Phương Trượng

Chương 107: Kim thiền thoát xác




Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

- Hảo gia hỏa, còn nhỏ tuổi lại là phương trượng!

Lão nhân cũng tỏ ra kinh ngạc, nhưng tựa hồ không có cảm giác gì với cái tên Thiếu Lâm tự này.

Chuyện này cũng là bình thường, mặc dù gần đây Thiếu Lâm trở nên nổi tiếng, nhưng danh tiếng cũng chỉ giới hạn ở Đăng Phong huyện. Thời này giao thông bất tiện, thông tin hầu như không có, dựa vào người ta truyền bá tốc độ vô cùng chậm chạp.

Cho dù là có một ít người bên ngoài biết tới Thiếu Lâm, cũng chỉ giới hạn trong số tín đồ Phật giáo mà thôi.

- Ừm, Nhất Giới, Thiếu Lâm tự, lão phu ghi nhớ, nếu như ngày khác có cơ hội, lão phu sẽ đi tới đó xem một chút.

Hoắc Nguyên Chân chưa kịp trả lời, nơi xa một luồng khói đen dâng lên phiêu đãng trên bầu trời, hình như là tín hiệu gì đó, lão nhân liếc mắt nhìn, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Tiểu hòa thượng, nhớ lời của lão phu, Tung Sơn không thể ở lâu, ta phải đi rồi!

Sau khi nói xong, lão nhân thúc giục con lừa của mình chạy nhanh như làn khói biến mất không thấy.

Hoắc Nguyên Chân nhìn lão nhân rời đi, im lặng không lên tiếng.

E rằng lão nhân này còn lợi hại hơn cả Nhất Trần, nếu mới vừa rồi người này đột nhiên xuất thủ đối với mình, mình tuyệt đối khó có thể ngăn cản.

Hơn nữa tác phong hành sự lão nhân này căn bản không cố kỵ gì, hắn không phải là người trong Chính đạo.

Chẳng lẽ là Ma giáo có động tác gì rồi sao?

Tóm lại, chuyến đi Tung Sơn lần này tuyệt đối không đơn giản.

- ------------

Tung Sơn phái cử hành đại hội võ lâm, ở võ lâm Hà Nam là đại sự hàng đầu. Toàn bộ môn phái giang hồ có mặt mũi ở võ lâm Hà Nam đều nhận được thiếp mời, hơn nữa bất kể chính tà, tất cả đều tề tụ chung một chỗ.

Dưới chân Tung Sơn có một trấn nhỏ, hiện tại tất cả khách sạn đều bị Tung Sơn phái bao hết, dùng để tiếp đãi môn phái tham gia đại hội võ lâm, tất cả khách sạn trong trấn không có một người bình thường nào.

Lúc Hoắc Nguyên Chân tới nơi này đã là hoàng hôn.

Xe ngựa đi tới cửa trấn, đã có người chờ ở nơi đó, thấy xe ngựa Hoắc Nguyên Chân tới bèn tiến lên nghênh đón.

- Phải chăng là các vị Đại sư đến từ Thiếu Lâm tự?

Môn phái nhà Phật ở tỉnh Hà Nam vốn chẳng có bao nhiêu, bây giờ mất đi một Pháp Vương tự, những tự viện khác có quy mô không lớn, môn phái nhà Phật nhận được thiếp mời chỉ có một mình Thiếu Lâm tự, cho nên người đón khách mới có câu hỏi này.

- Đúng vậy!

Tuệ Vô trên xe ngựa trả lời.

- Vậy xin mời đi theo ta.

Nhìn trang phục những kẻ nghênh đón này hắn là đệ tử phổ thông của Tung Sơn phái. Bên cạnh đó còn có một ít đệ tử tuổi tác lớn hơn, thân phận cao hơn, nhưng chỉ đứng yên mà không tiến ra nghênh đón, hiển nhiên theo bọn họ thấy, Thiếu Lâm tự còn không đáng cho bọn họ tiếp đãi.

Tuệ Vô đánh xe ngựa theo tên đệ tử này đi tới, quanh qua quẹo lại, rốt cục đi tới trước của một khách sạn.

