Phương Trượng

Chương 113: Khốn trong sơn cốc




Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

La Thái Y nói xong có vẻ tức giận, nhưng vẫn không cách nào phản bác Hoắc Nguyên Chân, nếu nhìn công xòe đuôi từ phía sau quả thật hoàn toàn tương phản.

Hoắc Nguyên Chân lại nói:

- Bần tăng cho là vật cực tất phản, yên tĩnh thanh nhã cũng sẽ không bị người moi ra nhiều khuyết điểm. Tỷ như công, nếu như nó ngoan ngoãn ở yên, không hề xòe đuôi ra, ngược lại mọi người sẽ hết sức mong đợi nó xòe đuôi, lúc ấy công mới là đẹp nhất.

Sau khi nói xong, La Thái Y ngay cả người, tựa hồ như có vẻ sở ngộ.

Hoắc Nguyên Chân cười thầm trong lòng: “Nàng có lãnh ngộ thật là tốt, không nên lúc nào cũng giương nanh múa vuốt trước mặt bần tăng, như vậy cũng không đẹp.”

Đối với một nữ nhân, nhất là một nữ nhân xinh đẹp, hình ảnh đẹp xấu của nàng tuyệt đối là vô cùng quan trọng, Hoắc Nguyên Chân tin tưởng vào mắt của mình, La Thái Y chính là thứ người như thế. Hắn dùng phương thức dạy dỗ từ từ như vậy chắc chắn có thể giúp cho nàng bình tĩnh hơn, thục nữ hơn, nhờ vậy cuộc sống của hắn cũng có thể trở nên tốt hơn một chút.

Quả nhiên, La Thái Y không lộ ra vẻ hung hăng đanh đá như trước nữa, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn nhiều, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Thật ra người nói cũng không phải là không có đạo lý.

- Chút đạo lý thôi.

Hoắc Nguyên Chân rất khiêm tốn trả lời một câu, không hề tranh luận cùng La Thái Y nữa.

“Mặc dù nàng là đại mỹ nữ, nhưng dầu gì ta cũng là phương trượng, trước khi thần công đại thành vô duyên cùng nữ sắc. Ngược lại không bằng tỏ ra không câu chấp một chút, tạm thời làm cao tăng tránh cho bị người chỉ trích.”

Thấy Hoắc Nguyên Chân không chủ động nói chuyện với mình, trong lòng La Thái Y cũng trở nên bình tĩnh hơn.

Thoạt nhìn tựa hồ tặc hòa thượng này không phải là xấu xa như vậy, hơn nữa nói chuyện cũng rất có triết lý, mặc dù có hơi dùng từ bất nhã, nhưng lại có thể làm cho người ta tin phục.

Bất quá mỗi khi cái nhìn La Thái Y đối với Hoắc Nguyên Chân hơi chuyển biến tốt một chút, nàng lại cảm thấy ngực mình mơ hồ nhói đau.

Thấy Hoắc Nguyên Chân nhắm hai mắt lại, La Thái Y hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, lặng lẽ đưa tay đặt lên bờ ngực mềm mại, chậm rãi xoa bóp.

Đầu tặc hòa thượng kia quá cứng, lần này bị hắn va phải như vậy cũng không có biết có mắc bệnh gì không...

- ---------------

Cử động khó khăn, không có thức ăn, không có nước uống, nửa đêm thừa dịp đối phương ngủ thiếp đi, len lén đổi tư thế sang bên kia cho thoải mái, cuộc sống chật vật như vậy trôi qua đã hai ngày.

Hai ngày qua, La Thái Y luôn luôn không ngừng khơi mào đề tài, không ngừng hỏi thăm một ít vấn đề điêu ngoa cổ quái, hy vọng có thể làm khó được Hoắc Nguyên Chân.

Đáng tiếc bản lãnh tặc hòa thượng này rất lớn, so sánh với hắn, La Thái Y phát hiện mình có hơi ngu xuẩn, lần nào tranh luận cũng kết thúc thất bại, cuối cùng La Thái Y không thể không giả bộ có vẻ tức giận để che giấu lúng túng.

Sáng ngày thứ ba, rốt cục thương thế hai người đã gần như lành lại.

Thương thế đã lành bèn nghĩ tới chuyện tìm đường ra.

Tìm kiếm đường ra cũng có một điểm khó khăn, chính là hạp cốc này rất dài, không biết nên đi theo phương hướng nào.

La Thái Y chủ trương đi Đông, Hoắc Nguyên Chân chủ trương đi Tây.

La Thái Y nói:

- Tặc hòa thượng này, ngươi một lòng đi Tây là muốn đi Tây Thiên sao?

- Nữ thí chủ, bần tăng nói đi Tây tự nhiên là có đạo lý đi Tây.

