Phương Trượng

Chương 115: Thoát khốn




Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Hiện tại Hoắc Nguyên Chân lại càng xem trọng, đó là thân pháp Đại Na Di phối hợp cùng Nhất Vĩ Độ Giang phải chăng là có thể sáng tạo ra một ít kỳ tích hay không?

Hắn không nghĩ đến chuyện gì khác, vội vàng học tập quyển bí tịch này.

Ước chừng nửa canh giờ, Hoắc Nguyên Chân đã hoàn toàn nắm được thân pháp Đại Na Di thần kỳ này.

Không riêng gì nắm giữ, còn tu luyện đến cảnh giới tối cao, đạt tới cảnh giới tối cao có thể lướt ngang mười thước trong nháy mắt.

Trình độ bậc này đã không xê xích bao nhiêu so với hiệu quả né tránh của Càn Khôn Đại Na Di chân chính.

Chỉ cần có một điểm mượn lực thật nhỏ, Hoắc Nguyên Chân có thể di chuyển tới bất kỳ phương hướng nào.

Vận dụng nội lực, Hoắc Nguyên Chân thoáng thi triển một cái, lập tức liền từ bên trong phòng dời đến cửa, mà tư thế của hắn cũng không có gì thay đổi.

Trong lòng hưng phấn, hắn lại bày ra một tư thế tạo hình, sau đó vận dụng thân pháp Đại Na Di, lập tức từ cửa na di ra ngoài phòng mười thước, vẫn còn duy trì tư thể tạo hình trước đó.

- Quá tuyệt vời! Quá tuyệt vời! Môn thân pháp này phối hợp với Nhất Vĩ Độ Giang, ta hoàn toàn có thể lợi dụng những điểm rất nhỏ nổi lên trên vách đá mượn lực, giữ vững trên không trung không bị rơi. Cứ thi triển một lần Nhất Vĩ Độ Giang lại thi triển một lần Đại Na Di, có lẽ thật sự leo lên được vách đá cao chót vót trăm trượng này.

Lần đầu học thành môn công phu thần kỳ này, Hoắc Nguyên Chân cũng khó giấu hưng phấn, muốn báo tin tốt này cho La Thái Y ngay tức khắc.

Dĩ nhiên không phải nói cho La Thái Y biết chuyện mình quay thưởng, chỉ có thể nói mình ở trong khốn cảnh lãnh ngộ thần công, có lẽ có cơ hội rời đi sơn cốc này.

La Thái Y không có ở trong nhà, hắn là đang ở bên ngoài, lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng quên mất đối phương có thể là đang tắm, lập tức chạy đi tìm bốn phía.

Rất nhanh, Hoắc Nguyên Chân tìm tới đầm nước.

Hôm nay cũng không biết vì sao phản ứng trở nên chậm chạp, đến nơi này rồi, hắn vẫn không ý thức được đối phương đang tắm, đưa mắt nhìn bốn phía.

Lúc này đã qua nửa đêm, La Thái Y cũng đã tắm xong.

Trăng khuyết cuối chân trời ẩn vào trong tầng mây, trời đêm mờ tối, La Thái Y cũng có hơi mệt mỏi.

Thái y của nàng còn treo trên cây, nàng cần phải về lấy áo cà sa phủ lên người trước, sau đó mới đi lấy thái y.

Nàng vừa lấy tay vuốt mái tóc ướt đẫm, thân thể uyển chuyển vừa tiến về phía bờ đầm.

Nàng nhớ mình đặt áo cà sa ở vị trí nào, chỉ bất quá bây giờ trời quá tối, bên trong sơn cốc vốn đen kịt, hơn nữa còn không có ánh trăng ánh sao, căn bản không thấy rõ, chỉ có thể lần mò đi tới.

Nước chảy ròng ròng xuống chân, La Thái Y lên khỏi mặt nước, tiến lên trên bờ.

