Phương Trượng

Chương 126: Đại lễ khai quang




Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Dựa theo tuổi tác và thân phận, cuối cùng mới chuyển đến tay Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân cầm lên nhìn qua, cơ hồ bật cười.

Đây nào phải là Xá Lợi Tử gì, rõ ràng chỉ là một viên hổ phách.

- Hổ phách kết tinh rất nhiều, cũng có đủ các màu sắc, ở một phương diện nào đó cũng hơi giống như Xá Lợi Tử.

Đời trước Hoắc Nguyên Chân còn có một chuỗi vòng tay hổ phách, hoàn toàn giống hệt vật này.

Hơn nữa hắn lấy tay khẽ bấm một cái, vật này không cứng như Xá Lợi Tử mà hơi mềm.

Bên kia Trí Hiền thấy không ai có thể phân biệt thật giả lại càng đắc ý. Bởi vì người khác nhìn không ra vật này nói là giả, nhưng y cho rằng là thật, cho nên trả giá cao mua. Hiện tại mang ra hiến bảo cũng không ai có thể phân biệt, càng làm lộ rõ y tuệ nhãn biết ngọc châu.

- Phương trượng Nhất Giới, thấy thế nào?

Hoắc Nguyên Chân không trả lời, mà là hỏi ngược một câu:

- Trí Hiền Đại sư, không biết người cho là, tại sao người ta lại chết?

Trí Hiền suy nghĩ một chút nói:

- Chết là chuyện rất bình thường, là đạo lý tự nhiên, có sinh vốn có tử, không riêng gì người, thiên địa vạn vật cũng không thể vĩnh hằng, sinh tử, sinh diệt đối ứng lẫn nhau, đây vốn là lẽ bình thường.

- Còn nếu một món đồ nào đó đột nhiên hủy diệt thì sao, có phải là bình thường không?

- Đương nhiên là bình thường, có sinh ra vốn có diệt, nếu như là đột nhiên hủy diệt, chứng tỏ thứ đó đã đến lúc hủy diệt.

- Trí Hiền Đại sứ quả nhiên cảnh giới cực cao, bần tăng bội phục.

Trí Hiền tươi cười rạng rỡ, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Phương trượng Nhất Giới khách sáo rồi, mau trả Xá Lợi Tử lại cho bần tăng đi. Thật không dám giấu, viên Xá Lợi Tử này bần tăng mất năm ngàn lượng mới mua được, mặc dù hao phí không ít nhưng bần tăng cho là rất rẻ.

Hoắc Nguyên Chân cũng chỉ cười cười, đưa tay ra về phía Trí Hiền, nói:

- Thật là có lỗi, Trí Hiền Đại sư, ngày chết của Xá Lợi Tử ngài đã đến rồi!

Tay hắn mở ra, cái gọi là Xá Lợi Tử kia đã hóa thành một nhúm bột.

Trí Hiền hòa thượng thấy một đống bột trong tay Hoắc Nguyên Chân, nhất thời trợn mắt há mồm.

Tay y run run chỉ thẳng Hoắc Nguyên Chân:

- Dám bóp nát Xá Lợi Tử của ta!

Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:

- Ta cũng không có bóp vỡ Xá Lợi Tử ngươi.

- Nói bậy, chính là vỡ trên tay ngươi, ngươi phải bồi thường cho ta!

Cơ mặt Trí Hiền giật giật, đã tức giận đến cực hạn. Hòa thượng Nhất Giới này thật là đáng ghét, dám bóp nát Xá Lợi Tử mình mua với giá ngàn vàng, không thể tha thứ.

Trí Hiền còn đang nổi giận, đám hòa thượng còn lại đang nhìn y với ánh mắt thương hại.

Người ta vừa có chuyện liên quan tới bản thân đã lập tức mất đi tâm bình thường, thậm chí mất đi năng lực phán đoán chính xác thị phi, hiện tại y chính là như vậy.

