Phương Trượng

Chương 104: Vịnh Nhạn Lai Hồng




Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Tất cả mọi người đều tụ tập chung một chỗ, làm thành một vòng tròn lớn, nghe phương trượng ở chính giữa đang hát.

Hoắc Nguyên Chân vừa hát vừa dạy những người khác, còn không ngừng chỉ huy, nói cho mọi người đến chỗ nào là âm cao, chỗ nào là âm bạo phát, lúc nào phải vung quyền, lúc nào phải đá chân.

May là những người này đều rất thông minh, ước chừng một canh giờ sau, rốt cục lãnh hội hoàn toàn khúc ca Thiếu Lâm tự này.

Đang chuẩn bị biểu diễn một lần, Hoắc Nguyên Chân chợt thấy Triệu Nguyên Khuê từ xa đi tới.

Để cho y xem một chút cũng không sao, sau này trở về Trường An còn có thể tuyên truyền cho Thiếu Lâm mình một chút.

- Đã chuẩn bị xong!

Tuệ Vô ở bên kia hét lớn một tiếng, các đệ tử nhất tề trả lời, sau đó tất cả cởi áo ra, ai nấy lộ ra cơ bắp cường tráng của mình, có vẻ như tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

- Nhóm đội!

Các đệ tử nhanh chóng sắp hàng ngay ngắn, bốn mươi người xếp thành năm hàng, đứng cách nhau năm thước.

- Nhớ khúc ca mới vừa rồi phương trượng dạy, lúc nào luyện quyền thì luyện quyền, lúc rảnh hát nghiêm chỉnh cho ta! Nếu có ai lười biếng, vậy đến trưa trở về đừng ăn cơm nữa!

- Dạ!

- Được, chuẩn bị trung bình tấn!

Theo Tuệ Vô dẫn đầu, các đệ tử nhất tề đứng trung bình tấn, ba người Tuệ Vô, Tuệ Ngưu cùng Tuệ Kiếm đứng ở trước đội ngũ.

Hoắc Nguyên Chân vung tay lên, tất cả chỉnh tề phát ra một quyền.

Ngay sau đó, tiếng hát vang lên, khúc ca Thiếu Lâm tự này tạo thành hồi âm lãng đãng không dứt trong núi Thiếu Thất.

Vĩnh viễn Triệu Nguyên Khuê cũng không thể nào quên được cảnh tượng này. Y đi dạo trong Thiếu Lâm tự, thấy các võ tăng lên tiếng ca hát, vung tay xuất quyền, vẻ đẹp chí dương này hết sức rung động lòng người.

Đoạn ký ức này là thời khắc khó quên nhất trong đời y. Nhiều năm sau này, ở mỗi lần nhớ lại vẫn cảm thấy trong lòng bồi hồi kích động.

Dưới ánh mặt trời, hơn bốn mươi tên võ tăng vai trần cường tráng ở bên bờ Âm Mã hồ sóng gợn, múa may quyền cước chỉnh tề, lớn tiếng ca vang, hào khí chấn động xông thẳng lên trời.

Tuệ Vô xuất ra một quyền, người phía sau đồng loạt xuất quyền theo, hét lớn một tiếng, sau đó cùng cao giọng hát.

- Ngạo khí! Đối mặt vạn cơn sóng!

Rút lui, cầm nã thủ!

- Nhiệt huyết! Giống như ánh mặt trời đỏ kia!

Cúi người, tảo đường thoái!

- Can đảm tiến đánh!

Triệu Nguyên Khuê đang vừa đi vừa nhìn, bị chữ Đánh bạo phát của đám võ tăng làm cho giật nảy mình, cũng hơi sôi trào máu nóng, ca hát như vậy thật là hưng phấn.

- Xương cứng như thép, lòng dạ rộng bao la, ánh mắt nhìn xa vạn dặm.

Một trận gió lạnh thổi qua, nước hồ gợn sóng, làm lay động mái tóc bù xù của Triệu Nguyên Khuê, làm cho y có cảm giác kích động muốn cạo trọc đầu, gia nhập vào hàng ngũ những võ tăng này.