Lúc này Hoắc Nguyên Chân vừa khéo cũng đi tới bên cạnh áo cà sa mình.

Áo cà sa được xếp thật chỉnh tề ngay ngắn, bảo châu đã bị trùm phía dưới, chỉ có dạ minh châu hơi lộ ra chút ánh sáng.

Hoắc Nguyên Chân thấy được chút ánh sáng này, cầm áo cà sa lên.

- Vì sao vậy, vì sao áo cà sa ta đưa nàng lại nằm ở chỗ này...

Hoắc Nguyên Chân có hơi kỳ quái, cầm áo cà sa trong tay ra sức giũ mạnh một cái.

Bốn viên dạ minh châu vốn bị cà sa gấp lại che phủ, lúc này hoàn toàn lộ ra ngoài, lập tức phóng xuất hào quang màu trắng, chiếu sáng cảnh tượng xung quanh.

- A!

Hoắc Nguyên Chân đột nhiên bị tình huống trước mặt hù dọa, một thân thể trắng như tuyết đứng cách mình chưa đầy năm thước, cũng phát ra một tiếng kêu lên giống như mình.

Không phải là tiếng kêu giống nhau, tiếng kinh hô thất thanh này lớn hơn, lại còn sắc bén, chấn động màng nhĩ Hoắc Nguyên Chân ùng ùng.

Ánh sáng dạ minh châu chiếu rọi, hai người phát hiện mình cách nhau chỉ vài thước, đang hoang mang ngơ ngác nhìn nhau.

La Thái Y thét một tiếng chói tai, lúng túng không biết phải làm sao. Mặc dù ánh sáng dạ minh châu kia không phải là quá sáng, nhưng vì khoảng cách quá gần, chắc chắn là mình đã bị tặc hòa thượng nhìn thấy hết.

Tuy rằng bình thường có hơi suy nghĩ vẩn vơ, nhưng dù sao đó cũng chỉ là vẩn vơ, La Thái Y không hề thật sự muốn cùng tặc hòa thượng này... Hơn nữa trong lòng nàng vẫn chưa hề buông ra được ý niệm trong đầu rằng...

Thân nữ nhi trong sạch, làm sao có thể để cho người ta nhìn thấy như vậy được?!

Giờ phút này, sát tâm trong lòng La Thái Y chợt dâng lên trở lại.

Tặc hòa thượng này quả thật đáng chết.

Nhưng chỉ sau khoảnh khắc, một chuyện quỷ dị xảy ra.

Bóng dáng Hoắc Nguyên Chân trước mặt nàng chợt lóe, đột nhiên biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện cách chỗ cũ mười thước.

Sát cơ bị hiện tượng ly kỳ này hóa giải trong nháy mắt, trong lòng của La Thái Y chỉ có kinh ngạc.

Hoắc Nguyên Chân cảm nhận được lửa giận của nữ nhân trước mắt này, vội vàng thi triển Đại Na Di dời đi mười thước. Nhưng không ngờ rằng nàng vẫn đứng ngẩn người ra đó, vẫn đang nhìn chằm chằm mình không rời.

- A Di Đà Phật, bần tăng không phải là cố ý, ta lánh đi đây!

Hoắc Nguyên Chân ném áo cà sa trong tay về phía La Thái Y, thi triển liên tục mấy chiêu Đại Na Di ra ngoài thật xa.

Sau đó lại thi triển Nhất Vĩ Độ Giang chạy thẳng một mạch về nhà lá.

Thật là thất sách, vốn là tính toán cho nàng một bất ngờ, không nghĩ tới nhìn thấy mỹ nhân tắm.

Hoắc Nguyên Chân cảm thấy hơi mất mát trong lòng. La Thái Y rất đẹp, đáng tiếc, hồng nhan xinh đẹp hơn nữa cũng vô duyên cùng mình, khó tránh khỏi hơi mất mát.

Sau đó chừng nửa canh giờ, La Thái Y trở lại, mặc thái y rách nát của nàng, khoác áo cà sa của Hoắc Nguyên Chân đi vào nhà.

