Đạo Quân (bản edit)

Chương 147: Tiện nghi chiếm lớn quá!




Edit Luna Huang

“Đạo gia nói đúng lắm.” Hắc Mẫu Đơn cười khan một tiếng.

Chỉ là miệng phục nhưng tâm không phục, cái này mà ngươi gọi kết giao bằng hữu sao? Đây là lấy tiền ra nện mới đúng á!

Nàng cũng là lần đầu gặp phải loại người này, đi đến đâu cũng luôn mồm hô hào kết giao bằng hữu, thả Thôi Viễn và Diêu Hữu Lượng cũng nói là kết giao bằng hữu, ném ra một đống tiền cho Vân Hoan cũng nói là kết giao bằng hữu, đây là thứ bằng hữu gì vậy, là bằng hữu thật sao? Không có tên nào đáng tin cậy hết!

Trên thực tế còn có một tên không đáng tin cậy nữa, chỉ là nàng không biết mà thôi, là lúc ở tại Kim Châu hắn thả Trần Quy Thạc đi, cũng nói là kết giao bằng hữu nốt.

Thế nhưng mặc kệ như thế nào, dám đâm đầu vào Độ Vân sơn làm càn như này, lôi kéo Vân Hoan xưng huynh gọi đệ, chơi một hồi rồi nhẹ nhàng đi ra, Hắc Mẫu Đơn xem như là thật sự đã cảm nhận được, dũng khí của vị Đạo gia này không phải là bình thường, rất am hiểu dạo chơi ở trên đầu lưỡi đao chứa đầy phong hiểm!

Hai người vừa về tới chỗ bí mật ở trong rừng, mấy người đang chờ đó lập tức vây quanh, nhìn thấy hai người bình an trở về, đều thở phào nhẹ nhõm.

Viên Phương kinh ngạc nói: “Đạo gia, nhanh như vậy đã trở về rồi? Không có sao chứ?”

Thật sự là quá nhanh, từ lúc rời đi cho đến khi trở về, trước sau bất quá chừng 1 canh giờ.

Hắc Mẫu Đơn có chút dở khóc dở cười, thầm nghĩ, nhanh à? Còn có cái càng nhanh hơn kìa, gặp mặt Vân Hoan trước sau chưa đến một nén hương (5 phút), vị Đạo gia này liền cùng với vị Đương gia của Độ Vân sơn kia trở thành huynh đệ kết bái, nắm tay, hàn huyên, xưng huynh gọi đệ, giống y như là tiểu hài tử trong xóm hay chơi đùa vậy, chuyện này mà nói ra đoán chừng không có ai tin!

“Không có chuyện gì hết, chúng ta tiếp tục lên đường thôi” Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu cho đám người.

Viên Phương “ừm” một tiếng, không có chuyện gì liền tốt, phó thác trước đó làm hắn có chút lo sợ, bây giờ thấy bình yên trở về, trái tim như treo trên cổ cũng đã hạ xuống.

Một nhóm lên đường cái, lần nữa mau chóng ù ù phi ngựa chạy đi...

Trên vách núi, hương án các loại đã sớm được dọn đi sạch sẽ, trên đỉnh một ngọn núi cao hơn phía trên, dưới một gốc tùng già, Vân Hoan ngồi trên bệ đá bên cạnh uống một mình.

Có bóng dáng của Hầu Kình Thiên từ bên dưới bay lên, đáp xuống bên cạnh, “Đương gia, có cọc mua bán đưa tới cửa.”

Vân Hoan từ từ xách bầu rượu rót, thuận miệng hỏi, “Mua bán cái gì?”

Hầu Kình Thiên: “Mua cái mạng, không ít, 2van (20,000) kim tệ, đưa trước 5000 làm tiền đặt cọc, thành công thì giao nốt 1 vạn rưỡi còn lại!”

Vân Hoan: “Mạng của ai mà có giá như vậy? Ta đã nói trước cho ngươi rồi, vượt quá khả năng của chúng ta thì không cần tiếp nhận.”

Hầu Kình Thiên: “Thân phận của mục tiêu, người mua không có tiết lộ. Bất quá người trung gian đứng ra bảo đảm, tu vi của mục tiêu không cao hơn Trúc Cơ kỳ, bên người mục tiêu có năm tên đồng hành, thực lực dự đoán cũng sẽ không vượt qua Trúc Cơ kỳ, đồng thời bảo đảm mục tiêu không có thế lực hay bối cảnh gì cả.”

“Không có tiết lộ thân phận của mục tiêu?” Vân Hoan bưng chén rượu lên đến bên môi lại buông xuống, “Không biết thân phận thì làm sao ra tay hả?”

