Phương Trượng

Chương 117: Kế hoạch phát triển mùa Đông




Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Trịnh Cửu Công cười lạnh một tiếng:

- Một môn phái nho nhỏ vô danh có thể có được bao nhiêu bản lĩnh, kiếm pháp Bình Sa Lạc Nhạn của Tư Mã Lãng hiền đệ đủ để thu thập người này.

Được Trịnh Cửu Công khen ngợi, Tư Mã Lãng khiêm tốn khoát tay áo một cái:

- Mặc dù kiếm pháp Bình Sa Lạc Nhạn của bản nhân không tệ, nhưng so với Nga Mi kiếm pháp của Tuyệt Diệt sư thái cũng xê xích không nhiều, sợ rằng không đủ để đối phó phương trượng kia.

- Quả thật chuyện này phải hết sức cẩn thận, hôm đó bần ni nhất thời khinh thường, tranh đấu cùng người quá lâu, tổn hao nội lực quá lớn, lại bị tặc hòa thượng kia đánh lén mới không cẩn thận bị thương, mất Đoạn Thiên kiếm. Mặc dù bản lãnh hòa thượng kia cũng chỉ tầm thường, nhưng hôm nay cầm Đoạn Thiên chỉ sợ là như hổ thêm cánh, không thể khinh thường.

Tư Mã Lãng bật cười ha hả:

- Sư thái quá lo lắng rồi, nếu bà kiêng kỵ hòa thượng kia như vậy, vậy chúng ta nhất định sẽ đi Thiếu Lâm tự này. Khoan nói kiếm pháp Bình Sa Lạc Nhạn bản nhân thế nào, chẳng lẽ bà còn chưa tin bản lãnh Cửu Công sao? Lão đã luyện thành Cáp Mô Thần Công, cao thủ cảnh giới Tiên Thiên phổ thông ở trước mặt lão không chịu nổi một đòn.

Lúc này Tuyệt Diệt mới tỏ vẻ kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Trịnh Cửu Công:

- Cửu Công đã luyện thành Cáp Mô Công ư?

Trịnh Cửu Công lúng túng cười một cái, tay cầm một cái bát đặt ở trước mặt, hồi lâu bất động, đột nhiên quai hàm chợt phồng lên, kinh khủng giống như con cóc.

Oa!

Theo một tiếng vang thật lớn, toàn bộ người bên trong khách sạn đều sợ hết hồn, người nhát gan thậm chí rời từ trên ghế xuống đất.

Một cỗ khí lưu từ trên mặt bàn thổi qua, nhắm vào cái bát kia.

Theo trận khí lưu này, bát kia ứng tiếng hóa thành bột.

Tuyệt Diệt ngơ ngác nhìn Trịnh Cửu Công, không khỏi kinh hãi trong lòng, công lực bực này, cho dù mình cầm Đoạn Thiên bảo kiếm sợ rằng cũng không phải là đối thủ.

- Sư thái đã thấy rõ ràng, đây gọi là Cáp Mô Xuy Khí, chẳng qua là thức thứ nhất Cáp Mô Thần Công, chẳng những nội lực có thể đả thương người, hơn nữa còn có hiệu quả âm công. Cho dù là bản lãnh phương trượng Thiếu Lâm kia hùng mạnh tới mức nào, chẳng lẽ còn có thể chống được chiêu này sao?!

- ---------

Hoắc Nguyên Chân trở lại Thiếu Lâm tự, được mọi người hoan nghênh long trọng như lúc cáo biệt di thể.

Rất đông hòa thượng nước mắt nước mũi chảy dài vây quanh Hoắc Nguyên Chân. Mấy ngày phương trượng này không có ở đây, lòng người Thiếu Lâm kích động, cơm ăn không ngon, cũng không ngủ được, luyện quyền không hiệu quả, niệm kinh hữu khí vô lực. Ngày thường lúc có phương trượng không cảm thấy gì, nhưng hôm nay phương trượng không có ở đây, dường như trời muốn sụp xuống.

