Phương Trượng

Chương 102: Kế hoạch thất bại




Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Mọi người vẫn không đi, tất cả đều ở lại chỗ này, đứng giữa cơn mưa, bọn họ đều muốn xem thử vị đạo sĩ này làm thế nào đối mặt phương trượng Nhất Giới?

Mới vừa rồi đạo sĩ coi số mạng ở nơi này, bây giờ mọi người cũng có hơi nghi ngờ.

Rốt cục nước mưa làm cho đạo sĩ tỉnh táo lại một chút. Hòa thượng trước mặt lão quả thật không giống tầm thường, nhất định phải đối phó cẩn thận, bằng không e rằng hôm nay sẽ có phiền phức.

Lạnh lùng nhìn Hoắc Nguyên Chân, đạo sĩ mở miệng nói:

- Hòa thượng, bần đạo bội phục đối với dự đoán mưa gió của ngươi, nhưng chuyện này cũng không thể nói rõ bần đạo coi cho người khác nhất định là sai.

- Bần tăng cũng chưa nói lão coi sai, thật ra thì bần tăng tới nơi này chỉ vì muốn ăn quả dưa hấu kia mà thôi.

Hoắc Nguyên Chân vẫn chỉ quả dưa hấu kia, phảng phất quả dưa hấu là cừu nhân của hắn, không muốn buông tha, nhất định phải ăn nó cho bằng được.

Đạo sĩ cũng trở nên gấp gáp:

- Hòa thượng người muốn làm gì vậy, vì sao nhất định đòi ăn dưa của bần đạo?

- Chỉ là một quả dưa hấu mà thôi, vì sao đạo trưởng lại tỏ ra tiếc rẻ như vậy? Chẳng lẽ trong dưa hấu này có chuyện gì không cho người khác thấy được hay sao?

Hoắc Nguyên Chân đột nhiên cao giọng, làm cho đạo sĩ sợ hết hồn.

Nghe Hoắc Nguyên Chân kêu lên như vậy, những người khác cũng cảm giác được chuyện này có chỗ khác thường. Vì sao vị đạo sĩ này chịu cho Hoắc Nguyên Chân ăn những quả dưa hấu khác, chỉ một quả này lại không chịu?

Có nông dân hiếu kỳ đi tới quan sát kỹ quả dưa hấu kia một chút, đột nhiên hét lớn:

- Ôi, dưa hấu này đã bị bổ ra, lỗ hổng nằm ở bên dưới, từ nơi này mới có thể nhìn thấy.

Đạo sĩ tức giận nhìn người nông dân kia một cái, sắc mặt tái xanh.

- Mở ra! Xem thử bên trong có cái gì?

Rất nhiều hương khách bèn kêu lên phụ họa, nhất là những người đã trả tiền coi bói đều nghi ngờ không biết đạo sĩ này có giở trò gì không, hiện tại càng muốn xem cho rõ ràng.

Hoắc Nguyên Chân nói với Nhất Trần:

- Nhất Trần sư đệ, đệ bổ quả dưa kia ra, nếu như bên trong không có vấn đề, chúng ta sẽ bồi thường đạo trưởng mười quả dưa hấu, hơn nữa sẽ xin lỗi công khai trước mặt mọi người.

- Dạ, phương trượng!

Nhất Trần đi tới, coi như không thấy ánh mắt như muốn giết người của đạo sĩ, trực tiếp cầm quả dưa hấu kia lên, bỏ lên trên bàn.

Mọi người rối rít xúm lại, cẩn thận quan sát dưa hấu này, phát hiện phía dưới quả dưa quả thật có một lỗ hổng, bên trong lại rỗng ruột.

Tay Nhất Trần vung lên khẽ phẩy một cái, quả dưa theo đó mở ra, vỡ làm hai mảnh.

Bên trong một xâu tiền lăn ra, rơi lên trên mặt bàn.

- Đây là tiền của ta, không ngờ rằng bị lão mũi trâu này trộm đi. Lão đạo, lão hại ta, trộm tiền hương hỏa của ta, ta liều mạng với lão!

Hương khách kia xắn tay áo lên, muốn tiến lên dạy dỗ vị đạo sĩ này, Hoắc Nguyên Chân vội vàng kéo y lại.
Đạo sĩ kia sắc mặt tái xanh, đứng ở nơi đó chết trân không cử động. Hoắc Nguyên Chân nhìn ra lão đạo có công phu rất cao, Nhất Trần cũng đang một mực cẩn thận đề phòng, nếu như hương khách này tiến lên, nhất định là lão đạo sẽ không khách sáo với y.

Mọi người rối rít khiển trách lão đạo, mồm năm miệng mười, cơ hồ toàn bộ đều lấy Phật pháp ra nói chuyện. Có một số người kích động nói đạo sĩ trộm cắp của cải người khác, sau khi chết phải xuống địa ngục, cho vào vạc dầu.

Có một ít người lớn tuổi tận tình khuyên giải vị đạo sĩ này, hy vọng lão dứt khoát bỏ Đạo nhập Phật, lạy phương trượng Nhất Giới làm sư, tu hành Phật pháp thật tốt.