Hầu Kình Thiên: “Người trung gian nói, sẽ chỉ đường cho chúng ta tìm tới mục tiêu, không nhọc chúng ta phải đi tìm.”

“Chuyện lạ hôm nay thật đúng là nhiều.” Vân Hoan nói thầm một tiếng, chần chờ một chút, nói: “Bàn lại, nói cho người trung gian, không biết thân phận của mục tiêu có phong hiểm, tăng thêm 1 vạn, tiền đặt cọc là 1 vạn, không đồng ý liền không tiếp nhận. Đương nhiên, ngươi chú ý cách bàn bạc một chút, nếu như đối phương không chịu, ngươi nhượng bộ lần nữa, 2 vạn liền 2 vạn đi. Việc này ngươi tự đi làm, cẩn thận một chút.” Phất phất tay.

“Hiểu rồi.” Hầu Kình Thiên chắp tay, quay người bay đi.

Song Vân Hoan còn chưa kịp uống được nửa bầu rượu, lại có một tên thủ hạ gọi là Chu Trường Quý lướt đến, bước nhanh tới trước mặt bẩm báo: “Đương gia, có người xông vào núi.”

Vân Hoan đột nhiên quay đầu, “Người nào?”

Chu Trường Quý: “Người xông vào tự giới thiệu là đệ tử của Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, và Linh Tú sơn, nói là muốn đuổi bắt hung thủ, nhờ chúng ta tạo điều kiện thuận lợi.”

“Hóa ra là tiểu tử kia dẫn người tới thật à?” Vân Hoan nói thầm, gương mặt co giật, hắn khùng mới đi thực hiện lời hứa với Ngưu Hữu Đạo, không khách khí chút nào khua tay nói: “Nói cho bọn hắn nơi này không có người bọn hắn muốn tìm, nơi này cũng không phải là nơi bọn hắn muốn tìm liền có thể tìm, bảo bọn hắn cút!”

“Vâng!” Chu Trường Quý chắp tay lĩnh mệnh, nhảy xuống ngọn núi, ngự khí lướt đi.

Một đường xuyên qua mây mù ra tới bên ngoài Độ Vân sơn, hạ xuống một chỗ sơn cốc có hai phe đang còn giằng co.

Người đột nhiên xông tới chính là nhóm Cao Túc Thông, Võ Tiền Hạo và Liêu Sâm, một đường truy đuổi đến đây, lúc này đang bị mười mấy tên yêu tu vây lại ở giữa.

Hạ xuống trong đám người phe mình, Chu Trường Quý quát: “Đã giúp các ngươi hỏi qua rồi, các ngươi tìm nhầm nơi rồi, nơi này không có ngươi các ngươi muốn tìm, nhanh chóng cút đi!”

Cao Túc Thông trầm giọng nói: “Có hay không tối thiểu cũng phải để chúng ta đi tìm mới biết được chứ?”

Chu Trường Quý cười lạnh nói: “Nơi này là chỗ để các ngươi muốn tìm liền có thể tìm sao? Hôm nào chúng ta cũng tới Lưu Tiên tông của ngươi tìm thử một chút xem sao, Lưu Tiên tông các ngươi có chịu không hả?”

Cao Túc Thông: “Nếu thật sự là có chứng cứ để chứng minh có kẻ đó, chuyện cho tìm hay không cho tìm có thể thương lượng chứ?”

Chu Trường Quý: “Vậy các ngươi có cái gì chứng minh người các ngươi muốn tìm ở tại Độ Vân sơn đây?”

“Lại đây!” Cao Túc Thông quay đầu lại hét lớn, một tên đệ tử cầm theo cái lồng chim đi tới, hắn đưa tay bắt con chim Tầm Hương đang còn nhảy nhót ở trong lồng ra, đưa lên cho đối phương nhìn, “Nhận biết hay không? Chúng ta một đường đuổi theo chim Tầm Hương tới đây, nếu không có gì lầm lẫn, đầu mối Hương Nhị vẫn còn ở đó, đây có tính là chứng cứ hay không hả?”
Trước đó là một con chim Tầm Hương khác, kết quả con chim Tầm Hương đó vừa bay đến đây đậu trên một cái cành cây, liền bị một con rắn độc năm màu ẩn núp trên đó cắn lén, không thể tránh được, bị ăn mất!

Chu Trường Quý: “Biết đâu Hương Nhị là ở phía đầu bên kia của Độ Vân sơn thì sao? Chim Tầm Hương bay ngang qua đây truy theo cũng rất bình thường đi”

Liêu Sâm nói xen vào: “Chúng ta một đường đuổi theo tới, tình huống như thế nào trong lòng đều biết rõ, bây giờ ta chỉ hỏi ngươi một câu, có phải Độ Vân sơn nhất định muốn cùng ba phái Phù Vân tông, Lưu Tiên tông và Linh Tú sơn chúng ta làm khó dễ phải không? Nếu là như thế, chỉ cần ngươi có thể làm chủ được chuyện này, chúng ta lập tức rời đi, món nợ này ngày khác sẽ quay lại lĩnh giáo!”