Người khác không nói, ngay cả hòa thượng quét sân Vô Danh trong một lần quét sân không quét cả lá rơi trong một góc. Tình cảnh này ngày xưa tuyệt đối sẽ không xuất hiện, có thể thấy được Hoắc Nguyên Chân không có ở đây, ảnh hưởng đối với Thiếu Lâm lớn tới mức nào.

Thấy đám hòa thượng xung quanh vây xem, muốn nói chuyện với mình lại ngại quyền uy của mình không dám đến gần, làm cho Hoắc Nguyên Chân vô cùng buồn bực.

Bần tăng cũng không phải là viên tịch chầu trời, cần gì phải làm như vậy?

- Được rồi, giải tán giải tán, tất cả trở về nên làm gì thì làm đi, một hồi bản phương trượng kiểm tra công khóa các ngươi, nếu làm không tốt, buổi trưa tất cả không có cơm ăn!

Các hòa thượng hoan hô nhảy cẫng chạy ra, dường như không phải là sẽ bị trừng phạt mà là được thưởng vậy.

Hoắc Nguyên Chân bảo bọn Tuệ Vô cũng giải tán, bên người hắn chỉ có Nhất Trần, Nhất Không cùng Nhất Tịnh.

Nơi xa, Vô Danh cầm chổi nhẹ nhàng quét lá vàng trên đất, khí độ trầm ổn, không mang theo một tia khí tức lửa khói, so với mấy ngày trước tưởng chừng như hai người.

Đây đã là đợt lá vàng cuối cùng, bây giờ sắp tiến vào tháng Mười Một, mùa Đông sắp tới, đến lúc đó sẽ phải quét tuyết.

Hoắc Nguyên Chân không để ý tới Vô Danh, lại lịch Vô Danh, Thiếu Lâm tự chỉ có một mình hắn biết được, đám người còn lại đều không biết. Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn bị bất cứ kẻ nào biết, ý nghĩa Vô Danh tồn tại chính là bảo đảm cho Thiếu Lâm tự bình an.

Hắn nói với đám Nhất Trần:

- Mấy vị sư đệ, hiện tại sắp tiến vào mùa Đông, hẳn sẽ không xảy ra chiến tranh. Nhưng bần tăng suy đoán, đến tiết Xuân rất có thể sẽ có biến hóa, đến lúc đó một khi khai chiến, bất kể giang hồ trong ngoài triều đều không được yên ổn. Cục diện các phe thế lực khắp nơi xảy ra biến hóa, mà Thiếu Lâm ta đang ở Hà Nam, chính là nơi đầu sóng ngọn gió. Đến lúc đó, các ngươi có từng nghĩ tới phải đi đâu về đâu hay chưa?

Đám Nhất Trần ngơ ngác nhìn nhau, trong khoảng thời gian phương trượng không có ở đây, không ai có lòng dạ nào suy nghĩ tới chuyện này.

- Các ngươi không có nghĩ tới, những người khác sẽ càng thêm không nghĩ tới điểm này, sống phải lo lắng, chết mới yên vui, chúng ta không thể không lo tới chuyện sắp xảy ra. Bần tăng quyết định hoạch định phát triển Thiếu Lâm mùa Đông.

Mấy người nghe đầu óc mơ hồ, mấy câu đầu còn hiểu được, nhưng hoạch định phát triển phía sau kia là cái quái gì?

Bất quá cũng may Hoắc Nguyên Chân lập tức đưa ra lời giải thích:

- Có thể các ngươi không hiểu hoạch định phát triển. Thật ra đây là một kế hoạch, kế hoạch này vạch ra chúng ta phải làm gì trong mùa Đông năm nay. Thời thế càng ngày càng tiến triển, Thiếu Lâm cũng phải phát triển, giang hồ cạnh tranh càng ngày càng kịch liệt, hắn là các ngươi đã nghe nói trước đây một thời gian Ma giáo đã đánh lén Thiên Đạo Minh.

Mấy hòa thượng gật đầu lia lịa, chuyện này đã kinh động võ lâm Hà Nam, không ai là không biết.

