Phương Trượng

Chương 110: Truy sát




Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Lúc này hắn đang định dùng vũ lực phá vòng vây, nhưng không bay ra bên ngoài tường mà là lên đại điện Tung Sơn, lệnh cho Kim Nhãn Ưng tới đón mình, lúc ấy tên nỏ cũng không làm gì được hắn.

Đang muốn hành động, đột nhiên bên ngoài truyền tới một giọng nữ:

- Chỉ là một đám nhãi nhép, chết đến trước mắt vẫn còn kết minh ở nơi này!

Tiếp theo đó là những tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp, đám cung tiễn thủ mai phục bên ngoài dường như đang bị chém chết vô số.

Có một số người kêu lên:

- Hỏng rồi, người của Ma giáo tới! Là nữ ma đầu Thái Y Phượng Hoàng La Thái Y tới!

Bên ngoài nổi lên tiếng hô giết rung trời, quả nhiên là người của Ma giáo tới.

Toàn trường lập tức trở nên hỗn loạn, mọi người rối rít rút đao cầm kiếm, chuẩn bị chiến đấu.

Hoắc Nguyên Chân thoáng động trong lòng, tiếng kêu thảm thiết đang vang lên ở phía sau mình, như vậy có nghĩa là phía sau mình đã không còn cung tiễn thủ.

Chính là lúc tuyệt hảo để chạy trốn.

Nghĩ là làm, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên xuất ra một cước đá bay tấm bảng trước mặt mình, sau đó tung ra hai chưởng quật ngã hai tên đệ tử Tung Sơn phái gần nhất, thân thể nhảy lên một cái, xông thẳng lên đầu tường.

Bên này hắn mới vừa nhảy lên, bên kia một bóng người yểu điệu khoác y phục sặc sỡ cũng đột ngột xuất hiện trên đầu tường, đang muốn phi thân tiến vào viện, lại bị Hoắc Nguyên Chân bên này nhảy lên va phải.

Hoắc Nguyên Chân chỉ cảm thấy đầu trọc mình đụng phải một vật thể mềm mại, đàn hồi rất tốt.

Đường chạy bị chặn ngang, thân thể Hoắc Nguyên Chân lại rơi xuống.

Mà nữ tử bên ngoài nhảy vào phát ra một tiếng kêu đau, dường như vô cùng đau đớn đứng trên đầu tường, hai tay ôm ngực. Mặc dù nàng đeo khăn che mặt không nhìn ra dáng vẻ thế nào, nhưng thân thể run lên như vậy chứng tỏ nàng bị va đụng nặng tới mức nào.

Cảm giác được sau khăn che mặt nàng bắn ra hàn quang, Hoắc Nguyên Chân ngơ ngác vuốt vuốt đầu trọc của mình. Thiết Đầu công cảnh giới đỉnh phong va chạm như vậy còn bắn ngược mình trở về, nữ nhân này thê thảm rồi...

Một trận va chạm giữa mềm mại và cứng rắn đã xảy ra như vậy.

Đáng thương cho Thái Y Phượng Hoàng La Thái Y, một trong Tứ Đại Hộ Giáo Pháp Vương Ma giáo, bị Thiết Đầu công của Hoắc Nguyên Chân và mạnh vào giữa ngực.

Cho dù là võ công cao tới mức nào, vị trí ấy cũng hết sức mềm mại.

La Thái Y đau điếng đứng trên đầu tường, tay ôm ngực, không dám xoa vì xấu hổ, mà không xoa lại rất đau.

Lúc này Hoắc Nguyên Chân ý thức được nhất định mình phải lập tức rời đi, nơi này sắp biến thành địa ngục nhân gian, hơn nữa mình còn rất có thể là oan hồn thứ nhất trong địa ngục này.

Thừa dịp La Thái Y còn chưa định thần lại, Hoắc Nguyên Chân đột ngột vọt lên cao, bất ngờ nhảy lên đầu tường ngang qua bên cạnh La Thái Y.

- Tặc hòa thượng! Chết đi!