Đối phương đem lời nói thăng cấp tới mức độ này, đồng thời đối nghịch với mấy cái môn phái, Chu Trường Quý hắn cũng không làm chủ được, nghiêng đầu ra hiệu cho người bên cạnh một chút, người sau cấp tốc quay người lao đi.

Không bao lâu sau, Vân Hoan tới, sau lưng dẫn theo một đám người bay tới.

Hạ xuống đối diện người ba phái, Vân Hoan liếc thấy chim Tầm Hương trên tay của Cao Túc Thông, đại khái đã đoán ra được có chuyện gì xảy ra, không thể nào có người lẻn được vào Độ Vân sơn của hắn, để bố trí Hương Nhị mà bên hắn lại không có ai phát hiện ra, tám chín phần mười chính là tên vương bát đản Hiên Viên Đạo kia thừa dịp lên núi, tiện thể ném xuống Hương Nhị đây.

Lại thêm trước đó Ngưu Hữu Đạo có nói sẽ dẫn người ba phái đến, không muốn nghĩ là Ngưu Hữu Đạo làm cũng khó.

“Vân đương gia.” Cao Túc Thông, Liêu Sâm cùng Võ Tiền Hạo cùng chắp tay.

Thành Trích Tinh cách nơi này cũng không xa, Vân Hoan lâu lâu cũng sẽ tới thành Trích Tinh, ba người bọn hắn thường ở trong thành Trích Tinh, chưa nói tới quen biết, nhưng cũng đã thấy qua Vân Hoan rồi.

“Nghe nói Phù Vân tông, Lưu Tiên tông cùng với Linh Tú sơn muốn gây khó dễ với Độ Vân sơn ta?” Vân Hoan lạnh lùng hỏi.

Cao Túc Thông: “Vân đương gia nói như vậy hơi quá, ngày xưa không thù ngày nay không oán, sao có thế nói là muốn gây khó dễ được, nhưng đích xác là có nghi phạm rất quan trọng chạy vào Độ Vân sơn, chỉ là muốn thỉnh Đương gia cho mặt mũi, để cho chúng ta tiếp tục truy đuổi qua.”

Vân Hoan: “Mặt mũi có thể cho, nhưng uy hiếp là vô dụng, ta chỉ hỏi một câu, dựa vào cái gì?”

Cũng không phải hắn muốn ôm lấy chuyện này giúp Ngưu Hữu Đạo, mà là từ khi nào có cái chuyện là để cho người ngoài tùy tiện ra vào nhà của mình thế được, thật đi đáp ứng chuyện này, mặt mũi của hắn biết dấu đi đâu được.

Cao Túc Thông khẽ gật đầu, “Vân đương gia hỏi rất hay, Vân đương gia có biết người chúng ta muốn truy đuổi có thân phận gì hay không?”

Trong lòng Vân Hoan hơi rục rịch, xem ra những người này biết thân phận thật sự của vị kia, bèn cười nhạt nói: “Không ngại nói ra nghe thử một chút.”

Cao Túc Thông: “Người này ở tại Kim Châu giết sứ thần Yến quốc Tống Long, tên là Ngưu Hữu Đạo, chính là trọng phạm của triều đình Yến quốc!”

“...” Vân Hoan lập tức trợn tròn hai mắt, Hiên Viên Đạo... Ngưu Hữu Đạo...

Cũng không phải do thực lực của Ngưu Hữu Đạo cường hãn được bao nhiêu, mà là do chuyện giết sứ thần của một nước không phải là chuyện nhỏ, sau khi Ngưu Hữu Đạo giết Tống Long, đã nổi danh khắp thiên hạ, tại bảy quốc lưu truyền rất sôi nổi, đồng thời nổi danh ở cả thế tục lẫn cả ở tu hành giới, trừ phi tin tức của ngươi quá bế tắc đi, nếu không người chưa nghe nói qua thật sự là không nhiều.

Trong chốc lát, Vân Hoan có xúc động muốn chửi thề, nằm mơ cũng không nghĩ tới Hiên Viên Đạo chính là Ngưu Hữu Đạo, hắn làm sao nghĩ đến một tên trọng phạm của Yến quốc, thế mà lại chạy đến Độ Vân sơn của hắn, vừa ra tay chính là 20 vạn kim tệ nữa, chính mình váng đầu hay sao, cư nhiên còn cùng hắn kết bái!