- Có thấy chưa, Thiên Đạo Minh đã rơi vào trạng thái sụp đổ tan tành, bất quá Hoa Vô Kỵ tu luyện Hàn Băng chân kinh, hiện đang đột phá đến Tiên Thiên trung kỳ, lại học tập Hàn Băng thần chưởng. Dưới tay y, Thiên Đạo Minh vẫn chưa tới nỗi hoàn toàn sụp đổ, nhưng đó là dưới tình huống không có thế lực bên ngoài can thiệp vào.

Nghi lấy hơi một chút, sau đó Hoắc Nguyên Chân nói tiếp:

- Lần trước Ma giáo đánh lén thất bại, từ chiến lược tấn công chuyển sang chiến lược phòng thủ. Hiện tại ở Hà Nam, Ma giáo cùng Thiên Đạo Minh tạo thành trạng thái cân bằng yếu ớt, giống như một chảo dầu vẫn chưa có hoàn toàn sôi trào.

- Một khi có bất kỳ thế lực bên ngoài nào tiến vào, sẽ giống như thêm một giọt nước vào chảo dầu, sẽ nổ tung lập tức. Cho nên tình trạng cân bằng trước mắt này không thể kéo dài, mùa Đông không phải là thời điểm chiến tranh, nhưng lại là thời điểm các thế lực giang hồ tranh đấu.

Nhất Trần suy nghĩ một chút chợt nói:

- Phương trượng, vậy chúng ta không thể tọa sơn quan hổ đấu hay sao?

- Không được, ngồi trên núi cao nhìn hổ đấu, nằm ở đầu cầu xem nước chảy, mặc dù nhìn qua tựa hồ có thể làm ngư ông đắc lợi, nhưng trên thực tế thì sao? Làm như vậy không có chút ích lợi nào cho việc gia tăng thực lực chúng ta, hơn nữa một khi có bất kỳ một phe nào giành được thắng lợi, rất có thể chính là thắng lợi mang tính quyết định.

- Đến lúc đó đối phương đại thắng, khí thế dâng cao, chúng ta càng thêm không có cơ hội. Cho nên tham gia vào chuyện này, thủ thắng trong cơn loạn lạc mới là đường ra duy nhất của Thiếu Lâm.

Hoắc Nguyên Chân nói xong, vung tay một cái thật mạnh, trông rất có khí thế.

Nhất Không có vẻ do dự:

- Phương trượng, ngài nói không sai, nhưng làm thế nào tham gia? Chúng ta hoàn toàn không hiểu phải làm thế nào...

- Chuyện này ta đã nghĩ xong, đầu tiên chúng ta phải tiếp thu ý kiến quần chúng, phát động lực lượng quần chúng, để cho tất cả mọi người Thiếu Lâm hành động, hiến kế, nghĩ biện pháp. Làm sao để qua mùa Đông này giúp cho thực lực Thiếu Lâm ta gia tăng lên một bậc là được. Ai ai cũng phải nói, ai ai cũng phải nghĩ, chuyện làm hòa thượng một ngày gõ chuông một ngày ở Thiếu Lâm ta là không thể thực hiện được!
Hoắc Nguyên Chân nói xong, mấy hòa thượng nghe có hơi đổ mồ hôi, thời gian gần đây muốn làm hòa thượng cũng không phải là chuyện dễ.

Thấy dáng vẻ mấy người, Hoắc Nguyên Chân cũng biết lý thuyết này đối với bọn họ có vẻ đi trước một chút. Thời đại này hòa thượng cũng là cổ hủ điển hình, E bảo bọn họ niệm kinh ăn chay còn được, bảo bọn họ khởi động đầu óc nghĩ kế lại không được.

Nhưng không thể vì vậy mà không làm chuyện nên làm.

- Như vậy Thiếu Lâm chúng ta phải họp.

Nhất Trần hỏi:

- Phương trượng, họp là có ý gì?