Mấy người được tên đệ tử này hướng dẫn, đi lên tầng hai khách sạn.

- Căn phòng này là của các ngươi, các ngươi sẽ ở lại nơi này, mỗi ngày ăn ba bữa xuống dùng nơi đại sảnh, đợi đến sáng sớm ngày mốt lên núi là được.

Tên đệ tử này dặn dò xong bèn xoay người rời đi.

Hoắc Nguyên Chân cũng không so đo thái độ của y, dẫn theo hai người Tuệ Vô tiến vào căn phòng.

Mặc dù nơi này vắng vẻ một chút nhưng coi như sạch sẽ, bọn họ tạm thời ở lại nơi này.

Tuệ Vô và Tuệ Ngưu đi ăn, Hoắc Nguyên Chân ngồi bên cửa sổ lặng lẽ cảm nhận tin tức Kim Nhãn Ưng truyền về.

Hiện tại dưới chân Tung Sơn này thế lực khắp nơi hội tụ, rồng rắn hỗn tạp, nguy hiểm không đâu là không có, Hoắc Nguyên Chân nhất định phải tìm hiểu rõ ràng cặn kẽ, hiểu rõ là người nào có thể hợp tác, người nào là địch nhân, như vậy hành động mới có thể không gặp phải bất lợi.

Ngoài ra mục tiêu quan sát trọng điểm của Kim Nhãn Ưng chính là lão nhân độc nhãn kia, Hoắc Nguyên Chân rất muốn biết người này là ai.

Hiện tại hắn đã biết tung tích của lão nhân độc nhãn, lão sống trong trong một nhà dân cách nơi này chừng năm mươi dặm, không hề bước chân ra khỏi cửa, hắn cũng không cách nào hiểu rõ tình huống cụ thể.

- Ừm, người của Trung Nhạc phái!

Kim Nhãn Ưng quan sát thấy người của Trung Nhạc phái đến, lập tức hấp dẫn chú ý của Hoắc Nguyên Chân.

Người của Trung Nhạc phái được đệ tử Tung Sơn hướng dẫn, đi tới một khách sạn khác, điều kiện tốt hơn nhiều so với khách sạn mà bọn Hoắc Nguyên Chân đang ở, dù sao bọn họ vốn thuộc Thiên Đạo Minh.

Tổ chức Tăng Đạo Ni thường hay tìm tới mình gây phiền phức, Hoắc Nguyên Chân hoài nghi người thuê bọn chúng hại mình rất có thể chính là Trung Nhạc phái.

Bởi vì bây giờ Thiếu Thất Sơn chỉ có hai môn phái Trung Nhạc phái cùng Thiếu Lâm tự, bọn họ có lý do đối phó mình. Nếu như là người Thiên Đạo Minh muốn đối phó mình, vậy sẽ xuất thủ trực tiếp. Chính là bởi vì lực lượng Trung Nhạc phái chưa đủ, cho nên mới phải mượn tay người khác.

Dĩ nhiên Hoắc Nguyên Chân không có chứng cớ, cho dù hoài nghi cũng là vô dụng.

Sau khi phát hiện Trung Nhạc phái, Hoắc Nguyên Chân lại lục tục phát hiện rất nhiều môn phái, trong đó đáng để chú ý chính là một đám khất cái.

Ma giáo được coi là đại phái đệ nhất thiên hạ, nhưng bàn về nhân số thực tế sợ rằng còn không nhiều bằng Cái Bang.

Chỉ bất quá Ma giáo quy củ sâm nghiêm, giáo chúng đều là võ công không kém, mà Cái Bang lại là rồng rắn hỗn tạp, chiến lực thực tế kém Ma giáo không chỉ một bậc.

Cái Bang có thiết lập phân đà ở Hà Nam, Phận Đà chủ là một đệ tử năm túi, cảnh giới Hậu Thiên viên mãn.

