Phương Trượng

Chương 120: Tiểu tặc to gan




Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Hôm nay không giống ngày xưa, hôm nay Thiên Đạo Minh thế cô, Trung Nhạc phái liên đới cũng không còn oai phong như trước. Một ít môn phái hữu hảo ngày thường cũng dần dần xa lánh Trung Nhạc phái.

Ảo Diệu chân nhân thầm cảm thấy nguy cơ Trung Nhạc phái sắp đến, e sợ sẽ có người bỏ đá xuống giếng đối phó mình, không thể không tăng cường tuần tra trong ngoài đạo quán, phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn phát sinh.

Về phần chuyện đối phó Thiếu Lâm tự, Ảo Diệu chân nhân cũng tạm thời gác sang bên, hiện tại không có thời gian nói lý với những con lừa trọc kia, lo tự vệ là hơn.

Ba người Tuyệt Diệt đi tới ngoài đại môn Trung Nhạc phái, ẩn nấp cách mấy chục trượng, đám đệ tử giữ cửa không hề phát hiện ra bọn họ.

Tư Mã Lãng nói:

- Hiện tại ngoài cửa chỉ có hai đạo sĩ thủ vệ, chúng ta giết bọn chúng không có bất cứ vấn đề gì, nhưng đánh chết không phải là mục đích. Mục đích là bảo đảm bọn chúng không phát ra âm thanh, không làm kinh động đạo sĩ bên trong, như vậy chúng ta mới có thể lặng lẽ lẻn vào, trả giá nhỏ nhất đánh chiếm Trung Nhạc phái, tránh cho sẽ phải khổ chiến.

Tuyệt Diệt nói:

- Hai tên đạo sĩ này tạo thành thế ỷ giốc, một người bị công kích người còn lại nhất định kêu to, làm sao mới có thể khiến cho bọn chúng không phát ra âm thanh?

Trịnh Cửu Công nhìn Tuyệt Diệt một cái:

- Chuyện này cần sự thái ra mặt.

- Bần ni ra mặt như thế nào?

- Sư thái là hạng nữ lưu, bà chỉ cần từ từ đi về phía trước đạo quán, hấp dẫn lực chú ý của hai đạo sĩ, để cho bọn họ chỉ lo chú ý tới bà. Chỉ cần bà có thể tranh thủ chốc lát thời gian, ta cùng Tư Mã đại hiệp có thể đánh lén từ phía sau, một đòn thành công.

Nghe thấy giọng điệu Trịnh Cửu Công dường như kỳ thị mình là hạng nữ lưu, trong lòng Tuyệt Diệt cảm thấy căm phẫn. Bất quá việc đã đến nước này, bất kể như thế nào cũng không thể quay đầu lại, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, chỉ có thể gật đầu một cái.

Đã thương nghị xong kế hoạch cụ thể, Tuyệt Diệt từ chỗ ẩn thân đi ra, từ từ đi tới đại môn đạo quán.

Hai đạo sĩ thấy được Tuyệt Diệt, đều cảm thấy có chút kinh ngạc.

Vẫn có một ít người tới đạo quán dâng hương, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ni cô tới đạo quán. Đã trễ thế này không nói, hơn nữa một mình ni cô này chạy tới đạo quán, đây không phải là cố ý gây sự hay sao?

Những Tuyệt Diệt là phận nữ lưu làm cho bọn họ không quá đề cao cảnh giác, một đệ tử quát hỏi:

- Đứng lại, ni cô kia, bà làm gì vậy?

- Biết ta là ni cô, còn hỏi ta làm cái gì, lời nói này thật là không có đạo lý.

Tuyệt Diệt đáp cho qua chuyện, bước chân tiến về phía trước, hai người Trịnh Cửu Công cùng Tư Mã Lãng men theo bóng tối nhanh chóng tới gần hai đạo sĩ giữ cửa.