Thanh âm của La Thái Y đã trở nên the thé, hiển nhiên là vô cùng tức giận. Chỉ thấy nàng xuất ra một kiếm, kiếm khí bắn thẳng vào hông Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân đã sớm có phòng bị, thân thể phóng qua đầu tường liền nhanh chóng hạ xuống, tránh thoát đạo kiếm khí này.

Kiếm khí trật đích, đánh trúng một tảng đá lớn cách đó mười mấy thước, khiến cho tảng đá vỡ đôi.

Thấy tình cảnh như thế, vốn Hoắc Nguyên Chân muốn cho gọi Kim Nhãn Ưng đến cũng không dám. Trên bầu trời, trước khi bay lên đủ cao, Kim Nhãn Ưng sẽ trở thành bia sống cho nữ nhân này, cho nên hắn đành ngoan ngoãn chạy bằng hai chân vậy.

Bên trong sân Tung Sơn phái đã vang lên tiếng hộ giết rung trời, nhưng những chuyện này không liên quan gì tới Hoắc Nguyên Chân, hắn chỉ lo cắm đầu cắm cổ chạy trối chết.

La Thái Y cũng không quay vào sân chém giết đệ tử Tung Sơn phái, mà là vung song kiếm lên tiếp tục truy sát Hoắc Nguyên Chân.

Bình sinh nàng chưa từng bị thiệt thòi uất ức như vậy, bị một hòa thượng dùng đầu đụng phải nơi đó, hơn nữa đụng đau vô cùng. La Thái Y tức giận gần nổ phổi, không bằm thây Hoắc Nguyên Chân thành vạn đoạn tuyệt không bỏ qua.

- Tặc hòa thượng! Cho dù là lên trời xuống đất, cô nãi nãi cũng phải chém xuống đầu chó của ngươi!

Hoắc Nguyên Chân quay đầu nhìn lại, tốc độ La Thái Y thật nhanh, đang càng ngày càng tới gần mình.

Mình tu luyện khinh công tuyệt đỉnh Nhất Vĩ Độ Giang, lại còn bị đối phương đuổi kịp, Hoắc Nguyên Chân sợ hãi đến nỗi xuất mồ hôi trán, khinh công nữ ma đầu này không khỏi quá cao siêu.

Dưới chân hắn phát lực lần nữa, rốt cục giữ được khoảng cách an toàn với La Thái Y.

Hoắc Nguyên Chân muốn bỏ rơi đối phương cũng không làm được, La Thái Y muốn đuổi theo cũng không dễ dàng, hai người một trước một sau càng chạy càng xa.

Mất đi chủ lực tuyệt đối La Thái Y, kế hoạch Ma giáo đánh lén Thiên Đạo Minh không thể thành công triệt để. Lại thêm Hoa Vô Kỵ tu luyện đến Tiên Thiên trung kỳ, học được Hàn Băng thần chưởng, dẫn dắt mấy tên cao thủ Tiên Thiên cầm chân Độc Mục Hổ Vương Chu Tần, khiến cho Chu Tần không có cách nào thẳng tay tàn sát đệ tử phổ thông các phái Chính đạo.

Những nơi khác hỗn loạn vô cùng, mặc dù Ma giáo có chuẩn bị mà đến, nhưng nhân số Chính đạo lại hơi chiếm thượng phong. Mới đầu bị Ma giáo đánh úp tàn sát một phen, làm cho phe Chính đạo vừa chết vừa bị thương khá nhiều, nhưng sau đó bọn họ cũng dần dần ổn định trận cước. Mặc dù không cách nào đánh lui Ma giáo, nhưng Ma giáo cũng đừng mong dễ dàng giết hết người phe Chính đạo.

Giằng co như vậy trong nửa canh giờ, thấy La Thái Y còn chưa trở lại, Chu Tần biết kế hoạch lần này coi như là thất bại.

Mặc dù Ma giáo sát thương được nhiều người Chính đạo, nhưng Thiên Đạo Minh còn chưa tan rã, Hoa Vô Kỵ vẫn còn sống. Chỉ dựa vào mình lão không có cách nào đánh bại nhiều cao thủ Tiên Thiên như vậy.