Lần này bọn họ tới tham gia đại hội võ lâm Hà Nam đã ra ngoài dự liệu của Hoắc Nguyên Chân. Theo lý thuyết, Cái Bang được xưng đại bang đệ nhất thiên hạ, căn bản không có khả năng gia nhập Thiên Đạo Minh ở một dãy Hà Nam. Nhưng bọn họ vẫn tới đây, có lẽ là để ứng phó cho qua chuyện mà thôi.

Mà Hoa Vô Kỵ cũng không thể nào bức bách phân đà Cái Bang thật sự gia nhập Thiên Đạo Minh, như vậy thân phận Cái Bang tới đây hơn phân nửa có ý đồng minh.
Nếu như Cái Bang ủng hộ Hoa Vô Kỵ, như vậy chuyện này thật đúng là khó khăn.

Hoắc Nguyên Chân có hơi nhức đầu, thầm tính toán trong lòng, phải làm sao có thể làm cho Cái Bang cùng Hoa Vô Kỵ đứng vào hai phía đối lập.

Lúc này Tuệ Vô trở lại, mang về một ít thức ăn, sau khi để xuống bèn nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Phương trượng, người bên ngoài đều đang bàn tán, nói hai đại Hộ Giáo Pháp Vương Ma giáo đã đi tới Hà Nam, chuẩn bị liên thủ tiêu diệt tụ tập tất cả mọi người Tung Sơn phái.

- Hộ Giáo Pháp Vương Ma giáo?

- Đúng vậy, phương trượng có biết Tứ Đại Pháp Vương Ma giáo hay không?

- Không biết.

Kiến thức giang hồ của Hoắc Nguyên Chân còn thiếu thốn, quả thật không biết Tứ Đại Pháp Vương là ai.

- Tứ Đại Pháp Vương Ma giáo chính là một nhóm người đứng đầu trên giang hồ, bốn người bọn họ cộng thêm Tam Trưởng Lão, Nhị Tôn Giả Ma giáo, cộng thêm giáo chủ Ma giáo Mạc Thiên Tà, mười người này chính là cao thủ tầng cao nhất, sức chiến đấu mạnh nhất Ma giáo, ai nấy đều có một thân tuyệt học.

- Nói ta nghe một chút về Tứ Đại Pháp Vương.

- Trong Ma giáo, Nhị Tôn Giả, Tam Trưởng Lão cùng Tứ Đại Pháp Vương đều là Tiên Thiên trung kỳ, trong đó Tứ Đại Pháp Vương theo thứ tự là Náo Hải Long Trương Cảnh, Độc Mục Hổ Vương Chu Tần, Thái Y Phượng Hoàng La Thái Y, Thiết Tý Kim Ngưu Tôn Sơn.

- Độc Mục Hổ Vương!

Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng, chẳng lẽ người hôm nay mình gặp phải chính là Hộ Giáo Pháp Vương Ma giáo sao?

Tuệ Vô biết Hoắc Nguyên Chân nghi hoặc, bèn nói:

- Rất có thể, hôm nay vào ban ngày, đệ tử cũng không nghĩ tới điểm này, bởi vì dù sao Hộ Giáo Pháp Vương Ma giáo ở cách chúng ta quá mức xa xôi. Nhưng sau khi đến nơi này nghe người ta nói mới ý thức được, lão nhân độc nhãn mà chúng ta gặp vào ban ngày rất có thể chính là Độc Mục Hổ Vương Chu Tần của Ma giáo.

- Như vậy người nghe nói Pháp Vương còn lại đi tới nơi này là ai?

- Nghe nói một Pháp Vương khác chính là nữ tử duy nhất trong Tứ Đại Pháp Vương, Thái Y Phượng Hoàng La Thái Y.

- Là nữ nhân ư?

- Không sai, là một nữ nhân, La Thái Y này cùng Trương Cảnh thường là không sống ở tổng đàn Ma giáo, Trương Cảnh ở bên ngoài sáng lập Du Long bang, chiếm đoạt rất nhiều thủy đạo ở một dãy Giang Nam. Nghe nói thuyền lớn trong bang bọn họ cũng có thể ra biển khơi, nhưng y thừa nhận Du Long bang thuộc về Thánh Huyết giáo.