Thấy Hoắc Nguyên Chân, mặt nàng có hơi nóng lên, không lý tới hắn nữa, tự mình đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, lúc thức dậy La Thái Y đã khôi phục bình thường.

Rốt cuộc nàng cũng là cao thủ Tiên Thiên, giang hồ hào kiệt, hành sự quả nhiên không dây dưa dài dòng như tiểu nhi nữ bình thường. Nếu đã bị nhìn thấy, có xấu hổ cũng là vô ích, cho nên dứt khoát không nghĩ tới chuyện này nữa.

Hoắc Nguyên Chân cũng không nhắc tới đề tài này, mà là nói với La Thái Y:

- Nữ thí chủ, đêm qua bần tăng có điều đốn ngộ, đã lãnh ngộ một môn tuyệt học khinh công. Bần tăng muốn thử một chút xem có thể rời đi sơn cốc này không.

Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, ánh mắt La Thái Y sáng lên, vội vàng nói:

- Vậy ngươi mau đi thử một chút.

Hai người đi ra phía ngoài, tìm một nơi vách đá dễ leo một chút.

Hoắc Nguyên Chân đứng dưới vách đá, chuẩn bị thi triển khinh công lên trên.

Đột nhiên La Thái Y gọi Hoắc Nguyên Chân lại, hắn bèn đưa mắt có ý hỏi, chỉ thấy La Thái Y cởi áo cà sa trên người ra.

Thái y đã hỏng, một ít chỗ lộ ra da thịt bên trong, nhưng La Thái Y không hề có ý che giấu, đưa áo cà sa cho Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân không hiểu nhìn La Thái Y:

- Nữ thí chủ, vì sao lại làm như vậy?

Ánh mắt của La Thái Y có hơi ươn ướt:

- Không phải là người muốn đi sao? Cho dù là khinh công của người khá hơn nữa, cũng không thể nào mang theo ta cùng nhau rời sơn cốc này.

Vách đá này cao trăm trượng, không có sợi dây nào dài như vậy, trả lại áo cà sa này cho ngươi là hơn, tránh cho sau khi người trở về chùa không có mà mặc.
Hoắc Nguyên Chân chợt thấy buồn cười, thì ra La Thái Y cho là mình muốn rời đi, nàng vẫn phải ở lại nơi này.

Bất quá nàng làm như thế cũng là bình thường, mình quả thật không có năng lực mang theo nàng cùng nhau rời đi.

Đi về phía trước một bước, Hoắc Nguyên Chân đứng trước mặt La Thái Y của, tự tay khoác áo cà sa cho nàng:

- Áo cà sa này là trấn tự chỉ bảo của bần tăng, không có áo cà sa này, chắc là bần tăng sẽ không trở về chùa. Bây giờ để lại áo cà sa ở chỗ nàng, bần tăng vì áo cà sa này, nhất định cũng sẽ cứu nàng lên.

Vì khoác áo cà sa cho La Thái Y, bàn tay Hoắc Nguyên Chân choàng qua vai nàng, trong khoảnh khắc này, trong lòng La Thái Y dâng lên cảm giác ấm áp.

Tặc hòa thượng quả nhiên là người hữu tình cố ý, cái gì vì áo cà sa mà phải cứu mình, cũng là vì muốn cho mình yên tâm.

Đưa tay lên giụi mắt, La Thái Y gật đầu một cái:

- Người đi đi.

Hoắc Nguyên Chân không nói gì nữa, xoay người nhìn vách đá, thân thể nhảy vọt một cái.

Lăng không thẳng lên năm trượng, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy đã đạt tới điểm cao nhất, đây là cực hạn trước mắt mà khinh công Nhất Vĩ Độ Giang có thể đạt tới.

Nhìn chính xác bên trái có một chỗ vách đá lồi ra, Hoắc Nguyên Chân vận chuyển chân khí, thân thể thình lình lướt ngang năm thước, tới chỗ lồi ra kia.

