần lượt cho ra đáp án, “Cách hiện tại không sai biệt lắm khoảng năm canh giờ.”

Cao, Liêu, Võ ba người nhìn nhau, thời gian lâu như vậy quá đủ cho Ngưu Hữu Đạo đi đi về về thành Trích Tinh, đi hai vòng cũng không thành vấn đề nữa là.

Cao Túc Thông trầm giọng nói: “Năm canh giờ, các ngươi mới đi về được một đoạn như thế? Theo lý, hẳn là đã sớm về lại thành Trích Tinh rồi?”

Thôi Viễn hoảng hốt vội nói: “Hai người đệ tử trước đó đào vong, nào dám đi đường cũ, từ hướng khác lượn quanh một vòng, lúc này mới tốn nhiều thời gian như vậy.” Ngón tay chỉ một phương hướng, vẽ một vòng lượn quanh.

Cao Túc Thông: “Ngưu Hữu Đạo có đầy đủ thời gian gây án, nếu là hắn làm, hắn làm sao biết trong cửa hàng không có ai? Ở đây đánh một trận, lại trở về thành Trích Tinh trộm đồ, gan chó thật là lớn, không phải biết được cái gì đó mới là lạ, có phải các ngươi tiết lộ tin tức hay không hả?”

Thôi Viễn nghẹn ngào nói, “Sư thúc là hoài nghi đệ tử phản bội sư môn tiết lộ tin tức sao? Nếu thật là đệ tử tiết lộ tin tức, đệ tử thế nhưng là muốn giết Ngưu Hữu Đạo a, Ngưu Hữu Đạo làm sao có thể thả chúng ta rời đi?”
Diêu Hữu Lượng liên tục gật đầu với Võ Tiền Hạo đang nhìn hắn đầy hoài nghi nói, “Đúng vậy a đúng vậy a, sư thúc, chúng ta là may mắn chạy trốn, thật không có để lộ ra tin tức gì.”

Sau khi nói ra lời này xong, trong lòng hai người đều gào thét, chân tướng sự việc không bị vạch trần còn thôi, một khi bị vạch trần, hai người chết chắc!

Bất quá lời này vừa nói ra, ngược lại là loại bỏ được đám người nghi ngờ, ngẫm lại cũng thế, người muốn giết mình rơi vào trong tay mình, nào có đạo lý tuỳ tiện buông tha được, tên điên ngay cả sứ thần Yến quốc cũng dám giết, tuyệt đối sẽ không kiêng kị cái này!

Ánh mắt đám người nhìn về phía hai người đều hòa hoãn lại không ít, đi ra ngoài vì sư môn chém giết một trận, còn kém chút bị mất mạng, kết quả còn bị người hoài nghi, tâm tình có thể nghĩ.

Võ Tiền Hạo vỗ vỗ bả vai Diêu Hữu Lượng, “Hữu Lượng, đừng để ở trong lòng, ngươi cũng biết việc này đã thành lớn chuyện! Ta khẳng định là phải hỏi cho rõ ràng minh bạch.”

Diêu Hữu Lượng gật đầu, ủy khuất nói: “Đệ tử minh bạch, cũng có thể lý giải.”

Cao, Liêu, Võ ba người lại đi tới một bên bàn bạc, kết quả điều tra này, chỗ xảy ra chém giết ở đây, lộ tuyến Hương Nhị cũng chỉ đến đây, hoàn toàn trùng khớp, nào có chuyện trùng hợp như vậy được, tăng thêm Ngưu Hữu Đạo có đầy đủ thời gian hành sự, không muốn nghĩ là Ngưu Hữu Đạo làm cũng khó.

Như vậy vấn đề ở đây là, loại trừ hai người Thôi, Diêu để lộ bí mật ra, thì đó chính là do đệ tử khác để lộ bí mật, sau khi Thôi, Diêu thoát đi rồi, số đệ tử còn lại hoàn toàn có khả năng có người bị rơi vào trên tay Ngưu Hữu Đạo, thành ra có người khai ra một chút chuyện không nên nói.

Đến tột cùng là đệ tử nhà ai tiết lộ bí mật? Hiện tại ba nhà liên thủ, không phải là thời điểm đổ trách nhiệm, dễ bị tổn thương hòa khí, tạm thời cũng không có cách nào đẩy được, ‘sống không thấy người, chết không thấy xác’, trời mới biết là ai tiết lộ bí mật.

Ba người nhìn nhau, chuyện này tạm thời để đó.

“Kẻ này thật sự là càn rỡ!” Liêu Sâm nghiến răng nghiến lợi mắng, hai phái kia chí ít cũng còn có người còn sống. “Ta nhìn kẻ này không cần phải gọi là Ngưu Hữu Đạo (道) nữa, về sau liền gọi là Ngưu Hữu Tặc (盗) đi, đạo trong đạo tặc ý!” (Hai từ này đều phát âm là Đạo/dào/)

Cao Túc Thông trầm giọng nói: “Rất có thể là tên Lôi Tông Khang kia còn chưa bị bại lộ, vẫn tiếp tụ để lại manh mối dọc đường, không nên trì hoãn nữa, tiếp tục đuổi theo đi!”

