Phương Trượng

Chương 105: Bộ cánh của phương trượng




Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên, Hoắc Nguyên Chân mở luân bàn quay thưởng ra, ba mươi sáu đồ án như mọi lần lại xuất hiện.

Quả nhiên vì không thể lên Vạn Phật tháp quay thưởng, chất lượng vật phẩm thưởng lần này đã giảm xuống một chút. Khoan nói không có võ công thượng hạng, ngay cả Song Thiểm Tưởng lần trước, lần này cũng không xuất hiện.

Những lệnh bài xây dựng Tàng Kinh các, hẻm mộc nhân, Đại Hùng Bảo Điện, Đạt Ma đường cũng không có, chỉ là một ít lệnh bài xây dựng Phật điện bình thường.

Kinh thư cũng tầm thường, ngân lượng cũng không có khoản lớn, thậm chí còn có bạc vụn xuất hiện.

Hoắc Nguyên Chân hết sức buồn bực, lần này quay bèn nhắm vào Thưởng Lớn.

Nhưng quả thật hôm nay không phải là ngày tốt, lúc điểm sáng còn cách Thưởng Lớn ba bước đã dừng lại.

Bất quá còn may điểm sáng không dừng lại trên ô bạc vụn, mà dừng trên một món pháp khí Phật giáo.

Áo cà sa!

Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân sáng lên, áo cà sa cũng là tốt, mình thân là phương trượng, đến bây giờ vẫn mặc tăng bào bình thường, không có một cái áo cà sa để giữ thể diện. Hơn nữa đã sắp tới đại hội võ lâm Tung Sơn phái, mình mặc tăng bào quá xấu cũ đi ra ngoài cũng không tốt lắm, áo cà sa này xuất hiện có thể nói hết sức đúng lúc.

Hắn nhận lấy phần thưởng, quay thưởng kết thúc.

Một chiếc áo cà sa đủ màu xuất hiện trong tay Hoắc Nguyên Chân.

Cầm vào tay cảm thấy có hơi nặng.

Phải biết Hoắc Nguyên Chân luyện thành Long Tượng Bát Nhã Công tầng bảy, lực lượng lớn vô cùng. Hắn cầm vật phẩm thông thường trong tay nhẹ như không có vật gì, nhưng cầm áo cà sa này trong tay lại có thể cảm giác được một ít sức nặng, có thể thấy sức nặng áo cà sa này hẳn là trên năm mươi cân.

Hoắc Nguyên Chân mừng thầm trong lòng, áo cà sa nặng nề như vậy, tất nhiên không phải là vật phàm.

Mở áo cà sa ra, một trận hào quang sáng lên trong đêm tối, khiến cho Hoắc Nguyên Chân không tự chủ được phải nheo mắt lại.

Trong ấn tượng của hắn chỉ biết áo cà sa của Đường Tăng chính là chí bảo, nghe nói rồng bay một đạo, tránh được tại ương đại bàng nuốt chửng, hạc lướt một đường, có công hiệu siêu phàm nhập thánh. Băng tàm tạo luyện kéo tơ, thợ khéo may từng mũi chỉ. Tiên nga dệt lấy, thần nữ làm thành.

Trên đó còn khám vô số bảo bối như dạ minh châu, ngọc lục bảo, Như Ý Châu, Ma Ni Châu, Ích Trần Châu, Định Phong Châu, Hồng Mã Não, Tử San Hô, Dạ Minh Châu, Xá Lợi Tử... Tà ma khó nhập, Vạn Phật đồng hành.

Hoắc Nguyên Chân thử so sánh áo cà sa của mình với áo cà sa của Đường Tăng, chỉ thấy Tị Trần Châu không có, Ma Ni Châu không có, Định Phong Châu không có, Xá Lợi Tử không có... Những thứ khác hoàn toàn không có...

Bốn góc áo cà sa có bốn hạt dạ minh châu, cũng là chủ lực phát sáng trong đêm tối.

Ngay chính giữa khảm một viên ngọc lục bảo xanh biếc to lớn, nếu như mình mặc áo cà sa vào, vị trí viên ngọc lục bảo này sẽ nằm ngay trước ngực.

Các bảo thạch còn lại cũng là lấp lánh rực rỡ, lay động giữa ánh sáng, trông hết sức đẹp mắt trong đêm tối.

Mặc dù những bảo thạch này trân quý, nhưng cũng không phải là thứ Hoắc Nguyên Chân coi trọng nhất. Bản thân áo cà sa này nặng như vậy, cũng không riêng gì nguyên nhân bảo thạch, còn có nguyên nhân ở chất liệu vải.
Cầm trong tay có cảm giác bóng loáng mềm mại, nhưng lại hết sức dẻo dai bền bỉ, hơn nữa có hơi lạnh, hắn là bản thân có được lực phòng ngự rất tốt.

Còn có một điểm quan trọng hơn, chính là Hoắc Nguyên Chân muốn biết áo cà sa này có công hiệu đặc thù gì không.