- Họp ư, chính là một phương thức tập trung tất cả mọi người ngồi lại với nhau, cùng nhau nghiên cứu ra biện pháp, sau đó thông báo cho tất cả hòa thượng, để cho mọi người tập trung tinh lực làm chuyện tốt...

- Đó chẳng khác nào khóa sớm của hòa thượng...

- Cũng không khác gì mấy, nhưng nội dung hoàn toàn khác nhau. Các ngươi không biết thế cục bây giờ đã cấp bách đến mức nào, ta không dối gạt các ngươi, đã có thể lực bên ngoài đi tới Hà Nam, hơn nữa đang ở chân núi Thiếu Thất chúng ta. Nhìn bề ngoài dường như là quân tiên phong, là hai cao thủ.

- Căn cứ bần tăng phán đoán, mục tiêu của bọn họ nhất định là Trung Nhạc phái. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy ngày nữa Trung Nhạc phái sẽ phát sinh đại biến cố, địa vị chưởng môn của Ảo Diệu chân nhân đã không còn được mấy ngày.

Hoắc Nguyên Chân không chút do dự biến tin tức Kim Nhãn Ưng nghe được thành phán đoán của mình, một khi thành công, nhất định thần công mị chúng của hắn sẽ càng sâu thêm một tầng.

Thấy mấy hòa thượng vẫn còn có vẻ hoang mang ngơ ngác, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy như mình đang cầm đàn gảy tai trâu, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói:

- Các ngươi nghĩ thử mà xem, một khi Trung Nhạc phái xong rồi, đối với Thiếu Lâm ta cũng không phải là chuyện tốt. Bọn họ còn đó, tối thiểu ngoài mặt cũng không xảy ra chuyện gì với chúng ta, nhưng bọn họ xong rồi, đổi lại là một nhóm người khác còn lợi hại hơn trấn giữ nơi đó. Lúc ấy các ngươi nghĩ xem, môn phái xui xẻo kế tiếp sẽ là ai?

Mấy hòa thượng chợt hiểu ra. Thì ra là như vậy, phương trượng quả thật là nhìn xa trông rộng, Phật sống tái sinh.

Nhưng Nhất Không vẫn còn có chút bất bình nói:

- Phương trượng sư huynh, chẳng lẽ chúng ta phải đi cứu viện Trung Nhạc phái hay sao? Vừa nghĩ tới phải cứu những tên mũi trâu kia, trong lòng ta đây lập tức cảm thấy không thoải mái, Thiếu Lâm chúng ta ở núi Thiếu Thất những năm qua cũng bị bọn họ xem thường không ít.

- Cũng chưa chắc là đi cứu viện, chuyện này còn phải đợi thương nghị, như vậy Nhất Tịnh, đệ đi làm một tiêu ngữ (biểu ngữ).

- Tiêu ngữ? Phi tiêu? Cây dù?

Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ thở dài, chuyện gì cũng phải nói ra rõ ràng mới được hay sao:

- Biểu ngữ chính là một tấm vải thật dài, tốt nhất là màu đỏ, sau đó dùng bút trắng viết lên. Hội nghị toàn thể Thiếu Lâm lần đầu tiên sẽ treo biểu ngữ này lên cao trong La Hán đường, chúng ta sẽ bố trí một hội trường.

Lần này Nhất Tịnh gật đầu một cái, sau đó lại hỏi một câu:

- Nhất định phải dùng vải đỏ chữ trắng sao? Vậy phải xuống chân núi mua, chúng ta có sẵn vải trắng, nếu viết chữ đen lên cũng sẽ rất nổi bật...

- Vải trắng chữ đen! Cực khổ cho đệ nghĩ ra được diệu kế này, để tính toán bố trí linh đường hay sao? Đi mau!

Nhất Tịnh nghĩ ra một chủ ý cùi bắp, bị phương trượng khiển trách, vội vàng ôm đầu lủi đi như chuột.

- Nhất Không sư huynh, huynh đi chuẩn bị nhang đèn, cổ nhạc, chúng ta dâng hương ở La Hán đường trước, sau đó tụng một đoạn kinh văn, mới có thể bắt đầu đại hội.