Trên trời, Kim Nhãn Ưng đang bay lượn quanh quẩn, Hoắc Nguyên Chân dựa theo Kim Nhãn Ưng dẫn dắt, mang theo ba người Nhất Trần, Tuệ Vô, Tuệ Kiếm, cũng đang nhanh chóng đến gần Trung Nhạc phái.

Quả nhiên hai tên đạo sĩ giữ cửa có hơi cảnh giác, nhưng cũng không coi lão ni cô này ra gì.

Chỉ là một đạo sĩ nói với Tuyệt Diệt:

- Đứng ở nơi đó, nếu còn đi lên phía trước một bước nữa, chúng ta sẽ không khách sáo!

Tuyệt Diệt nói:

- Các ngươi dám vô lễ như vậy sao, bần ni tới tìm Ảo Diệu chân nhân có chuyện quan trọng cần thương nghị, nếu làm trễ nải đại sự, các ngươi gánh vác nổi sao?

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, có vẻ do dự.

Bọn họ đang muốn vặn hỏi xem lão ni cô này tìm chưởng môn mình làm gì, tử thần lặng lẽ giáng xuống.

Tư Mã Lãng cùng Trịnh Cửu Công đã lặng lẽ tới nơi nhanh chóng xuất thủ, mỗi người một chưởng, hai đạo sĩ Hậu Thiên sơ kỳ trong nháy mắt bị mất mạng, hồn quy âm phủ.

Bọn họ ném thi thể ra xa, nhẹ nhàng đẩy đại môn Trung Nhạc phái ra.

Bọn họ chân trước đi vào, phía sau mấy người Hoắc Nguyên Chân cũng từ xa chạy tới, đi tới nơi này phát hiện thi thể hai tiểu đạo sĩ.

- Người vừa mới chết thân thể còn nóng, bên trong hết thảy còn bình thường, chứng minh bọn họ còn chưa kịp động thủ.

Rất nhanh Tuệ Vô phân tích ra tình huống, Hoắc Nguyên Chân gật đầu, nói với ba người:

- Đi thôi, chúng ta cũng vào đi.

Mấy người cũng lặng lẽ đi vào.

Vào đến viện, bên trong trống rỗng, nơi xa rất nhiều phòng còn có ánh đèn, vào lúc này còn chưa tới thời gian tắt đèn.

Sau khi quan sát bốn phía vẫn không phát hiện tung tích bọn Tuyệt Diệt đầu, Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút rồi nói:

- Chúng ta đi thẳng tới chỗ Ảo Diệu chân nhân.

Chắc chắn là bọn Tuyệt Diệt không phải là muốn tiêu diệt toàn Trung Nhạc phái, mục tiêu của bọn họ là nắm trong tay Trung Nhạc phái. Như thế chỉ cần đem đánh chết Ảo Diệu chân nhân, thu phục thượng tầng Trung Nhạc phái là được rồi.

Hoắc Nguyên Chân cũng nghĩ đến điểm này, mới không hề dừng lại chút nào trên đường đi thẳng tới chỗ Ảo Diệu chân nhân ở phía sau.

Chỗ ở của Ảo Diệu chân nhân ở tận cùng Trung Nhạc phái, là một tòa đại điện.

Lúc bọn Hoắc Nguyên Chân đi tới nơi này, ẩn thân vào trong tối, nhưng vẫn không nhìn thấy bọn Tuyệt Diệt.

Lúc này không thể khinh suất loạn động, bởi vì rất có thể đối phương cũng ẩn nấp ở nơi nào đó, nếu như bị đối phương phát hiện, rất có thể sẽ thất bại trong gang tâc.

Nhất Trần nhìn hồi lâu cũng không tìm được chỗ ẩn thân đối phương, không nhịn được nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Phương trượng, không tìm được bọn họ.

Hoắc Nguyên Chân đưa tay chỉ lên trên đại điện:

- Bọn họ ở trên nóc phòng.

Ba người Nhất Trần nghe vậy đều ngẩn người một chút, mặc dù bọn họ không thấy trên đại điện có người, nhưng nếu phương trượng đã nói như vậy, hắn là không sai được.