- Có đạo lý gì chứ? Ngươi không thấy dưới đất có một dòng suối nhỏ đang chảy sao, bất kể sông hồ, nước đều chảy về hướng Đông, chúng ta chỉ cần đi theo phương hướng dòng suối, sớm muộn gì cũng có thể tìm được đường ra.

Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái:

- Chính là bởi vì nguyên nhân dòng suối, bần tăng mới chủ trương đi về phía Tây. Nước chảy xuống chỗ thấp, nếu như đi hướng Đông chắc chắn càng đi càng xuống thấp, chẳng biết lúc nào mới có thể tìm được cuối đường. Mà nếu như chúng ta đi Tây càng đi càng cao, nhất định sẽ tìm được ngọn nguồn của dòng suối, cho dù không thể tìm tới ngọn nguồn nhưng chúng ta lên được chỗ cao, tự nhiên cũng có thể rời khỏi hạp cốc nằm dưới thấp này.

Cho dù La Thái Y có vẻ không muốn nhưng không thừa nhận cũng không được, tặc hòa thượng nói có đạo lý.

Nàng sửa sang lại y phục trên người một chút. Hai người rơi từ trên núi cao xuống, và phải những cành cây trên vách núi chìa ra, y phục đều bị hư hại. Tăng bào của Hoắc Nguyên Chân là do cửa hàng vải vóc của Thiếu Lâm đặc chế, hắn thân là phương trượng, đương nhiên tăng bào của hắn được may bằng loại vải tốt nhất, do thợ khéo nhất động thủ. Cho dù là rơi từ trên cao xuống, hư hại cũng không quá nghiêm trọng.

Ngược lại La Thái Y, một thân y phục rực rỡ đã không còn chỗ nào lành lặn, rách te tua. Hơn nữa giữa lưng áo nàng rách một đường dài. Trước đây ngồi còn không cảm giác được, hiện tại đứng lên, làn da trắng như tuyết sau lưng lập tức lộ ra ngoài, làm cho La Thái Y chỉ có thể đi ở phía sau Hoắc Nguyên Chân.

Đi được một đoạn, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy quả thật hơi bất tiện, phía sau thủy chung có người đi theo, cảm giác ấy không tốt lắm.

Suy nghĩ một chút, hắn dứt khoát lấy áo cà sa ra, nói với La Thái Y:

- Nữ thí chủ, nàng khoác thêm áo cà sa này đi.

La Thái Y cảm kích nhận lấy áo cà sa, dù sao mình cũng không thể một mực che che giấu giấu như vậy, mặc dù đây là một chiếc áo cà sa của hòa thượng nhưng dù sao cũng có thể che phủ thân thể.

Vừa mở áo cà sa ra, La Thái Y vô cùng kinh ngạc:

- Hòa thượng, ngươi có tiền như vậy sao? Áo cà sa này... Trời ơi, nhiều châu báu như vậy, trời ơi, chẳng lẽ là người bán chùa mua áo cà sa hay sao?

- Áo cà sa này chính là Phật tổ ban tặng. Nữ thí chủ có thể khoác nó, quả thật là người hữu duyên.

- Ai thèm hữu duyên với hòa thượng các ngươi...

La Thái Y nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, cũng nhận lấy áo cà sa, nhìn bên trái nhìn bên phải một chút, cuối cùng cũng khoác áo cà sa lên người.

Áo cà sa rộng thùng thình khoác lên thân thể yểu điệu của La Thái Y. Mái tóc dài đen nhánh của nàng xõa xuống, lộ ra dung nhan diễm lệ, khiến cho Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy cũng phải thoáng động trong lòng.

Nữ tử này quả thật có một vẻ đẹp khiến cho người ta kinh tâm động phách, khoác áo cà sa của hòa thượng lên cũng không kém chút nào, ngược lại có cảm giác hấp dẫn giống như đồng phục.

Từ nhỏ đến lớn lần đầu khoác áo cà sa, La Thái Y cũng có hơi ngượng ngùng xấu hổ, cước bộ tăng nhanh, cắm đầu tiến về phía trước.

Đi được một hồi, hai người đều cảm thấy hơi mệt, bèn trực tiếp thi triển khinh công phi hành dọc theo hạp cốc.

Quả nhiên đúng như lời Hoắc Nguyên Chân, địa thế càng ngày càng cao.

Phòng chừng hạp cốc sâu ngàn thước, hai người vừa đi vừa nghỉ chừng hai canh giờ sau, độ sâu đã còn chừng năm trăm thước:

Hơn nữa hạp cốc cũng từ từ trở nên rộng rãi, dòng suối đang chảy cũng đã hóa thành sông nhỏ.

La Thái Y thấy được hy vọng, hưng phấn trong lòng, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân, nở một nụ cười tươi tắn.