Hắn thật là không nghĩ tới, bản thân tùy tiện kết bái một phát, lại là một người có tên tuổi lớn như thế, mặc dù thực lực và thế lực không bằng được hắn, nhưng thanh danh tuyệt đối là vang dội hơn hắn rất nhiều. Còn tưởng là chiếm được ‘tiện nghi’, cái ‘tiện nghi’ này đích thực là chiếm lớn quá!

Phía sau lưng hắn có mấy vị tận mắt thấy hắn cùng Ngưu Hữu Đạo kết bái, từng tên âm thầm đổ mồ hôi hột, nếu mà để cho người ta biết được Đương gia của Độ Vân sơn là huynh đệ kết bái với Ngưu Hữu Đạo, không biết triều đình Yến quốc có đi để mắt tới bên này hay không, triều đình một nước có thể điều động thế lực tu hành giới là không thể coi thường a.

Vân Hoan cũng ý thức được ý tứ trong lời nói của Cao Túc Thông, không chỉ là Lưu Tiên tông, Phù Vân tông cùng với Linh Tú sơn mà thôi, bọn hắn đây là đang lấy triều đình Yến quốc ra ép hắn, bất quá hắn cũng không sợ, nơi này dù sao cũng là lãnh thổ của Triệu quốc, nhưng hắn cũng không muốn dây vào phiền toái gì.

“Thì ra là thế, được rồi, mặc kệ các ngươi nói là thật hay là giả, ta có thể cho phần mặt mũi này, bất quá mặt mũi của Độ Vân sơn ta cũng không thể để mất như vậy được. Ta có thể cho các ngươi điều tra, nhưng nếu các ngươi không tìm thấy người các ngươi muốn, các ngươi cũng phải cho ta cái bàn giao!” Vân Hoan lạnh lùng nói.

Liêu Sâm: “Vân đương gia muốn bàn giao như thế nào?”

“Người xâm phạm Độ Vân sơn ta, chết, để mạng lại đi!” Vân Hoan cười lạnh lẽo một tiếng, muốn bức đối phương thấy khó mà lui.

Cao Túc Thông, Liêu Sâm, Võ Tiền Hạo sầm mặt lại, sau khi truy được đến đây, mấy người liền đã có phán đoán, nếu Ngưu Hữu Đạo có thể trốn vào được nơi này, tất nhiên là đã được Độ Vân sơn che chở, nếu không bầy yêu há lại cho người ngoài tự tiện xông vào hang ổ của mình được, muốn ở đây tìm được người là không có khả năng.

Nhưng mà bọn hắn vẫn phải kiên trì xông lên, không tận lực thì không tốt bàn giao với sư môn.

Ba người cũng biết, hiện tại náo ra động tĩnh lớn như vậy, nếu Ngưu Hữu Đạo thật sự có cấu kết với Độ Vân sơn, sợ là đã sớm nghe được phong thanh, đã chạy mất hay chưa không nói, Độ Vân sơn cũng sẽ không để cho bọn hắn tìm ra được trọng phạm của Yến quốc trong này, dễ bị mượn cớ sau này.

Bất quá đây chính là điều bọn hắn cần để có bàn giao, truy đuổi theo suốt đoạn đường này, có lúc chim Tầm Hương có thể tìm được tung tích, có lúc thì không phát hiện ra được, bọn hắn liền biết là mình đã bị ‘chơi’.

Bây giờ tốt rồi, có cái bàn giao rồi, không phải do bọn hắn không cố hết sức, mà là bị Độ Vân sơn làm hỏng chuyện, bên này thế lực đơn bạc, không phải là đối thủ của Độ Vân sơn.

Cao Túc Thông cắn răng nói: “Tốt, món nợ này chúng ta nhớ kỹ!”

Vân Hoan khinh thường nói: “Ít chơi bài này với lão tử đi, chính các ngươi cũng không có nắm chắc, chính mình cũng không thể xác định người có ở tại Độ Vân sơn này hay không, còn dám hù dọa ta?”

“Chúng ta đi!” Cao Túc Thông la lên, quay người dẫn theo cả đám bay đi.

Bên này cũng không có đi ngăn cản bọn hắn, chỉ là phái người bay theo giám thị bọn hắn rời khỏi.

Vân Hoan từ từ quay người lại nhìn đám người chung quanh một lượt, lớn tiếng hung dữ căn dặn: “Tất cả đều nhớ kỹ cho ta, cái gì không nên nói thì một chữ cũng không thể để lọt ra ngoài, nếu không ta giết chết kẻ đó!”

Đám người khẽ gật đầu, đều biết hắn nói tới chính là chuyện cùng Ngưu Hữu Đạo kết bái.