Lợi Trí thiền sư niệm một tiếng Phật hiệu:

- A Di Đà Phật, Trí Hiền Đại sư, ngươi chớ có lôi kéo phương trượng Nhất Giới làm gì nữa. Nếu Xá Lợi Tử của ngươi là thật, vì sao lại dễ dàng hư hại như vậy?

Bên kia Vô Bi phương trượng Linh Ẩn tự cũng nói:

- Không sai, lão nạp thuở nhỏ quy y ngã Phật, chưa từng nghe nói Xá Lợi Tử có thể hư hại, nhất định là giả.

Minh Tâm hòa thượng cũng nói, bất quá giọng điệu của y khó nghe hơn nhiều. Mới vừa rồi bị Nhất Giới dạy dỗ một phen, mặc dù lãnh ngộ được rất nhiều thứ, nhưng hiện tại thấy Trí Hiền nếm mùi đau khổ cũng không khỏi lộ vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác, lên tiếng nói:

- Trí Hiền Đại sư, chính người vừa nói vạn vật có sinh ra vốn có tử, vì sao Xá Lợi Tử giả của người chết đi, ngươi lại động sân niệm như vậy? Cẩn thận coi chừng xuống địa ngục!

Chúng tăng mỗi người một câu nói cho sắc mặt Trí Hiền lúc trắng lúc đỏ. Hiện tại y cũng ý thức được quả thật là mình mua hàng giả, năm ngàn lượng bạc trôi theo dòng nước đã đành, hơn nữa còn bêu xấu trước mặt mọi người.

- Giỏi cho tên lừa đảo, dám lừa gạt tiền của lão nạp. Chờ lão nạp trở về Tô Châu nhất định phải bắt người này, nghiêm trị không tha!

Trí Hiền chính là phương trượng Hàn Sơn tự, ở Tô Châu cũng là một nhân vật, hiện tại nói ra lời này có thể thấy y vô cùng tức giận.

Nhất Giới mỉm cười nói:

- Trí Hiền Đại sự không cần lòng mang oán hận, trải qua chuyện này, hắn là Trí Hiền Đại sư còn có thể lãnh ngộ một ít.

- Vậy không cần trừng trị ác nhân kia sao?

- Phải trừng phạt, nhưng không phải là người chính tay trừng phạt. Kẻ kia lừa gạt tiền tài, sẽ có quan phủ truy nã, sau khi chết đọa xuống địa ngục, Trí Hiện Đại sự cần gì phải lo lắng như vậy?

Trí Hiền cắn răng, mặc dù vẫn còn có chút bất mãn đối với Nhất Giới nhưng hiện tại không còn lời nào để nói. Hòa thượng kia quá gian manh, ngay từ đầu đã nhìn ra Xá Lợi Tử này là giả, cũng không chịu nói ra ngay tức khắc, mà dùng lời lẽ trao đổi, chờ mình nói ra mới bóp vỡ, khiến cho mình không còn đường phản bác.

Bất quá bảo y đối kháng với Hoắc Nguyên Chân, y cũng không có can đảm. Vết xe đổ của Minh Tâm vẫn còn đó, y sẽ không ngu ngốc giẫm vào.

Lợi Trí thiền sư cất tiếng cười ha hả:

- Chư vị Đại sư, sao hả? Phương trượng Nhất Giới là người lão nạp sùng bái nhất, thời gian trước đây ở Pháp Vương tự, phương trượng Nhất Giới hiện thân thuyết pháp đã cho lão nạp một bài học, lão nạp đã biết lợi hại, ha ha!

Lợi Trí thiền sự tươi cười rạng rỡ, tâm trạng khoái chí vô cùng. Lão từng nếm mùi đau khổ dưới tay Nhất Giới, những người này còn nhạo báng lão. Hiện tại thì sao, không phải là cũng giống như lão sao?