- Che mặt lại.

Mấy người nghe thấy phương trượng hạ lệnh, nhất tề lấy trong lồng ngực ra hai chiếc khăn che mặt.

Không sai, chính là mỗi người hai chiếc khăn che mặt, bởi vì chẳng những bọn họ phải che mặt mà còn phải che đầu, bằng không đầu trọc này chính là chiêu bài, che mặt cũng là vô dụng.

Đầu tiên là che đầu lại, sau đó sẽ che mặt, cả bốn người chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài.

Hôm nay bọn họ cố ý mặc một thân trang phục màu đen, không hề mặc tăng bào rộng thùng thình. Sau khi che đầu che mặt, bọn họ trở nên giống như u linh, cho dù ai cũng không cách nào phân biệt ra được mấy kẻ lén lén lút lút này là hòa thượng.
Sau khi che mặt, Hoắc Nguyên Chân nói với Nhất Trần:

- Chuẩn bị vải dầu xong chưa?

Nhất Trần lấy sau lưng ra một cái bao, vẫn là phương trượng nhìn xa trông rộng, chỉ sợ đối phương không loạn cho nên cố ý chuẩn bị vật này, bây giờ quả nhiên phát sinh tác dụng.

- Một hồi nữa ta sẽ đi lại ở trước điện, hấp dẫn lực chú ý của người trên nóc phòng, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không tìm ta gây phiền phức, Đệ ra hậu điện, bày tất cả vải dầu đã chuẩn bị xong dọc theo chân tường, sau khi bày xong lập tức phóng hỏa. Động tác phải kín đáo một chút, ánh lửa vừa bùng lên ta lập tức rống to cứu hỏa, sau đó đệ sẽ ẩn núp ở phía sau đại điện, ngàn vạn không thể để bị người phát hiện, nhớ chưa?

Nhất Trần gật đầu một cái, lấy ra đá lửa đã chuẩn bị sẵn.

Sau Hoắc Nguyên Chân lại nhìn Tuệ Vô cùng Tuệ Kiếm nói:

- Các ngươi cứ tiềm phục ở nơi này, ngàn vạn lần không nên cử động, chờ cho người trên nóc phòng xuống khai chiến cùng đám đạo sĩ này. Chờ đến khi phe đạo sĩ đã sắp không chịu đựng được nữa, hai người các ngươi xông ra ngoài, nhất định phải cuốn lấy trung niên cầm kiếm kia.

Tuệ Vô cùng Tuệ Kiếm gật đầu đáp ứng.

Mặc dù hai người bọn họ đã là cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, nhưng đối mặt cao thủ Tiên Thiên, cơ hội thắng lợi quả thật không lớn, cũng may yêu cầu của phương trượng đặt ra cho bọn họ chẳng qua là cuốn lấy một người đối phương, điểm này hai người vẫn còn có chút tự tin.

Căn dặn xong xuôi, Hoắc Nguyên Chân chạy ra ngoài một mình, tới giữa sân của điện Quán chủ này.

Mặc dù sắc trời tối đen như mực, Hoắc Nguyên Chân còn mặc một thân áo đen, nhưng mấy vị cao thủ ẩn thân trên nóc đều không phải là người bình thường. Trong sân đại viện trống rỗng này thình lình xuất hiện một người áo đen che mặt như vậy, không thể không đưa tới chú ý của bọn họ.

Bất quá người che mặt này hoàn toàn không có một chút tinh thần chuyên nghiệp, cũng không nép sát chân tường, cũng không nấp trong bóng tối, cũng không xuyên phòng nhảy cửa, cứ như vậy nghênh ngang xuất hiện ở giữa sân, đang lẩm bẩm:

- Đây chính là Trung Nhạc phái sao, thoạt nhìn cũng không ra hình ra dáng gì. Ngay cả cửa bên ngoài cũng không có, trong nhà cũng không thấy ai, chỉ là không biết có thứ gì đáng tiền không...