Trong lòng lão âm thầm oán giận La Thái Y hành sự theo cảm tính. Chỉ là một hòa thượng không liên quan gì tới toàn cục, bỏ chạy thì thôi, còn đuổi theo hắn làm gì, khiến cho chiến cục nơi này lâm vào bế tắc. Nữ nhân hành sự rõ ràng là không đáng tin cậy, còn không bằng ban đầu cùng cánh Thiết Tí Thần Ngưu Tôn Sơn tới đây, bây giờ đã sớm giết sạch những người tự cho là chính nghĩa này.

Sau khi thi triển mấy chiêu tuyệt học, bức lui mấy đại cao thủ Tiên Thiên bên cạnh, Chu Tần chợt nói với Hoa Vô Kỵ:

- Hoa tiểu nhi, coi như các ngươi mạng lớn, hôm nay không chơi cùng các ngươi nữa, chúng ta rút lui!

Hoa Vô Kỵ cũng không dám truy kích Chu Tần, mặc dù y tiến vào Tiên Thiên trung kỳ, nhưng so sánh cùng lão quái vật Chu Tần này hai mươi năm trước đã là ở trung kỳ vẫn còn có chênh lệch rất lớn, y toàn dựa vào bên người có trợ thủ mới có thể kiên trì đến bây giờ. Nếu như hai bên đánh nhau một mất một còn, như vậy kẻ còn sống sau cùng không phải là phe mình.

Ma giáo lui đi, để lại thi thể đầy đất, mặc dù mấy lãnh tụ Thiên Đạo Minh vẫn còn những thành viên phổ thông tử thương vô số, nguyên khí tổn thương hết sức nặng nề.

Một trường đại hội võ lâm cuối cùng diễn biến trở thành một trường đồ sát.

Giấc mộng Minh chủ võ lâm một tình của Hoa Vô Kỵ cuối cùng cũng không thành.

- -------------------

- Tặc hòa thượng, người chạy đi! Ngươi chạy đến chân trời cũng đừng mơ chạy thoát khỏi tay cô nãi nãi.
La Thái Y thở hổn hển theo sau lưng Hoắc Nguyên Chân, khinh công hòa thượng này thật là giỏi quá, không ngờ rằng còn cao hơn mình một bậc. Phải biết rằng trong toàn bộ Thánh Huyết giáo, khinh công có thể sánh ngang cùng nàng tuyệt đối không vượt qua ba người, khinh công của nàng trong Tứ Đại Pháp Vương chính là đệ nhất, lại còn không đuổi kịp hòa thượng này.

Nếu như hòa thượng này là cảnh giới Tiên Thiên, La Thái Y cũng đã bỏ qua, nhưng khi thấy hòa thượng này cũng bất quá chỉ là Hậu Thiên trung kỳ mà thôi, La Thái Y tin tưởng chỉ cần tiêu hao nội lực cùng hắn, chắc chắn sẽ có lúc hắn phải cạn kiệt nội lực.

Đường dưới chân nhanh chóng trôi ngược về phía sau, cây cối xung quanh cũng trôi ngược rất nhanh, Hoắc Nguyên Chân đã cảm thấy hơi mệt.

Không biết chạy đã bao lâu, sau lưng nữ nhân chết bằm kia vẫn đuổi sát. Nàng là cảnh giới Tiên Thiên, nội lực tự động tuần hoàn, mình chạy không lại.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân không dám dừng lại, kiếm khí nữ nhân này sắc bén hơn cả Tuyệt Diệt lão ni cô, nếu như chém trúng mình một kiếm, dù là Thiết Đầu công cũng không ngăn nổi.

Rốt cục hắn quay đầu lại nói:

- Nữ thí chủ, đủ rồi nha, bất quá bần tăng không cẩn thận đụng nàng một cái mà thôi, nàng cũng không cần truy sát bần tăng hơn trăm dặm không tha như vậy, đầu bần tăng còn đau vẫn chưa tính sổ với nàng đó...