Đứng xa xa nhìn phương trượng kia đứng ngạo nghệ trong gió, tăng bào tung bay tựa như thương tùng cao ngạo bất phàm. Chỉ trong phút chốc, Triệu Nguyên Khuê cảm thấy đầu trọc là mái đầu đẹp đẽ nhất trên thế gian này.

Gọi là mái đầu đã không phù hợp nữa, hẳn nên gọi là tạo hình.

Võ tăng ra quyền càng ngày càng sắc bén, vạn chúng một lòng đồng thời cất tiếng ca vang quả nhiên sinh ra một loại lực ngưng tụ, chẳng những đánh quyền đặc sắc, tiếng hát cũng càng ngày càng trầm hùng hơn.

- Bắt biển cả tích tụ năng lượng cho chúng ta, khai thiên tích địa, vì lý tưởng xông pha!

Từng cỗ nhiệt huyết dâng trào trong đầu Triệu Nguyên Khuê. Từ trước tới nay y chưa từng nghe qua khúc ca này, chẳng những nhịp điệu rất hay, hơn nữa còn kích động lòng người.

Giờ khắc này, trong lòng của y âm thầm quyết định chủ ý, nếu như mình làm Hoàng đế nhất định phải hoằng dương Phật giáo, phổ biến rộng rãi Phật pháp, hơn nữa lập Thiếu Lâm là quốc tự, lập phương trượng Nhất Giới là hộ quốc Đại sư

Chỉ bất quá nếu phương trượng Nhất Giới không đồng ý, Triệu Nguyên Khuê tuyệt đối không có can đảm dùng thân phận bắt buộc hắn. Tối thiểu hiện tại cũng là như vậy, chứng sợ hãi Nhất Giới cũng không phải là dễ dàng hóa giải.

Gió càng ngày càng mạnh, nước hồ dậy lên bọt sóng.

Đám võ tăng càng ngày càng hứng chí.

- Nhìn xem! Sóng xanh cao ngất, bầu trời mênh mông rộng lớn ngạo khí trào dâng! Ta là nam nhi phải nỗ lực tự cường!

- Cất bước ưỡn ngực, mọi người đều là rường cột, làm hảo hán, dùng nhiệt huyết sôi trào của chúng ta chiếu ra muôn ánh dương quang.

Sau đôi câu thanh âm có hơi giảm xuống, Triệu Nguyên Khuê cho rằng đã kết thúc khúc ca, không ngờ rằng đám võ tăng chợt đổi quyền pháp, thanh âm bất chợt lớn lên:

- Làm hảo hán tử!

- Hống!

- Nhiệt huyết sôi trào nóng rực trong lòng!

- Ha!

- Còn... Sáng... Hơn... Ánh... Dương... Quang...

Quyền thế chậm lại, đám võ tăng mồ hôi đầy người, lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời, ai nấy nở một nụ cười rạng rỡ trên gương mặt chất phác.

Hát xong, Hoắc Nguyên Chân đi tới trước mặt đám người.

- Mọi người làm rất tốt, cứ như vậy, sau này mỗi ngày dậy sớm phải hát khúc ca Thiếu Lâm tự một lần, có rõ chưa?

- Rõ!

Lúc này tiếng chuông Thiếu Lâm vang lên, Hoắc Nguyên Chân liếc mắt nhìn về phương hướng Thiếu Lâm:

- Tốt lắm, đến giờ rồi, trở về ăn cơm!

Tuệ Vô lập tức hộ:

- Nghỉ, nghiêm! Tất cả nhìn bên phải! Rẽ phải! Chạy bộ! Nha! Nha! Nha nhĩ nha!

Võ tăng đứng chỉnh tề ngay hàng, nhắm Thiếu Lâm tự chạy đi.

Hoắc Nguyên Chân nhìn Tuệ Vô bằng ánh mắt không lấy gì làm tốt đẹp, thầm nghĩ tên đại hán chán ngắt này thay đổi từ bao giờ vậy?

Đám võ tăng rời đi, Hoắc Nguyên Chân chợt nhìn về phía Triệu Nguyên Khuê:

- A Di Đà Phật, Triệu thí chủ còn chưa rời đi.
- Đúng... Đúng vậy!

Nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân đi qua, Triệu Nguyên Khuê theo bản năng lui về sau hai bước, trả lời một câu, nhìn xung quanh đã không thấy ai nữa, vội vàng nói:

- Ta sẽ rời đi liền, bây giờ đi ngay tức khắc.

- Không vội, vừa khéo bần tăng cũng muốn trở về chùa, chúng ta cùng đi có được chăng?

- Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt...

Hoắc Nguyên Chân nói không vội, Triệu Nguyên Khuê lại cảm thấy căng thẳng, trong lòng âm thầm hối hận phải chi lúc nãy mình ngoan ngoãn xuống núi thì hay quá, còn tới đây xem náo nhiệt làm gì...

Chỉ bất quá y cũng không dám sóng vai cùng Hoắc Nguyên Chân mà đi, trên đường trở về có lúc lui lại phía sau, có lúc đi chếch sang bên cạnh.

Bất đắc dĩ, Hoắc Nguyên Chân cũng chỉ có thể chậm bước chờ y.

- Lần này thí chủ trở về Trường An, cũng đã sắp xếp xong rồi chứ?

- Đa tạ phương trượng quan tâm, tất cả đã sắp xếp xong xuôi, an toàn không có vấn đề, chẳng qua là Uyển Quân không chịu cùng ta rời đi.

- Ngươi vô duyên cùng Ninh cô nương, rất nhiều chuyện cưỡng cầu cũng là vô dụng.

- Đúng vậy, hơn nữa bây giờ thương thế của ta đã khỏi, Uyển Quân nói đã hoàn thành ước định cùng ta, bây giờ nàng còn không muốn gặp ta.

Triệu Nguyên Khuê dứt lời, trong lòng có chút tiếc nuối, Ninh Uyển Quân là tuyệt sắc giai nhân, quả thật làm cho mình đem lòng thương nhớ. Đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, không phải là của mình đúng là vẫn không chiếm được.

Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:

- Sau khi thí chủ trở về triều, có tính toán gì không?

Triệu Nguyên Khuê ngây ngẩn cả người, quả thật y chưa hề cẩn thận nghĩ tới vấn đề này. Bất quá y chỉ cho rằng chỉ cần vết thương lành hết thảy sẽ trở nên tốt, nhưng hiện tại xem ra chuyện này cũng không phải là đơn giản như vậy.

Đại ca cùng Thái sư Nguy Hiền bây giờ đang có quan hệ vô cùng gần gũi, lại thêm ba người Ngụy Hiền, Quan Thiên Chiếu, còn có Tây Bắc Mã Đạo Viễn tướng quân quan hệ mật thiết, trong tay Ngụy Hiền nắm chặt lá vương bài thành vệ quân, làm cho phụ hoàng không dám khinh cử vọng động.

Bây giờ phụ hoàng đã biết được Quan Thiên Chiếu có ý phản, nhưng rất nhiều chuyện phụ hoàng đều là thân bất do kỷ. Bây giờ bên trong triều đình bị Thái sư thao túng, bên ngoài triều đình bị hai người Quan Thiên Chiếu cùng Mã Đạo Viễn mơ hồ tạo thành thế hợp vây đối với địa khu Trường An.

Hoàng đế muốn diệt trừ những người này, lại không có nắm chắc, chuyện này đã tạm thời trở nên bế tắc, cũng không bên nào chịu phá vỡ cục diện trước.

Nhưng mầm họa này luôn luôn tồn tại, cho dù là thân thể y lành lại, e rằng phụ hoàng y cũng không cân nhắc tới chuyện lập y làm Hoàng đế. Một khi quyết định loại chuyện như vậy sợ rằng sẽ lập tức đưa tới sóng to gió lớn, nói không chừng sẽ khiến cho cả thiên hạ lâm vào trong chiến loạn.

Cho nên trải qua Hoắc Nguyên Chân nhắc nhở, Triệu Nguyên Khuê lập tức thức tỉnh. Đúng vậy, sau khi trở về mình phải làm gì đây, ăn uống vui chơi rồi chờ chết hay sao?