- Mà La Thái Y này lại là một nhân vật tương đối thần bí, những năm qua tổng cộng lộ mặt cũng không có mấy lần, mỗi lần lộ mặt đều là một thân y phục sặc sỡ, sử dụng song kiếm, giết người chẳng khác nào thái rau xắt chuối. Hơn nữa chẳng phân biệt công lực cao thấp, cho tới bây giờ dưới kiếm không có người sống, cho nên trong Tứ Đại Pháp Vương, nàng là đáng sợ nhất.

Hoắc Nguyên Chân trầm ngâm một chút lại nói:

- Nếu là hai người bọn họ thật sự xuất thủ đối phó người tham gia đại hội võ lâm, người cho là những người này có thể ngăn cản hay không?

Tuệ Vô gãi gãi đầu đáp:

- E rằng không dễ gì ngăn nổi. Nếu như lão nhân kia quả thật là Độc Mục Hổ Vương, người của Tung Sơn tuyệt đối không có một ai là đối thủ. Hổ Hạc Song Hình của lão đã đạt đến trình độ đăng phong tạo cực, cho dù là Hoa Vô Kỵ đích thân xuất thủ chắc chắn cũng không thể chịu nổi quá hai mươi chiều.

- Huống chi còn có La Thái Y kia, kiếm khí nữ nhân này chính là nhất tuyệt, phảng phất vô cùng vô tận, chính là một sát thần trong quần chiến, nếu như thật sự xảy ra động thủ, mấy trăm người cũng không đủ cho nàng làm thịt.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, ý bảo Tuệ Vô có thể đi nghỉ ngơi.

Hai người Tuệ Vô cùng Tuệ Ngưu ở phòng ngoài, Hoắc Nguyên Chân ở phòng trong. Sau khi thấy Tuệ Vô đi ra ngoài, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát bắt đầu thu dọn đồ đạc, quan sát địa hình. Mặc dù không tới nỗi lập tức chạy trốn, nhưng cũng phải phòng xa, vạn nhất xảy ra chiến đấu xung đột gì, nhất định mình phải rời đi ngay tức khắc, phải lựa chọn một con đường tốt nhất.

Đây không phải là trốn tránh, mà là mình căn bản không phải ở lại chỗ này chịu chết, Thiên Đạo Minh bằng lòng đấu cùng Ma giáo, vậy cứ để cho bọn họ đấu. Vạn nhất tình huống không ổn, bần tăng cũng không thể phụng bồi, nghiệp lớn xây dựng Thiếu Lâm vẫn đang chờ ta hoàn thành.

Bây giờ Hoắc Nguyên Chân cơ bản đã có thể xác định, nhất định Ma giáo sẽ xuất thủ đối phó mọi người Tung Sơn. Lão nhân độc nhãn kia đã nhắc nhở mình, Tung Sơn không phải là địa phương tốt lành gì, nên rời khỏi thì rời khỏi.

Vốn Hoắc Nguyên Chân đang tính toán liên kết một số người đối kháng Hoa Vô Kỵ, bây giờ xem ra cũng không cần thiết làm như vậy. Đến lúc đó xem xét tình hình, tìm một cơ hội lập tức phi độn.

- -------------

Trong hai ngày qua, mặc dù tin tức cho rằng Ma giáo sắp sửa tấn công truyền đi khắp nơi, nhưng trong khắp trần lại không nhìn thấy một người Ma giáo nào. Một ít nhân sĩ võ lâm cuồng vọng lập tức cho rằng, đây bất quá là Ma giáo đang hư trương thanh thế mà thôi, trước mắt quần hùng tề tụ Tung Sơn, người của Ma giáo gan lớn đến đâu cũng không dám tới đây vào lúc này vuốt râu hùm.

Đương nhiên kẻ có thái độ này chỉ là một ít tay mơ mới vừa bước chân vào giang hồ, không biết trời cao đất rộng là gì, đám lão giang hồ không hề dám nghĩ như vậy.