Nhưng cũng có ý kiến bất đồng, cho là đạo sĩ lạy phương trượng Nhất Giới làm sư còn chưa đủ tư cách, nên lạy hòa thượng Thiếu Lâm hàng chữ Tuệ làm sư, làm đồ tôn phương trượng Nhất Giới còn tạm được.

Mọi người càng nói, sắc mặt lão đạo sĩ càng trở nên âm lãnh.

Hoắc Nguyên Chân đang muốn ngăn cản mọi người, lại có một người đứng dậy, nói với hắn:

- Phương trượng, vị đạo sĩ này mới vừa rồi coi cho ta, nói ta có tai ương đổ máu, sau đó dường như dưới chân ta bị thứ gì đó đánh một cái, lập tức ngã lăn ra, đó là chuyện gì vậy?

Hoắc Nguyên Chân khẽ mỉm cười, ra hiệu cho Nhất Trần.

Nhất Trần gật đầu, thình lình khoát tay một cái, một cỗ nội lực phát ra, cách không đánh trúng mắt cá chân đối phương. Lực đạo vô cùng nhẹ, nhưng người kia cảm thấy chân mình mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống một lần nữa.

- Người tập võ tới trình độ nhất định đều có nội lực, có thể đánh ra cách không. Vị đạo trưởng này nội lực hùng hậu, muốn cho thí chủ té một cái thật sự là quá mức đơn giản.

Hoắc Nguyên Chân giải thích, lần nữa khơi lên lửa giận của mọi người, rất nhiều người đều muốn ra tay dạy dỗ vị đạo sĩ này.

Ngay cả những người lúc nãy khổ tâm khuyên nhủ hiện tại cũng bỏ cuộc, miệng niệm Phật hiệu liên tiếp, nghĩ thầm chỉ sợ là vị đạo sĩ này khó cứu.

- Đạo trưởng, có nhớ bần tăng nói qua hôm nay lão sẽ chịu nhục hay không, hắn là hiện tại đạo trưởng đã cảm nhận được mùi vị sỉ nhục. Ngoài ra bần tăng còn nói qua đạo trưởng sẽ bị đánh, không biết bần tăng coi có chính xác không?

Đột nhiên đạo sĩ bật cười ha hả thật to:

- Nhất Giới, người giỏi lắm, kế hoạch của bần đạo thất bại, nhưng ngươi cũng chớ vội đắc ý, còn sẽ có người tới tìm người. Hơn nữa người cho rằng những điêu dân này có năng lực đánh bần đạo sao?

- Có năng lực hay không, xem thử rồi sẽ biết!

Theo tiếng nói Hoắc Nguyên Chân vừa dứt, Nhất Trần nhanh chóng nhào tới, song chưởng đánh tới đạo sĩ.

Đạo sĩ cũng tung một cước đá bay cái bàn, ném ra phất trần cùng lá cờ vải trong tay, giơ chưởng nghênh đón Nhất Trần.

Hai người giao thủ nhanh chóng trên không trung, ầm ầm đùng đùng qua mười mấy chiêu không phân ra thắng bại, thân thể cũng rơi xuống.

Trong lúc hai chân đạo sĩ còn chưa chạm đất, thân giữa không trung không có chỗ mượn lực, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên xuất thủ.

Hai tay hắn khép lại, ngón tay nắm lại, duy chỉ có hai ngón trỏ giơ ra chập vào nhau, canh chuẩn thời gian bắn ra một cỗ nội lực từ song chỉ.

- Nhất Chỉ Hoàng Lương!

Hoắc Nguyên Chân cảm thấy tên mấy chiêu thức Vô Tướng Kiếp Chỉ đều rất oai phong, nếu như đọc lên vào thời điểm chiến đấu, tựa hồ tăng thêm khí thế.

Ban đầu đánh chết Phù Tang Lãng Nhân Hậu Thiên viên mãn kia, Hoắc Nguyên Chân dùng hai ngón tay sử xuất Nhất Chỉ Đàm Hoa đã thành công. Mà vị đạo sĩ này rõ ràng là một cao thủ Tiên Thiên, cho nên phải dùng chỉ pháp hùng mạnh hơn mới được.

Vị đạo sĩ này cũng là xui xẻo, mặc dù thân là cảnh giới Tiên Thiên nhưng mới vừa so chiêu cùng Nhất Trần, một hớp chân khí còn chưa kịp thả lỏng, thân thể lại trên không trung không có chỗ nào né tránh. Mắt thấy một chỉ Hoắc Nguyên Chân đánh tới cũng không thể làm gì, chỉ có thể vận chuyển chân khí bảo vệ quanh thân, hy vọng có thể đón đỡ một chỉ của đối phương.

Rầm!

Một chỉ này đánh trúng đạo sĩ, phát ra tiếng vang trầm đục. Đạo sĩ cảm giác tựa hồ bị người giáng cho một quyền thật mạnh, ngũ tạng lục phủ đều đảo lộn, cổ họng hơi ngọt lập tức phun ra một ngụm máu tươi.