Trong lòng Lợi Trí thiền sư, lão hy vọng Hoắc Nguyên Chân biểu hiện thật tốt, dạy cho những người này một bài học, như vậy tối thiểu có thể chứng minh mình không phải là ngu ngốc, hoặc giả kẻ ngốc cũng không chỉ có riêng mình.

Những hòa thượng này gật đầu lia lịa, tỏ ra tán đồng lời của Lợi Trí thiền sư.

Đầu tiên Vô Bi phương trượng Linh Ẩn tự tỏ thiện ý với Hoắc Nguyên Chân, hy vọng Hoắc Nguyên Chân có rảnh rỗi đi Linh Ẩn tự thay mình luận đạo thuyết pháp, để cho tăng chúng Linh Ẩn tự học tập một chút.

Sau đó đám hòa thượng còn lại cũng thi nhau tỏ lời mời, ngay cả Trí Hiền cũng Minh Tâm cũng bày tỏ như vậy, nhưng có bao nhiêu thành ý vậy không biết được.

Hoắc Nguyên Chân cũng mời chư vị Đại sư đi tới Thiếu Lâm, không khí trong phòng rất nhanh hòa hoãn lại.

Trong lúc mọi người còn đang trò chuyện vui vẻ, tiểu hòa thượng đi vào thông báo, nói là thời gian khai quang sắp đến, phương trượng Đạo Minh mời các vị Đại sư tới Tề Vân Tháp.

Đám cao tăng đứng đầu Thịnh Đường tỏ ra khách sáo, ai nấy nhường nhau, muốn cho đối phương đi trước.

Vốn dựa theo thân phận phải là Lợi Trí thiền sư đi trước, nhưng Lợi Trí thiền sư nói gì cũng không chịu đi trước, lại muốn phương trượng Nhất Giới đi trước.

Chư vị tăng nhân cũng không có dị nghị gì, cuối cùng Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ đành phải lần đầu tiên ra ngoài phòng.
Các vị Đại sư còn lại lục tục theo sau, cùng đi ra khỏi thiền phòng, tình cảnh này khiến cho tiểu hòa thượng dẫn đường phải âm thầm kinh ngạc.

Phải biết rằng dù là hòa thượng nhưng cũng rất coi trọng thân phận địa vị, người thân phận cao đi phía trước là bình thường, nhưng phương trượng Thiếu Lâm này còn nhỏ tuổi, làm sao có thể đi trước những cao tăng này?

Cho dù y suy nghĩ muốn vỡ đầu cũng không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì, mà những hòa thượng này cũng sẽ không truyền ra ngoài, có một số việc cũng không thích hợp để cho tăng nhân sa di phổ thông biết được.

Giữa cao tăng với nhau có hơi mất thể diện không thành vấn đề, nhưng mất thể diện trước mặt tăng nhân phổ thông, vậy sẽ tổn hao danh dự.

Giống như Lợi Trí thiền sư, lúc trước bị Hoắc Nguyên Chân làm nhục là rất mất thể diện. Chỉ bất quá bây giờ những người khác cũng có vài người càng mất thể diện hơn, mọi người ai cũng như ai, cũng không người nào tiện nói người nào.

Đi ra phía ngoài, lúc này bên trong Bạch Mã tự đã tụ tập vô số người, căn bản đều là đến từ Lạc Dương, cũng có một số ít là từ xa chạy tới, náo nhiệt vô cùng.

Là tự viện cổ xưa nhất, nền tảng của Bạch Mã tự không phải là những tự viện khác có thể so sánh được.

Các hòa thượng đi tới Tề Vân Tháp, mọi người rối rít nhường đường, toàn là người tin Phật, vô cùng tôn kính đối với hòa thượng.

Đi được một đoạn, một tên ăn mày nhỏ đột nhiên ở bên trong đám người vọt ra, nói với đám hòa thượng này:

- Chư vị Đại sư, tiểu khất cái rất lâu không có ăn cái gì, cho chút gì ăn đi.