- Ngươi là đồ vô sỉ, ta phải giết ngươi!

Bị lời của Hoắc Nguyên Chân đâm trúng chỗ đau, tốc độ La Thái Y càng gia tăng mấy phần.

Hoắc Nguyên Chân không dám cất tiếng châm chọc nữa, cắm đầu chạy một hồi, phát hiện trước mặt lại không còn đường chạy.

Chạy lâu như vậy đã sớm rời đi phạm vi Tung Sơn phái, thậm chí Hoắc Nguyên Chân cũng không biết mình chạy tới địa phương nào, phía trước bất ngờ xuất hiện một hạp cốc.

Thật ra thì cũng không phải là hạp cốc, chẳng qua là một khe núi rất dài, chiều rộng ước chừng trên dưới mười lăm thước, sâu không thấy đáy.

Hoắc Nguyên Chân muốn phóng qua cũng không phải là quá khó, nhưng hắn cần nghỉ ngơi một chút. Đây là lần đầu tiên hắn chạy theo kiểu marathon như vậy, hiện tại hơi thở đã rối loạn.

Mới vừa dừng lại, phía sau La Thái Y đã đuổi tới.

- Nữ thí chủ, nàng còn đuổi nữa bần tăng sẽ nhảy xuống!

Hoắc Nguyên Chân ra vẻ như sắp nhảy, La Thái Y ở phía sau lập tức bắn ra một đạo kiếm khí.

Hoắc Nguyên Chân chợt cúi đầu, mắt thấy đã không còn đường có thể chạy, không thể làm gì khác hơn là cắn răng một cái, liều mạng nhảy tới đối diện.

Nếu như không có ai quấy nhiễu, Hoắc Nguyên Chân tuyệt đối có thể phóng qua cái khe này, nhưng La Thái Y mắt thấy Hoắc Nguyên Chân muốn chạy, há có thể để cho hắn được như nguyện, lập tức vọt nhanh tới hạp cốc, quét một đạo kiếm khí về phía hắn.

Hoắc Nguyên Chân âm thầm kêu khổ giữa không trung, xong rồi, mình đã không còn chỗ nào né tránh đạo kiểm khí này.

Bất đắc dĩ, hai tay Hoắc Nguyên Chân tạo thành chữ thập đánh ra một chiêu Vô Tướng Kiếp Chi, nghênh đón đạo kiếm khí kia giữa không trung.

Thanh âm trầm đục vang lên, mặc dù hắn ngăn đỡ được đạo kiếm khí kia nhưng thân thể cũng mất đi quán tính, bắt đầu rơi xuống dưới.

Giữa không trung không có chỗ mượn lực, số phận Hoắc Nguyên Chân rơi xuống đáy cốc đã không thể nào tránh khỏi.

Nhìn La Thái Y bên trên hạp cốc, hắn cảm thấy hết sức không cam lòng.

Dù ta rơi xuống, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.

Ngón tay hắn khẽ động, thừa dịp vẫn chưa hoàn toàn rơi xuống nhanh chóng bắn ra một chỉ.

Vô Tướng Vô Ngã!

Chỉ pháp này hết sức kín đáo, La Thái Y không nghĩ tới lúc này Hoắc Nguyên Chân còn có thể phát ra công kích, nhất thời sơ ý bị đánh trúng mắt cá chân.

Đánh trúng chính diện mắt cá chân, toàn thân sẽ nghiêng về phía trước. Lúc này La Thái Y đã hơi kiệt sức, chân trúng một chỉ lập tức không thể đứng vững, thân thể ngã ra phía trước cũng rơi xuống theo.

Chỉ một chiêu thành công, Hoắc Nguyên Chân đắc ý trong lòng, bắt đầu cho gọi Kim Nhãn Ưng.

Kim Nhãn Ưng vẫn ở phía trên, hiện tại mình rơi xuống hạp cốc, hẳn là lúc ô dùng tới nó. Hoắc Nguyên Chân tin tưởng Kim Nhãn Ưng có thể đỡ lấy mình giữa không trung.