Suy nghĩ một chút, Triệu Nguyên Khuê kiên định ngẩng đầu lên, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Phương trượng, sau khi ta trở về sẽ cố gắng hiệp trợ phụ hoàng, đối kháng bọn Thái sư.

Hoắc Nguyên Chân chỉ cười cười không nói.

Thấy Hoắc Nguyên Chân không lên tiếng, Triệu Nguyên Khuê có hơi ngơ ngác, không rõ hòa thượng này có ý gì.

Nhưng Triệu Nguyên Khuê cũng không phải là một kẻ ngu ngốc, nếu như y thật sự là ngu ngốc, trước đây cũng sẽ không được Hoàng đế nhìn trúng. Bất quá sau khi y trúng hàn độc, cảm thấy hết thảy đều không có hy vọng, hành động cử chỉ trở nên hơi quá khích.

Hiện tại thương thế đã phục hồi như cũ, Triệu Nguyên Khuê tinh minh lanh lợi ngày xưa đã trở lại. Mặc dù căn bệnh sợ hãi Hoắc Nguyên Chân vẫn chưa dứt, nhưng đã không còn lỗ mãng qua loa nữa.

Người ta trong lúc đang hy vọng, hành sự sẽ có chuẩn mực. Người trong lúc không có hy vọng, hành sự hoàn toàn không có chuẩn mực. Giống như ngày tận thế tới, thật ra ngày tận thế không phải là tai nạn chân chính, mà là mọi người hoàn toàn mất đi hy vọng mới là đáng sợ, trước kia Triệu Nguyên Khuê chính là như vậy.

Hồi phục bình thường, nghĩ lại sự tình quá nhiều, cho nên những chuyện không nắm chắc, y cũng không nói nhiều. Huống chi mặc dù nhìn qua hòa thượng này có vẻ không bình thường nhưng thật sự có bản lĩnh, vì vậy y bèn thi lễ với Hoắc Nguyên Chân, sau đó mới nói:

- Xin nghe Đại sư dạy bảo.

Hoắc Nguyên Chân chỉ chỉ một gốc hoa dại nơi xa, hỏi Triệu Nguyên Khuê:

- Thí chủ có từng thấy gốc hoa dại này chưa?

Triệu Nguyên Khuê theo phương hướng Hoắc Nguyên Chân chỉ nhìn lại, chỉ thấy mặc dù gốc hoa nhỏ kia không phải là quá cao, nhưng có sinh cơ bừng bừng, đóa hoa màu đỏ vừa nở. Mà mặc dù xung quanh có rất nhiều loại hoa khác nhưng đã ngả vàng khô héo, sống không được mấy ngày nữa.

Triệu Nguyên Khuê gật đầu một cái, nhưng không hiểu Hoắc Nguyên Chân là có ý gì.

- Nở ra không thấy nhạn, xem ra chẳng phải hoa. Nếu như vàng càng tím, là mượn lá làm hoa.

(Bốn câu trong bài Vịnh Nhạn Lai Hồng của Dương Vạn Lý đời Tống.)

Hoắc Nguyên Chân đọc một bài thơ nhỏ, sau đó nói với Triệu Nguyên Khuê nói:

- Gốc hoa nhỏ này gọi là Nhạn Lai Hồng, vào mùa hè, nó sinh trưởng lẫn trong những loài hoa cao lớn khác. Lúc ấy trong nó hết sức tầm thường, lặng lẽ không lên tiếng.

Trong mắt Triệu Nguyên Khuê toát ra một tia sáng kỳ dị, dường như vị phương trượng này đang dạy dỗ cho mình điều gì đó.

- Vào thời điểm ấy, gốc Nhạn Lai Hồng nhỏ này sinh trưởng không lại những loài hoa cỏ cao lớn xung quanh, gần như chết đi. Bần tăng có lòng muốn cứu nó, nhưng cuối cùng bỏ qua, bần tăng muốn xem thử nó có thể sống sót hay không. Nhưng nó chưa từng bỏ cuộc, vẫn nỗ lực hấp thu ánh mặt trời, những giọt sương, cố thủ mảnh đất nhỏ bé của mình, bằng vào phương thức âm thầm lặng lẽ của nó ra sức tranh đấu với những loài hoa cỏ cao lớn xung quanh.