Có vết xe đổ của Nhất Tịnh trước đó, Nhất Không không dám có bất kỳ phản bác nào, ngoan ngoãn rời đi.

Bố trí xong những chuyện này, Hoắc Nguyên Chân lại nhìn Nhất Trần nói:

- Sư đệ, đệ đi thông báo cho tất cả tăng nhân, bảo bọn họ sáng mai giờ Thìn, toàn bộ tập họp đến La Hán đường. Tất cả phải ăn mặc chỉnh tề, thống nhất tăng bào màu trắng, rửa mặt sạch sẽ, cạo đầu thật nhẵn, không cho phép tới trễ, không cho giả bộ bệnh. Văn tăng tới trễ phạt sao kinh văn năm mươi lần, võ tăng tới trễ phạt đứng trung bình tấn năm canh giờ.

- Dạ, sư đệ đã hiểu.

Nhất Trần xoay người muốn đi, đột nhiên đứng lại nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Phương trượng, vậy có cần thông báo Vô Danh trưởng lão một tiếng hay không?

- Vô Danh... Thôi, không cần để thông báo.

Sau khi Nhất Trần đi rồi, Hoắc Nguyên Chân đi một vòng xung quanh Vạn Phật tháp, cân nhắc vấn đề một lúc, sau đó chậm rãi đi tới bên Vô Danh vẫn đang quét sân.

- Lão nghe thấy rồi chứ?

Vô Danh không có lên tiếng.

- Lão không có gì muốn nói sao?

Vô Danh còn chưa lên tiếng, lão đã nói rất rõ ràng với Hoắc Nguyên Chân từ đầu, tới Thiếu Lâm là để sống nốt chuỗi ngày tàn một cách bình yên, không tham dự những chuyện khác. Hiện tại Hoắc Nguyên Chân mở đại hội cái rắm gì đó, bày ra âm mưu gì đó không liên quan gì với lão, lão chỉ quét sân ăn cơm là được.

Hoắc Nguyên Chân hít sâu một hơi:

- Lão có thể không nói, nhưng mùa Đông này tình huống phát triển, chuyện liên quan đến tương lai tiền cảnh Thiếu Lâm ta, phải chăng lão cũng nên trả lại đồ mà ta gởi ở chỗ lão?

Vô Danh vẫn chậm rãi quét sân, nhưng động tác có hơi dừng lại một chút. Thì ra là tìm mình đòi lại đồ đạc, vậy sao không nói sớm, vòng vo làm gì?

- Để trên giường trong phòng ta, ngươi tự đi lấy đi.

Thanh âm Vô Danh không lớn, sau khi trả lời một câu lại tiếp tục quét sân.

Hoắc Nguyên Chân vỗ tay một cái, rốt cục cũng làm cho Vô Danh nói một câu, quả thật không dễ dàng gì.

Một trận gió rét thổi tới, một mảnh lá vàng cuối cùng trên ngọn cây bay xuống.

Trên mặt đất chẳng biết lúc nào ngưng kết một lớp sương thật mỏng.

Hoắc Nguyên Chân lấy đồ đạc gởi ở chỗ Vô Danh ra, hít sâu một hơi khí lạnh.

Mùa Đông tới rồi, mùa Đông này vô cùng mấu chốt đối với chuyện mình hoàn thành nhiệm vụ Hệ Thống. Thiên Đạo Minh, phân đà Ma giáo, hay là cường giả từ bên ngoài tới cũng không thể ngăn trở bước chân Thiếu Lâm quật khởi.

- --------------

Sáng sớm, trước La Hán đường đầu người lố nhố, văn tăng bên trái, võ tăng bên phải, xếp hàng chính tề chờ đợi phương trượng đến.

Sau khi nhận được thông báo, mặc dù các hòa thượng đều không hiểu là có ý gì, nhưng cũng đều ngoan ngoãn tới. Không phải là vì sợ trừng phạt, chủ yếu vẫn là bởi vì phương trượng hiệu triệu, không ai là không theo.