Kim Nhãn Ưng xuất hiện giữa bầu trời, giống như chiến đấu cơ lao nhanh xuống phía dưới.

La Thái Y bị Hoắc Nguyên Chân ám toán, từ phía trên rớt xuống, hận ý trong lòng đã là vô cùng vô tận. Bây giờ nhìn thấy bầu trời xuất hiện một con lão ưng to lớn tựa hồ muốn tới cứu hòa thượng kia, làm sao nàng chịu để cho Hoắc Nguyên Chân được như nguyện.

Người vẫn còn đang rơi xuống, kiếm trong tay đã chuẩn bị xong, chỉ cần con lão ưng này bay tới, nàng nhất định chém ra một kiếm, bên trong sơn cốc hẹp như vậy, con lão ưng kia chắc chắn không có chỗ nào tránh né.

Thấy động tác La Thái Y, Hoắc Nguyên Chân sợ hãi toát mồ hôi lạnh toàn thân, vội vàng thầm ra lệnh cho Kim Nhãn Ưng dừng lại, mau rời đi nơi này.

Kim Nhãn Ưng lao xuống được một đoạn lại bay lên bầu trời, hạp cốc này vô cùng hẹp, không thích hợp cho nó hành động, hơn nữa còn là càng đi xuống càng hẹp. Kim Nhãn Ưng cũng không bằng lòng ở lại chỗ này, nếu như ở lại rất có khả năng sẽ không bay trở lên được nữa.

Cho nên bây giờ là cơ hội duy nhất cho Kim Nhãn Ưng cứu Hoắc Nguyên Chân, nhưng lại bị La Thái Y phá hư.

Nữ nhân kia bởi vì y phục bị gió thổi tung giữa không trung, lộ ra đường con hoàn mỹ trên thân thể. Khăn che mặt nàng cũng đã bay đi đâu mất, lộ ra dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, lúc này đang vui vẻ cười to.

- Ha ha! Tặc hòa thượng, rốt cục ngươi xong rồi, vì sao không chạy nữa?

Thân thể rơi xuống vù vù, Hoắc Nguyên Chân nhìn lại La Thái Y ở trên cách mình mười thước, nghĩ thầm thật là xui xẻo, chọc vào nữ nhân phiền phức quá lớn. Nữ nhân này đã rơi xuống với mình còn tỏ ra vui vẻ như vậy, chẳng lẽ giết chết lão nạp là một chuyện hết sức thành công sao?

Lão nạp không thể chết được! Ta còn chưa có hoàn tục kia mà!

Mắt thấy cách đáy cốc càng ngày càng gần, lý tưởng cao quý trong lòng Hoắc Nguyên Chân kích thích hắn, phải tiếp tục kiên trì.

Cố gắng xoay người, Hoắc Nguyên Chân quan sát bên dưới, trên vách cốc có một ít cây cối mọc chìa ra ngoài.

Nhưng tốc độ hắn rơi xuống quá nhanh, e rằng những cây cối này không đỡ được, cần phải giảm chậm lại một chút mới được.

Vừa nghĩ tới việc giảm tốc, Hoắc Nguyên Chân lập tức lôi áo cà sa trên người mình ra, lúc đại hội võ lâm không có cơ hội lấy ra, bây giờ lại có thể mang ra cứu mạng.

Hai tay nắm lấy hai góc áo, hắn chợt giũ mạnh áo cà sa ra.

Tốc độ rơi trong nháy mắt chậm lại một chút, trong lòng hắn hết sức mừng rỡ, chỉ cần có thể giảm chậm tốc độ lại một chút, mình sẽ có hy vọng.

Hắn chưa kịp đắc ý, phía trên La Thái Y rơi xuống, bởi vì tốc độ của hắn giảm bớt, tốc độ La Thái Y vẫn nhanh như trước cho nên đập mạnh vào người hắn.

- Nguy rồi!

Hoắc Nguyên Chân kêu lên một tiếng, sức nặng hai người chung vào một chỗ, lại thêm lực công kích khiến cho cả hai rơi thẳng xuống đáy cốc.