Tỷ như mộc ngư kia, gõ lên có thể giúp cho lòng người thanh tĩnh, điểm này hết sức lợi hại, nhiều lần giúp mình không ít.

Vật phẩm của Hệ Thống sinh ra thường là sẽ có hiệu quả đặc thù, thậm chí những kiến trúc kia cũng có hiệu quả đặc thù.

Cho nên Hoắc Nguyên Chân cũng muốn biết áo cà sa này có hiệu quả thần kỳ gì.

Nhưng bây giờ là ban đêm, cũng không thuận tiện nghiên cứu, hơn nữa mặc lên người mình có hiệu quả gì cũng không cảm giác được. Có lẽ sáng sớm ngày mai, mình mặc áo cà sa vào xuất hiện ở trước mặt mọi người, mọi người có thể nhìn ra được gì đó.

- ----------

Sáng sớm ngày Hai Mươi Tám tháng Chín, Thiếu Lâm đang cử hành khóa sớm.

Khi tăng nhân Thiếu Lâm thấy Hoắc Nguyên Chân xuất hiện, kinh ngạc không phải là vì phương trượng đột nhiên tới tham gia khóa sớm, mà là cảm giác được hôm nay áo cà sa phương trượng quá chói mắt.

Trước kia chưa từng thấy qua phương trượng khoác áo cà sa, hơn nữa bọn Nhất Không biết rất rõ ràng tài sản của Thiếu Lâm. Trước kia căn bản cũng không có áo cà sa, cho dù bây giờ Thiếu Lâm kiếm được tiền, nhưng cũng mua không nổi áo cà sa trên người Hoắc Nguyên Chân này.

Khoan nói đến chuyện châu quang bảo khí mà không tục, hoàn toàn không tổn hại phong phạm người xuất gia, mặc vào áo cà sa này càng làm cho Hoắc Nguyên Chân có thêm một cỗ sắc tướng trang nghiêm.

Thấy trong mắt những tăng nhân kia lộ ra vẻ kính sợ, Hoắc Nguyên Chân biết tác dụng của áo cà sa này không ít, dường như có thể làm cho mình càng thêm giống một cao tăng hữu đạo, không phải là cảm giác, mà là vô cùng thật.

Ngoài chuyện này ra Hoắc Nguyên Chân còn phát hiện, mức độ bền bỉ dẻo dai của áo cà sa này còn trên cả tưởng tượng của mình. Tối hôm qua hắn cầm kéo đâm thử một cái, phát hiện ra mình không thể đâm thủng áo cà sa này.

Nếu không phải là áo cà sa này quá mức trân quý, thậm chí Hoắc Nguyên Chân muốn dùng Đoạn Thiên bảo kiếm thí nghiệm một chút.

Nếu ngày sau mình có thể quay trúng thiền trượng, cùng với niệm châu, như vậy phối hợp áo cà sa này sẽ trở thành một bộ cánh hoàn chỉnh của phương trượng.

Sau khi xác nhận những điểm này, Hoắc Nguyên Chân thu cất áo cà sa.

Mặc dù áo cà sa tốt thật nhưng dù sao cũng là bảo bối, thời điểm thông thường không cần mặc.

Nhưng chờ đến lúc diễn ra đại hội võ lâm, Hoắc Nguyên Chân quyết định sẽ mặc nó. Dù sao cũng là vấn đề đại diện, cũng có thể hiển lộ trước mặt võ lâm đồng đạo thân phận đại phái Thiếu Lâm tương lai một phen.

Khóa sớm xong xuôi, Hoắc Nguyên Chân chuẩn bị lên đường. Ngày mốt chính là đại hội võ lâm, tối nay hắn tới Tung Sơn phái ở lại, ngày mai làm quen tình huống, ngày mốt cũng tiện chuẩn bị.

Hoắc Nguyên Chân suy đoán, thời gian đại hội võ lâm sẽ lần này không quá ngắn, bởi vì phải xem quá trình. Nếu như quá trình thuận lợi có thể một ngày sẽ kết thúc, nhưng quá trình này ắt sẽ không thể nhanh như vậy.

Bởi vì bản thân mình cũng không muốn gia nhập Thiên Đạo Minh, khẳng định sẽ còn có người ý tưởng giống như mình, tính toán như ý của Hoa Vô Kỵ sẽ không suôn sẻ.

Hơn nữa y cũng không dám ngang nhiên đối phó với người tham gia đại hội võ lâm. Vốn hiện tại Thiên Đạo Minh đã không còn vững chắc như trước nữa, nếu như xảy ra một trường đại chiến, nói không chừng sẽ chia năm xẻ bảy.

Dĩ nhiên nếu như có người phản đối gia nhập Thiên Đạo Minh, Hoa Vô Kỵ cũng sẽ không ngồi yên không lý đến, suy đoán cũng sẽ dùng tới thủ đoạn ám sát gì đó, không thể không phòng.

Hoắc Nguyên Chân sắp xếp chuyện của Thiếu Lâm tự một phen.