Hoắc Nguyên Chân cũng hết sức vui vẻ, dù sao đã ở trong hợp cốc này mấy ngày, hắn cũng muốn nhanh chóng rời khỏi.

Kể từ sau khi rơi xuống đáy cốc, Hoắc Nguyên Chân không còn liên lạc được với Kim Nhãn Ưng, cũng không biết là nguyên nhân gì, cho nên bây giờ muốn rời khỏi nơi này chỉ có thể là tự mình tìm đường ra.

Đang lúc càng đi càng cao, cảm giác bầu trời càng ngày càng gần, phía trước chợt xuất hiện một khúc quanh, hai người đi tới đó, trước mắt chợt trở nên rộng rãi quang đãng.

Một sơn cốc to lớn hình tròn hiện ra trước mắt hai người, chu vi gần ngàn thước, vách đá bốn phía giống như được dùng đao tạc, bóng loáng như gương.

Phía trước truyền tới tiếng nước chảy ầm ầm, một thác nước ở xa xa đổ xuống, tạo thành một hồ nước ở trung tâm sơn cốc.
Xung quanh cây xanh từng bụi, thỉnh thoảng còn thấy được trái cây treo trên cành.

Toàn bộ sơn cốc, tựa như tiên cảnh.

Nhưng...

Bầu trời vẫn cao như vậy, xa xôi như vậy, xung quanh không thấy được một chút đường ra.

- Không... Không thể nào...

La Thái Y cắn chặt môi, lắc đầu một cái, nhanh chóng chạy vào sơn cốc, lùng sục bốn phía tìm kiếm đường ra.

Hoắc Nguyên Chân cũng chậm rãi đi vào sơn cốc, nơi này chính là cuối hạp cốc.

Nếu như có thể tự do qua lại, quả thật nơi này có thể coi như một nhân gian tiên cảnh, nhưng nếu không thể rời đi, nơi này chính là một phần mộ to lớn, đủ để vây chết người ta trong đó.

Hắn thử liên lạc với Kim Nhãn Ưng trong lòng, nhưng vẫn không có cách nào liên lạc được.

Sau khi chạy ra khỏi Tung Sơn, hắn cùng La Thái Y chạy một mạch gần trăm dặm, sau đó lại men theo hạp cốc phi hành hơn trăm dặm nữa. Hiện tại hắn cũng không xác định được mình đã tới địa phương nào, cho nên mất đi liên lạc với Kim Nhãn Ưng cũng rất là bình thường.

Chỉ bất quá Hoắc Nguyên Chân trầm ổn hơn La Thái Y nhiều, cũng không lộ ra vẻ nôn nóng.

Đi tới bên đầm nước, Hoắc Nguyên Chân ngồi xuống.

Qua gần hai canh giờ, La Thái Y trở lại, nàng đã chạy qua toàn bộ sơn cốc một lượt, không phát hiện bất kỳ đường nào có thể rời đi.

- Tặc hòa thượng, không cách nào rời đi nơi này, ta muốn quay trở về.

Hoắc Nguyên Chân nhìn La Thái Y một cái:

- Nữ thí chủ, nếu như sông kia một mực chảy xuống phía dưới, tự nhiên chúng ta có thể đi hướng Đông. Nhưng nàng cũng đã thấy thác nước hình thành sông nhỏ này đã dần dần khô cạn, chứng minh con sông này cũng không có chảy vào biển cả, mà là biến mất giữa đường. Cho nên rất nhanh hạp cốc này cũng sẽ đi tới cuối, nếu nàng đi hướng Đông e rằng cũng không tìm được đường rời đi.

La Thái Y hậm hực giậm chân:

- Chẳng lẽ chúng ta chịu bị vây ở nơi này hay sao?

- Chưa chắc, trên đời không có việc gì khó, chỉ cần người ta có lòng, chỉ cần dụng tâm suy nghĩ, cuối cùng sẽ có biện pháp.

Nghe thấy lời Hoắc Nguyên Chân trấn an, trong lòng La Thái Y đã dễ chịu hơn một ít, lấy ra đối bảo kiếm của mình múa may vài đường:

- Nếu như không được, ta sẽ dùng kiếm này khoét vách đá kia. Chỉ cần có được điểm đặt chân, bằng vào khinh công của chúng ta cũng chưa chắc không thể leo lên.

Hoắc Nguyên Chân cười lắc đầu một cái, không nói gì, nghĩ thầm nàng có thể khoét ra điểm dừng chân phía dưới, nhưng điểm dừng chân phía trên cũng càng ngày càng khó tạo. Giữa không trung không có chỗ nào mượn lực, muốn tìm được chỗ đặt chân không thể nghi ngờ là không thực tế.

Huống chi mặc dù bảo kiếm sắc bén, cũng không thể làm như vậy được.