Tiểu hòa thượng dẫn đường vội vàng nói:

- Này này, trai đường đã chuẩn bị thức ăn, nếu người đói bụng có thể tới trai đường, không nên tới nơi này quấy rầy chư vị Đại sư.

Dường như tiểu khất cái có vẻ không cam lòng, còn muốn nói gì nữa.

Hoắc Nguyên Chân đang tiến về phía trước, chợt ngón tay khe khẽ lay động, phát ra một đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ hơi yếu lặng lẽ không tiếng động bắn trúng ngang eo tiểu khất cái.

Thân thể tiểu khất cái run lên, trong mắt thoáng qua một vệt tinh quang, nhưng lại không cách nào xác định là người nào xuất thủ. Y đưa mắt liếc Hoắc Nguyên Chân một cái, thấy Hoắc Nguyên Chân tựa hồ không có phản ứng gì.

Chính vì trì hoãn một chút như vậy, y không thể làm gì khác hơn là nhìn những Đại sư này đi xa.

Hoắc Nguyên Chân đi về phía trước, trong lòng thầm giật mình. Mặc dù hắn chỉ dùng ba phần lực đạo, mặc dù chỉ là một chiêu Vô Tướng Vô Ngã, nhưng cũng tuyệt đối không phải là người bình thường có thể chịu đựng được. Tiểu khất cái này lại có thể chịu đựng còn không biến sắc, phần công lực này e rằng đã đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ.

Mà trong đám người này, có bao nhiêu người ẩn giấu thực lực như vậy?

Mọi người đi tới dưới Tề Vân Tháp, nơi này đã trưng bày hương án, rất nhiều tăng chúng Bạch Mã tự tụ tập ở chỗ này, xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề, chuẩn bị dâng hương tụng kinh.

Các cao tăng vừa tới, tất cả chia nhau ngồi xuống xem lễ.

Đạo Minh Đại sư và hai trưởng lão Bạch Mã tự khác quỳ ở hàng trước, nói lời cầu cho thông suốt mưa thuận gió hòa, cảm tạ ssn Phật, sau đó bắt đầu dâng hương.

Thời gian khai quang đã tới, chuông trống bên trong Bạch Mã tự đồng thanh nổi lên, vô số tín đồ cúi đầu tụng kinh, người người thành kính phủ phục dưới đất.

Hoắc Nguyên Chân cũng cúi đầu niệm kinh, những ánh mắt lại lặng lẽ quan sát xung quanh, nếu như những người đó muốn động thủ, chỉ sợ đã sắp đến lúc rồi.

Nhưng mãi cho đến khai quang kết thúc cũng không có động tĩnh gì, Hoắc Nguyên Chân không khỏi kinh ngạc trong lòng, chẳng lẽ mình phán đoán sai hay sao?

Không thể nào, tiểu khất cái vừa rồi là minh chứng.

Chuyện này có nghĩa là bố cục của đối phương đã xảy ra bất ngờ ra ngoài dự liệu nào đó.

Đại lễ khai quang hoàn thành thuận lợi, phương trượng Đạo Minh nói với bọn Hoắc Nguyên Chân:

- Chư vị Đại sư, mời cùng nhau lên tháp xem một chút đi.

- Lành thay!

Mọi người thi lễ, sau đó những cao tăng này đi theo Đạo Minh, cùng nhau tiến vào Tề Vân Tháp.

Tầng dưới đất bên trong tháp là tượng Quan Âm Bồ Tát.

Chúng tăng tham bái, sau đó tán thán một phen, chuẩn bị đi lên tầng hai.

Đột nhiên Hoắc Nguyên Chân nhìn phương trượng Đạo Minh nói:

- Đạo Minh Đại sư, các ngươi xây tháp này xong đã bao lâu?

Đạo Minh đáp:

- Tổng thể hoàn thành đã được ba tháng, hoàn tất thật sự vào ba ngày trước.