Sau khi nói xong, người che mặt này Đông đi một vòng, Tây đi một vòng, khắp nơi lục tìm thứ có thể lấy được.

Trên nóc nhà ba cao thủ Tiên Thiên ngơ ngác nhìn nhau, người này thật sự là trộm sao, cũng không giống như trộm cho lắm...

Hơn nữa dường như tên trộm này còn khe khẽ ca bài hát trẻ con trong miệng, cũng nghe không rõ là ca hát cái gì.

Vốn bọn họ tính toán lập tức phá vỡ nóc phòng tiến vào bên trong phòng đánh chết Ảo Diệu chân nhân, bị tên trộm này xuất hiện làm cho thất bại. Hiện tại cũng không thể khinh cử vọng động nữa, mấy người đều nằm trên nóc phòng, rất có hứng thú quan sát tên trộm ngu xuẩn này.

Tư Mã Lãng nói:

- Nếu một hồi Ảo Diệu đi ra phát hiện tiểu tặc này, nhất định sẽ đánh chết. Chúng ta sẽ chờ Ảo Diệu đặc thủ, lập tức từ nóc phòng cùng nhau lao xuống, ba đường giáp công, cần phải đánh chết Ảo Diệu trong thời gian ngắn nhất.

Tuyệt Diệt nhìn tên trộm phía dưới, hừ lạnh một tiếng:

- Bần ni phí sức mới giết chết đạo sĩ giữ cửa, kết quả lại tiện nghi cho tên giặc cỏ này, hôm nay người sẽ không trộm được dù chỉ một ít đồ.

Mấy người chờ ở chỗ này, bàn tán với nhau. Nhưng dường như tiểu tặc này cũng có chút bản lĩnh, tuy rằng nhỏ giọng ca hát nhưng trong phòng cũng không có ai nghe thấy.

Hơn nữa người này hành động cẩn thận, vẫn không có phát ra động tĩnh gì lớn.

Nhìn chằm chằm tiểu tặc này một hồi, dần dần những người này cũng không nhịn được.

Đang muốn nói chuyện, đột nhiên lỗ mũi Trịnh Cửu Công khẽ hít hai cái, nghi hoặc nói:

- Vì sao lại có mùi dầu...

Tư Mã Lãng cùng Tuyệt Diệt cũng ngửi thấy mùi dầu, ai nấy còn đang kinh ngạc, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng ầm rất lớn, ngọn lửa đột nhiên phóng lên cao, suýt chút nữa bốc lên tới nóc phòng.

- Nguy rồi, phía sau có người đang phóng hỏa!

Mấy người bọn họ đang định xuống đất ra phía sau tìm người phóng hỏa, đột nhiên tiểu tặc kia rống to một tiếng:

- Cháy, có thích khách!

Thanh âm cuồn cuộn, giống như sấm đánh giữa bầu trời đêm, bên trong chu vi mười dặm có thể nghe rõ ràng. Trong nháy mắt cả Trung Nhạc phái phát ra thanh âm ồn ào huyên náo.

Mấy người đang nấp trên nóc phòng phải giật nảy mình. Thanh âm tiểu tặc này cực lớn, đã vượt qua cực hạn của người bình thường, tựa hồ còn lớn hơn cả thanh âm Cáp Mô Công của Trịnh Cửu Công một ít.

Ba người dừng lại một chút, cảm thấy không thể ở trên nóc phòng được nữa, lập tức phi thân xuống.

- Cửu Công, Tư Mã đại hiệp, các ngươi đi bắt người phía sau, ta sẽ thu thập tên tiểu tử này!

Bọn Tuyệt Diệt không phải là kẻ ngốc, chuyện tới nước này đã đoán ra được tiểu tặc áo đen kia rõ ràng chỉ là đang diễn trò, thu hút sự chú ý của bọn mình, để cho đồng bọn của hắn có thời gian ra phía sau phóng hỏa.