Tạm thời không cách nào rời đi, hai người bên lưu lại, đầu tiên là ăn một ít quả dại để chống đói khát.

Bây giờ đã là tiết Hàn Lộ (vào khoảng 8 - 10/10) bên trong sơn cốc lạnh lẽo, nhiệt độ rất thấp, ban đêm sợ rằng sẽ rất khó chịu. Hoắc Nguyên Chân bèn quyết định xây một gian nhà có trước, tạm tránh gió rét.

Hai người lấy được khá nhiều cây cối trong rừng, bận rộn hết một ngày mới xây dựng xong một gian nhà lá.

Bọn họ lại tìm một ít cỏ mềm trải trên mặt đất, ngăn ra nhà lá thành hai gian.

Hai người ở hai bên đối diện nhau lại không nói nửa lời.

Ban đêm, ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào mặt đất nhà lá, giống như ánh ngọc.

La Thái Y khoác áo cà sa, thân thể rúc lại, nhưng không có cách nào ngủ được.

Tặc hòa thượng này rất lễ phép, một mình ngồi xếp bằng ở bên kia, hình như là đang tu luyện nội lực, suốt mấy canh giờ cũng không chịu mở mắt.

Cũng không biết hắn làm thế nào làm được tâm như nước đứng như vậy.

Mặc dù trước mặt người khác, nàng vẫn tỏ ra hết sức lạnh lùng, nhưng không thể nào đạt tới mức vô dục vô cầu giống như hòa thượng này.

Nhờ có ánh trăng, La Thái Y nhìn sắc mặt của Hoắc Nguyên Chân, bề ngoài hòa thượng này cũng không tệ lắm, nếu như hắn để tóc, thay y phục tục gia chắc cũng là một mỹ nam tử.

Vì sao hắn lại xuất gia?

Hồi lâu, rốt cục La Thái Y không cách nào chịu được không khí yên lặng như chết này, bèn lên tiếng nói:

- Tặc hòa thượng, người từng thích qua người nào chưa?

Hoắc Nguyên Chân mở mắt, dùng ánh mắt hỏi han nhìn La Thái Y.

- Hôm nay hai người chúng ta gặp nạn, không biết cuộc đời này có thể rời đi được hay không, còn có lời gì mà không thể nói? Bất quá ta chỉ cảm thấy tò mò, ngươi là người xuất gia, chẳng lẽ thật sự chưa từng thích người nào?

Hoắc Nguyên Chân yên lặng rũ mi mắt xuống, đời trước từng có, đời này thì...

Thấy Hoắc Nguyên Chân không trả lời, La Thái Y lại nói:

- Nếu như người yêu một người sâu nặng, nàng cũng yêu người, nhưng người lại là một người xuất gia, vậy cuối cùng ngươi sẽ lựa chọn thế nào?

Thấy La Thái Y tò mò hỏi han như vậy, Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ lắc đầu một cái:

- Nếu thật như lời nữ thí chủ nói, bần tăng cũng không biết làm thế nào.

Thấy Hoắc Nguyên Chân bị vấn đề của mình làm khó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ của La Thái Y lộ ra nụ cười vui vẻ, cằm nhọn khẽ hất lên, giống như vừa đánh thắng một trận vậy.

Hai ngày này toàn là hắn biểu hiện, bây giờ rốt cục đến phiên mình lên mặt một lần mới được.

Hứng chỉ nổi lên, La Thái Y cũng trở nên can đảm hơn trước, bèn nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Không được, nhất định người phải trả lời. Bây giờ ta chính là người người thích, những người lại là người xuất gia, ta tới tìm ngươi, ngươi sẽ hoàn tục để sống cùng ta hay là tiếp tục làm hòa thượng?

Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ cười khổ một cái:

- Nếu thật là như vậy, hoàn tục sẽ thẹn với ngã Phật, không hoàn tục sẽ thẹn với nàng. Ôi, quả thật là... Tự thẹn đa tình phạm giới quy, vào núi mà sao sợ mất nàng, thế gian khó được đôi đường vẹn, chẳng phụ Như Lai chẳng phụ nàng.

(Bài này của Thương Ương Gia Thố, vị Đạt Lai Lạt Ma đời thứ sáu của Tây Tạng:

Tự khủng đa tình ô phạm hành,

Nhập sơn hựu phụ ngộ khuynh thành.

Thế gian nan đặc song toàn pháp,

Bất phụ Như Lai bất phụ khanh.)

Thấy Hoắc Nguyên Chân tỏ ra trầm ngâm, vẻ mặt vốn đang đùa giỡn của La Thái Y chợt ngưng đọng lại, trong đôi mắt đẹp chớp động thần thái khác thường.

Tặc hòa thượng này, lời của hắn nói vĩnh viễn đều dễ nghe như thế sao?