Mũi chân hắn lại điểm nhẹ một cái, thân thể tiếp tục bay lên cao.

Phía dưới La Thái Y ở tại chỗ ngẩng đầu nhìn Hoắc Nguyên Chân càng lên càng cao, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện cho hắn.

Thời gian trôi qua, Hoắc Nguyên Chân từ từ đến gần đỉnh núi.

Lúc nội lực sắp sửa cạn kiệt, rốt cục tay Hoắc Nguyên Chân nắm được định của vách đá.

Một tay hắn phát lực, thân thể nhảy vọt lên.

Rốt cục cũng đã lên tới, rốt cục rời đi sơn cốc hiểm trở này.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân căn bản không có nghỉ ngơi hoặc là buông lỏng chút nào, mà nhìn xuống La Thái Y bên dưới đã hóa thành một điểm rất nhỏ vẫy tay, vận dụng Sư Tử Hống hét lớn một tiếng:

- Thái Y, ta sẽ trở lại rất nhanh.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Nguyên Chân gọi tên nàng, La Thái Y bên dưới ra sức vẫy tay, nước mắt chảy đầm đìa.

Hoắc Nguyên Chân lui lại một bước, sau đó bắt đầu thầm liên lạc với Kim Nhãn Ưng trong lòng.

Rất nhanh, rốt cục hắn cũng liên lạc được với Kim Nhãn Ưng.

Ở bên ngoài, cho dù cách nhau vài trăm dặm, Hoắc Nguyên Chân cũng có thể bắt được liên lạc cùng Kim Nhãn Ưng, nhưng trong sơn cốc dưới đất lại không cách nào liên lạc được.

Lúc đầu hắn rơi xuống vực là Kim Nhãn Ưng đang bay theo, hơn nữa mới vừa rơi xuống, mới có thể liên lạc được.

Hiện tại Kim Nhãn Ưng đang ở phía Đông cách nơi này chừng năm mươi dặm, đang tìm kiếm hắn.

Mặc dù Kim Nhãn Ưng có thể nhìn thấy thứ ngoài trăm dặm, nhưng Hoắc - Nguyên Chấn ở bên dưới sơn cốc, trừ phi Kim Nhãn Ưng có thể bay đến ngay trên bầu trời sơn cốc, nếu không sẽ không có cách nào phát hiện được.

Được Hoắc Nguyên Chân kêu gọi, Kim Nhãn Ưng nhanh như điện chớp bay về phía này.

Tốc độ thật nhanh, chỉ sau mấy phút, Kim Nhãn Ưng đã bay tới đỉnh đầu Hoắc Nguyên Chân, nhanh chóng đáp xuống.

Hoắc Nguyên Chân hạ chỉ thị trong lòng cho Kim Nhãn Ưng, bảo nó xuống sơn cốc cứu La Thái Y.

Kim Nhãn Ưng bay xuống, Hoắc Nguyên Chân thò đầu ra trên vách núi, nói với La Thái Y vẫn còn đang đứng ở bên dưới:

- Thái Y, ngồi trên lưng chim ưng này, nó sẽ chở nàng lên!

Sư Tử Hống đúng là phương pháp thông tin tốt nhất trước mắt. La Thái Y nghe rõ ràng, ở bên dưới gật đầu thật mạnh.

Nàng đã từng thấy qua con ưng này, lúc trước nàng còn ngăn cản không cho nó cứu hòa thượng kia, không ngờ rằng hôm nay nàng lại được ưng này cứu.

Thân thể La Thái Y hết sức nhẹ nhàng, Kim Nhãn Ưng xuống tới sơn cốc dễ dàng chở nàng bay lên.

Đi thẳng tới đỉnh núi, La Thái Y mới nhảy từ trên lưng Kim Nhãn Ưng xuống.