Sau khi nghe đại danh La Thái Y, thậm chí rất nhiều người cũng muốn lặng lẽ rời đi nơi này, thế nhưng xung quanh đã bị đệ tử Tung Sơn phái canh giữ chặt chẽ, trước khi đại hội võ lâm kết thúc cấm tuyệt không cho bất cứ kẻ nào rời đi.

Hoắc Nguyên Chân đã phái Kim Nhãn Ưng theo dõi chặt chẽ nơi ở của lão nhân độc nhãn, xem thử lão có qua lại với người khác hay không. Nhưng hai ngày trôi qua lão nhân vẫn không hề ra khỏi phòng, làm cho Hoắc Nguyên Chân không thể biết rõ tình huống.

Rốt cục hai ngày cũng trôi qua, Hoắc Nguyên Chân vẫn không bước chân ra khỏi nhà, ở bên trong phòng tu luyện Đồng Tử Công hai ngày.

Sáng sớm mồng Một tháng Mười, Hoắc Nguyên Chân lần nữa thông qua Kim Nhãn Ưng tra xét, phát hiện căn phòng lão nhân ở không có một chút động tĩnh nào cả, đừng nói là người, ngay cả bóng quỷ cũng không thấy.

Kim Nhãn Ưng tuyệt đối không có nhìn lầm, đôi mắt nó là lợi khí theo dõi tuyệt cao, có thể phát hiện một ít mục tiêu ngoài trăm dặm. Trong vòng ba mươi dặm, chuột đồng chạy dưới đất cũng không thể trốn khỏi nó. Hiện tại nó theo dõi trọng điểm gian phòng này trước sau ước chừng một dặm, nếu như lão nhân xuất hiện, tuyệt đối sẽ phát giác được.

Nhưng vẫn không thấy bóng dáng lão nhân đầu, không khỏi làm Hoắc Nguyên Chân sinh ra hoài nghi. Hắn nghiến răng một cái, dứt khoát lệnh cho Kim Nhãn Ưng bay xuống cực thấp một lần, giả dạng thành chim ưng bắt gà, để quan sát tình huống trong căn phòng ấy.

Kim Nhãn Ưng bay qua cửa sổ căn phòng kia, bay qua lại hai lần, cuối cùng mang cho Hoắc Nguyên Chân tin tức là bên trong phòng không có một bóng người.

Lập tức trong lòng Hoắc Nguyên Chân vô cùng căng thẳng. Hỏng rồi, nhất định là lão tiểu tử kia vì muốn thoát khỏi người khác theo dõi, cho nên lợi dụng nhà dân này thi triển kế kim thiền thoát xác, hiện tại không biết lão đã đi đâu.

Nhưng bây giờ Hoắc Nguyên Chân cũng không có cách nào rời khỏi trấn này, mắt thấy đã đến giờ, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đi theo đám người lên Tung Sơn.

Hy vọng hai người Độc Mục Hổ Vương cùng Thái Y Phượng Hoàng này tới chậm một chút, để cho mình có một cơ hội lặng lẽ bỏ chạy.

- -----------

Tung Sơn phái là đệ nhất đại phái Hà Nam, kiến trúc hết sức hùng vĩ, nằm trên đỉnh Thắng Quan phong.

Hoa Vô Kỵ thân là chưởng môn Tung Sơn phái, thủ hạ cũng là cao thủ tụ tập như mây, sư huynh đệ đồng bổi với y có chừng mười ba người. Trong đó kém nhất cũng là Hậu Thiên hậu kỳ, đa số là Hậu Thiên viên mãn, còn có hai người cũng đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ, được người gọi là Tung Sơn Thập Tam Thái Bảo.

Tuyệt học của Tung Sơn là Tung Sơn kiếm pháp, tổng cộng có mười bảy đường, khí thế sâm nghiêm như trường thương đại kích, tung hoành ngàn dặm, là võ học đường đường chính chính mà những năm gần đây Hoa Vô Kỵ khổ tâm nghiên cứu, Tung Sơn kiếm pháp này sớm đã đạt đến mức lư hỏa thuần thanh.