Bị tiểu tặc này phá rối như vậy, kế hoạch âm thầm lặng lẽ ám sát Ảo Diệu chân nhân coi như thất bại, rất nhanh bọn họ sẽ phải rơi vào khổ chiến cùng rất đông đệ tử Trung Nhạc phái.

Trịnh Cửu Công cùng Tư Mã Lãng chia làm hai đường bọc vòng, chạy về phía sau, hy vọng có thể bắt được kẻ phóng hỏa. Nhưng bọn họ có linh cảm đối phương an bài kín đáo như vậy, sợ là rất khó bắt được.

Tuyệt Diệt đáp xuống, rút phắt ra bảo kiếm sau lưng, muốn chém chết tên tiểu tặc phá hoại này dưới kiếm của mình.

Thấy Tuyệt Diệt vọt về phía mình, Hoắc Nguyên Chân thầm nói trong lòng:

“Giỏi cho xú ni cô này, xem ra ngày đó dạy dỗ bà như vậy chưa đủ, hôm nay hành sự vẫn còn lớn lối như thế. Lần trước có Đoạn Thiên bảo kiếm trong tay, bà cũng không thể làm khó dễ được ta, hôm nay đổi một thanh kiếm rỉ, bần tăng cũng muốn xem thử bà có được mấy phần bản lãnh.”.

Trong lòng nghĩ như vậy, Hoắc Nguyên Chân giữ vững tư thế hai tay tạo thành chữ thập xuất chỉ, động tác chậm chạp.

Đối diện, trường kiếm của Tuyệt Diệt đã hóa thành một đạo cầu vồng, từ trên xuống dưới mang theo thế gió mà tới, dường như muốn chém Hoắc Nguyên Chân một kiếm thành hai mảnh.

Theo như cục diện trước mắt, kiếm của Tuyệt Diệt tới trước, Hoắc Nguyên Chân xuất chỉ đã không còn kịp nữa, trừ phi là tránh né.

Nhưng hiện tại có vẻ như Hoắc Nguyên Chân đã sợ choáng váng, bất quá chỉ giữ nguyên tư thế xuất chỉ, toàn thân ngây dại ra nhìn trường kiếm sắp bổ trúng mình, không hề có ý né tránh.

- Tiểu tử phá hoại kia, nằm xuống cho ta!

Kể từ khi bị Hoắc Nguyên Chân trêu chọc một lần, mất đi Đoạn Thiên bảo kiếm, tính cách của Tuyệt Diệt lão ni cô càng trở nên gần gũi hơn với người bị bệnh rối loạn nội tiết, tác phong hành sự không khỏi lộ vẻ tàn nhẫn ác độc, đã hoàn toàn không còn liên quan gì với người xuất gia.

Thấy có thể đánh chết tiểu tử trước mặt, khóe miệng Tuyệt Diệt nhếch một nụ cười ác độc, trên tay lại gia tăng lực đạo mấy phần. Bà có thể xác định tên tiểu tử này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không có cơ hội tránh né, càng không có cơ hội ngăn trở.

Vút!

Bảo kiếm mang theo hàn quang chém xuống một kiếm, nhưng lại không chém trúng bất kỳ thứ gì.

Tuyệt Diệt dùng sức quá mạnh, thân thể có hơi nghiêng về phía trước.

Nhưng càng làm cho bà kinh hãi hơn tiểu tặc kia vẫn duy trì tư thế chắp hai tay lại, khép hai ngón trỏ lại trước người, có vẻ như muốn bắn ra một đạo chi lực.

Vẫn là tư thế như cũ, nhưng hiện tại chỉ còn cách mình chừng bảy tám thước.

Sắc mặt Tuyệt Diệt trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.

Gặp phải tên khốn giả heo ăn hổ rồi! Rõ ràng tên tiểu tặc này là một cao thủ, vừa rồi Tuyệt Diệt không hề thấy đối phương làm thế nào rời khỏi chỗ.