- Kể từ sau khi hoàn tất, có ai từng vào tháp hay chưa?

- Không có ai, sau khi hoàn tất chúng ta lập tức phong bế tháp, chờ tới hôm nay mở ra.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, chậm rãi đi tới trước hương án quan sát một chút, lại sờ sờ gì đó. Sau đó hắn lại đi tới thang lầu quan sát, lại đi sang những nơi khác, đi tới đi lui, cũng không biết đang làm gì.

Chúng tăng cũng tập trung nhìn Hoắc Nguyên Chân, hy vọng hắn có thể đưa ra lời giải thích.

Ước chừng mười phút trôi qua, rốt cục Hoắc Nguyên Chân quan sát xong, đi tới trước mặt chúng tăng lên tiếng nói:

- Chư vị Đại sư, tháp này mới xây, bụi bặm chưa sạch, thời gian dài rất dễ dàng có bụi bên trong tháp. Các vị hãy nhìn trên hương án kia, chỉ mới ba ngày không có người tới đã phủ một lớp bụi trên mặt.

Sắc mặt Đạo Minh lộ vẻ hơi khó coi, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Phương trượng Nhất Giới, phải chăng là trách tăng nhân trong tự lão nạp lười biếng, không chịu quét dọn Phật tháp?

Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái, nói với Đạo Minh:

- Phương trượng chớ hiểu lầm, bần tăng đang suy nghĩ, nếu trên mặt hương án này có bụi, như vậy trên mặt đất hắn cũng có. Nhưng bần tăng quan sát mặt đất này, tựa hồ có chỗ có, có chỗ không có.

Tất cả mọi người đều giật mình, cùng nhau xem xét mặt đất, quả nhiên có một chỗ không có bụi, giống như một con đường nhỏ. Hơn nữa con đường này lại dẫn tới thang đi lên trên tháp.

Mọi người đi tới thang, quả nhiên thấy trên thang cũng có chỗ không bị bám bụi.

Chỉ bất quá dấu vết hết sức mờ nhạt không dễ gì thấy được, nếu không phải Hoắc Nguyên Chân nhắc nhở, chỉ sợ không ai có thể phát hiện ra dấu vết rất nhỏ này.

- Tình huống như vậy có nghĩa là gì, bần tăng tưởng cũng không cần giải thích tỉ mỉ.

Nghe xong lời của Hoắc Nguyên Chân, tất cả mọi người vô cùng kinh hãi.

Quả thật không cần giải thích, trong khoảng thời gian qua đã có người vào tháp. Hơn nữa căn cứ theo bụi phủ, thời gian tiến vào chắc chắn không lâu, mà nếu đã tiến vào trước đó khá lâu, như vậy hẳn trên mặt đất đã phủ kín bụi.

- Bên trong tháp có người! Đi vào không lâu, nếu như bần tăng suy đoán không sai, có lẽ bây giờ đang nấp trên đỉnh tháp!

Lời Hoắc Nguyên Chân hết sức kinh người, vừa nói ra lập tức khiến cho những cao tăng này toát ra mồ hôi lạnh trên trán.

Nghe Nhất Giới nói trên Tề Vân Tháp này có người, những lão hòa thượng này đều có vẻ lo âu.

Bất quá dù sao cũng toàn là nhân vật cấp Đại sư sở học có thành tựu, biểu hiện ai nấy đều tỏ ra trấn tĩnh, nhất tề nhìn về phía phương trượng Bạch Mã tự Đạo Minh Đại sư, chờ đợi lão quyết định, không ai có ý định tiếp tục lên tháp.

Mà lúc này Đạo Minh Đại sư cũng có vẻ khó có thể quyết định, Bạch Mã tự không dùng võ công chấn nhiếp thế nhân, căn bản có thể coi là Phật môn thuần túy, vì sao lại dính tới thị phi giang hồ như vậy?