Sau khi rơi xuống đất, hai người nhìn nhau không nói, chỉ khẽ mỉm cười, nỗi vui sướng phát ra từ tận đáy lòng không có cách nào che giấu được.

Hoắc Nguyên Chân nói với La Thái Y:

- Nữ thí chủ hãy tạm thời ở lại chỗ này, bần tăng đi đến thành trấn gần đây lấy một bộ y phục cho nàng.

Nghe thấy cách xưng hô của Hoắc Nguyên Chân đột nhiên biến chuyển, sắc mặt La Thái Y tối sầm lại, trong lòng có cảm giác mất mát. Nàng nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Không cần, tự nhiên ta có biện pháp của ta.

- Nếu đã như vậy, bần tăng phải trở về núi.

La Thái Y gật đầu một cái, trả áo cà sa trên người lại cho Hoắc Nguyên Chân.

- Tặc hòa thượng.

Đắc Nguyên Chân cười, mình không thoát khỏi cái tên tặc hòa thượng này.

La Thái Y dừng một chút, sau đó nói tiếp:

- Chuyến đi Tung Sơn lần này, bởi vì ngươi mà ta rời đi chiến trường. Hoa Vô Kỵ kia đã tu luyện thành Hàn Băng chân kinh, bằng vào một mình Chu Tần Pháp Vương sợ rằng không thể đánh một trận công thành, ngược lại gieo xuống mầm họa cho ngày sau, hành động lần này của Thánh giáo chúng ta thật ra coi như là thất bại.

Nói những lời này, La Thái Y lộ vẻ tự trách, lại tiếp tục nói:

- Nhưng thực lực Hổ Vương ta biết rõ ràng, hơn nữa chúng ta có chuẩn bị đối phó bọn chúng không chuẩn bị, hơn phân nửa có thể là đánh trọng thương Thiên Đạo Minh, nhưng tuyệt không đến nỗi tiêu diệt. Như thế nhất định Hoa Vô Kỵ sẽ ghi hận trong lòng, những môn phái khác của Thiên Đạo Minh cũng sẽ không cam lòng, chỉ sợ Thánh giáo chúng ta ở phân đà Hà Nam sẽ có nguy hiểm.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, La Thái Y phân tích có đạo lý.

- Khoảng thời gian này, ta sẽ ở lại Hà Nam, bảo đảm phân đà Hà Nam không việc gì.

Nói xong những lời này, thấy Hoắc Nguyên Chân tựa hồ không có phản ứng gì, thần sắc La Thái Y đột nhiên có vẻ khác thường nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Tặc hòa thượng, người thiếu ta hai lần.

Lần này Hoắc Nguyên Chân hoang mang ngơ ngác không hiểu gì, vì sao lại thiếu nàng hai lần?

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Hoắc Nguyên Chân, La Thái Y cắn cắn môi:

- Ngươi đụng ta một lần, nhìn ta một lần, mặc dù ta là giang hồ nữ tử, nhưng cũng là thứ nhất bị người nhìn thấy... Tóm lại người thiếu ta hai lần, ngày khác nhất định người phải trả ta.

- A Di Đà Phật!

Hoắc Nguyên Chân tuyên một tiếng Phật hiệu:

- Hai chuyện này, bần tăng đều không phải là cố ý, hơn nữa không dối gạt nữ thí chủ, thật ra thì ánh mắt bần tăng không được tốt, hôm qua ở trên đầm nước căn bản cũng không có thấy được gì.

Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, ánh mắt La Thái Y sáng lên, vội vàng hỏi:

- Ngươi thật sự không thấy rõ?

- Đúng vậy, lúc ấy sắc trời quá tối, không có trăng sao, chỉ có mấy viên dạ minh châu trên áo cà sa này sáng lên, hai người chúng ta lại cách xa nhau không phải gần, chẳng qua là bần tăng nhìn thấy một cái bóng trắng mà thôi.

Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân giải thích, La Thái Y thở ra một hơi thật dài.