Võ Tiền Hạo: “Cũng có thể là cái bẫy cố ý tạo ra để dẫn dụ chúng ta vào!”

Cao Túc Thông vỗ tay một phát, “Võ huynh, vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta coi như quên đi, đến đây dừng lại ha?”

Võ Tiền Hạo liếc hắn, đây không phải là nói nhảm sao? Hắn ngược lại muốn dừng lại, thế nhưng có thể dừng được sao? Ba phái liên thủ không bắt được người không nói, còn tổn thất đệ tử, ngay cả hang ổ đều bị người ta tịch thu, dừng lại ở đó? Chẳng lẽ đường đường là tu sĩ Kim Đan lại thật sự rơi vào hạ tràng bị giáng chức trở về sơn môn đứng canh cổng sao?

Mặt mũi Liêu Sâm tràn đầy khổ sở nói: “Hiện tại liền xem như là núi đao biển lửa, chúng ta cũng phải nhảy vào a! Tiếp tục đuổi đi, chỉ cần bắt được Ngưu Hữu Đạo, còn có thể tìm được hàng trở về, tối thiểu cũng có thể lấy công chuộc tội, nếu không bắt được hắn, mọi người tự cầu phúc đi!”

Nếu ba người biết hàng hóa trong cửa hàng bị Ngưu Hữu Đạo bán đổ bán tháo, đoán chừng ba người sẽ tức giận đến thổ huyết, muốn tìm mấy môn phái như Linh Tông kia chuộc lại đồ bằng giá lúc bán là chuyện không thể nào, thực lực ba phái cộng lại cũng không bằng một góc của Linh Tông người ta a!

“Những con ngựa này phải giữ lại để thay đổi, hai người các ngươi từ từ đi bộ về đi!”

Diêu Hữu Lượng cùng Thôi Viễn trọng thương chưa lành, mang theo cũng không có tác dụng gì, bị bỏ lại tại chỗ.

Hai người đưa mắt dõi theo đám người ù ù phi nhanh đi xa rồi, quay mặt nhìn nhau, “Hơ..!” Đều cùng thở ra một hơi, rốt cục đã xí gạt được.

Chỉ là nhìn nhìn lại bốn phía, hai người cùng nín lặng, náo loạn nửa ngày lại phải đi bộ về, đoạn đường đi khi nãy xem như là công toi, lại phải bắt đầu đi thêm lần nữa.

Ánh sao lấp lánh, hai người tiếp tục kết bạn đi dưới ánh trăng...

Trời đã sáng, mặt trời vừa mọc, dịch trạm, đây là một tòa dịch trạm khá lớn nằm ở vị trí giao thông then chốt.

Mấy người Ngưu Hữu Đạo phong trần mệt mỏi trực tiếp phóng ngựa chạy vào trong dịch trạm, lần lượt xuống ngựa, 12 con ngựa thở phì phò.

Một nhóm gọi một chút đồ ăn tươi nóng ngồi tại dịch trạm ăn, bình thường dịch trạm cũng sẽ kiêm luôn phương diện sinh ý này để phục vụ khách hàng.

Những người khác ngồi xuống ăn, Hắc Mẫu Đơn theo chỉ đạo của Ngưu Hữu Đạo đi tìm dịch trưởng, đổi ngựa.

Mặc dù trên đường đi có thay đổi ngựa, thế nhưng thể lực của ngựa cuối cùng cũng có hạn, giày vò một đêm, không chịu đựng nổi nữa, thế nhưng cả bọn lại không muốn ngừng lại nghỉ ngơi, chỉ có thể là đi thay ngựa.

Trên đường cũng có vài dịch trạm nhỏ, nhưng dịch trạm nhỏ sẽ không có nuôi nhiều ngựa như vậy, loại dịch trạm lớn như thế này thì không có vấn đề, ngựa ở trong chuồng được cho ăn uống no đủ được cột ở bên kia.

Bất quá ngựa của dịch trạm sao có thể đổi cho người ngoài được, đây đều là của công được cấp, coi như người muốn mua, người ta cũng không muốn bán ấy chứ. Nhưng mà Hắc Mẫu Đơn đẩy 100 kim tệ tới trước mặt dịch trưởng, mọi thứ đều xong xuôi, chỉ là đổi một chút thôi mà, dịch trạm cũng không bị mất con ngựa nào, hơn nữa nhìn ngựa của người ta đều là ngựa tốt, chỉ là bị mệt mỏi, dưỡng một chút liền có thể khôi phục rồi.

“Đây là mật phái của triều đình, có công chuyện cần làm, ngươi dẫn bọn hắn đi đổi ngựa đi!” Dịch trưởng gọi tên dịch tốt tới, tùy tiện bịa cái lý do liền bảo dịch tốt dẫn Hắc Mẫu Đơn đi thay ngựa.

Cả nhóm dừng lại một thời gian ngắn, thay ngựa xong, lại xông ra dịch trạm, ù ù mau chóng phi đi.

Một tên dịch tốt đang cầm cây chổi quét rác bên ngoài hàng rào cúi đầu, đợi cho nhóm Ngưu Hữu Đạo đi qua rồi, mới quay đầu lại nhìn, sau đó xách theo cây chổi bước nhanh vào trong dịch trạm.