- Những hoa cỏ cao lớn kia đều không xem gốc Nhạn Lai Hồng nho nhỏ này là đối thủ, chúng ra sức hút lấy dinh dưỡng, nhất thời nở rộ. Nhưng mùa Thu tới, gió Thu thổi qua, những hoa cỏ nở rộ nhất thời này lại trở nên khô héo. Mà đóa hoa nhỏ bé âm thầm lặng lẽ này rốt cục nở ra đóa hoa xinh đẹp nhất vào thời điểm cánh nhạn bay về phía Nam. Ở hậu sơn Thiếu Lâm ta, mùa Thu này là mùa của nó.

- Đại sự thật là thần kỳ!

Triệu Nguyên Khuê nghe hiểu được một ít, lời của Hoắc Nguyên Chân làm cho trong lòng y sinh ra một ít ý tưởng.

- Thí chủ, đóa hoa dưới ánh mặt trời, được ánh mặt trời, sương tưới tắm, có thể sinh trưởng nhanh nhất. Nhưng nó cũng phải chịu mưa dập gió vùi, cũng sẽ điêu tàn nhanh nhất. Đóa hoa trong bóng râm bằng vào chút ánh mặt trời yếu ớt, chút hơi ẩm, mặc dù sinh trưởng chậm nhưng lại nở rất lâu. Cuối cùng cũng có một ngày nó toát ra vẻ đẹp khiến cho người ta phải ngây ngất si mê. A Di Đà Phật, thí chủ đi mạnh giỏi, bần tăng không tiến.

Nói xong câu này, Hoắc Nguyên Chân không nói chuyện cùng Triệu Nguyên Khuê nữa, mà là đi thẳng về phía Thiếu Lâm.

Chuyện nên nói đã nói, chuyện cần làm đã làm, nếu như Triệu Nguyên Khuê vẫn không thể có tiến bộ, vậy Hoắc Nguyên Chân cũng không có cách nào khác.

Nghe xong lời của Hoắc Nguyên Chân, Triệu Nguyên Khuê đứng ở nơi đó hồi lâu bất động.

Gió Thu thổi tới, Triệu Nguyên Khuê thở ra một hơi thật dài, cuộc sống thời gian qua ở Thiếu Lâm tự đã giúp cho y trưởng thành hơn rất nhiều.

Cuối cùng, y yên lặng nhằm hướng Thiếu Lâm khom người thi lễ, miệng lẩm bẩm nói:

- Đại sư, nếu như có một ngày Nguyên Khuê có được thành tựu, vậy hoàn toàn là do công Đại sư chỉ giáo hôm nay!

- ------------

Triệu Nguyên Khuê rời đi, Ninh Uyển Quân cũng đã rời đi, không hề từ giã Hoắc Nguyên Chân, chẳng biết nàng đã đi đâu.

Bất kể nói thế nào, chuyện này Hoắc Nguyên Chân coi như là công đức viên mãn, cũng đã kết liễu được một mối tâm sự.

Hiện tại Xá Lợi Tử đã trở thành vật phẩm của riêng hắn, bất quá tạm thời Hoắc Nguyên Chân còn không muốn để cho người ngoài nhìn thấy nó. Hắn định chờ đến khi Thiếu Lâm phát triển tới quy mô nhất định, sẽ cử hành một cuộc miếu hội. Khi đó đặt Xá Lợi Tử lên đỉnh Vạn Phật tháp, chiếu sáng lấp lánh, nhất định có thể hấp dẫn nhiều người đến Thiếu Lâm hơn.

Rất nhanh đã đến ban đêm, sắp là buổi tối ngày Hai Mươi Tám tháng Chín, cũng chính là kỳ quay thưởng tháng Chín.

Vốn là Hoắc Nguyên Chân tính toán lên Vạn Phật tháp quay thưởng, nhưng vì kết thúc luyện công chậm một chút, chưa kịp chạy lên Vạn Phật tháp, thời gian sắp đến.

Bất đắc dĩ, Hoắc Nguyên Chân không thể làm gì khác hơn là xếp bằng ngồi tại chỗ quay thưởng.