Phương Trượng

Chương 135: Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện




Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

- Võ công trảo pháp ư, công phu gì vậy? Long Trảo Thủ? Hổ Trảo Thủ? Ưng Trảo Công?

Hoàng Phi Hồng lắc đầu một cái, lại suy nghĩ một chút nói:

- Dường như đều không phải, lúc ấy có không ít người giang hồ thấy La Thái Y động thủ cùng nữ tử áo đen kia, đã từng có người nói quá một câu tên môn võ công kia, cái tên này rất là khó gọi, tên là Cốt Đầu Trảo gì đó.

Hoắc Nguyên Chân cũng ngẩn ra, cái gì gọi là Cốt Đầu Trảo?

Thấy phương trượng nghe không hiểu, Hoàng Phi Hồng không thể làm gì khác hơn là tiếp tục giải thích:

- Không phải là ba chữ, là năm chữ, là mấy khúc Cốt Đầu Trảo? Mấy khúc... Bảy khúc hay là chín khúc, đệ tử đã quên mất.

- Thất Căn Cốt Đầu Trảo? Cửu Căn Cốt Đầu Trảo? Tên gì kỳ quái vậy, Phi Hồng, người nổi cơn thèm xương rồi sao?

- Hắc hắc, phương trượng, ngài vừa nói như thế khiến cho đệ tử cảm thấy thật sự có hơi thèm. Phương trượng, đệ tử cáo từ, trở về lấy chín khúc xương chưng cách thủy mới được.

- Đi đi.

Nghe thấy lời của Hoàng Phi Hồng, Hoắc Nguyên Chân cũng hơi chảy nước miếng. Đi tới thế giới này, hắn đã quên mất rượu thịt là mùi vị gì, nói không thèm là không có khả năng. Đáng tiếc hắn thân là phương trượng, làm sao cũng không thể phá hư quy tắc như vậy được.

Hoàng Phi Hồng đi rồi, Hoắc Nguyên Chân âm thầm thở dài một tiếng:

- Tiểu tử này còn có thể ăn được, chín khúc xương, cũng không sợ hóc xương sao?

Thình lình Hoắc Nguyên Chân vỗ đùi đánh đét:

- Cái gì là chín khúc xương, khó trách La Thái Y cảnh giới cao hơn đối thủ cũng khó giành thắng lợi, không ngờ rằng trên thế giới này cũng có người biết được môn võ công này.

Đối với lời Hoàng Phi Hồng vừa rồi, có người biết Cửu Căn Cốt Đầu Trảo, Hoắc Nguyên Chân lập tức phân tích ra được rất nhanh, đó hẳn là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.

Lúc trước hắn từng hỏi thăm Ninh Uyển Quân trên thế giới này có võ công gì tương đối lợi hại, dường như là có Cửu Âm Chân Kinh.

Nếu như là toàn bộ Cửu Âm Chân Kinh, có lẽ Hoắc Nguyên Chân sẽ lo lắng, nhưng chỉ là một môn Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, hắn cũng thật sự không quan tâm mây.

Cửu Âm Chân Kinh bác đại tinh thâm, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo chẳng qua chỉ là một loại võ học căn bản trong đó, mặc dù coi là cao thâm, nhưng cũng không phải là vô thượng. Chu Chỉ Nhược luyện thành môn võ công này, vẫn không phải là đối thủ của Trương Vô Kỵ, Huyền Minh Nhị lão, Thiếu Lâm tam tăng.

La Thái Y Tiên Thiên trung kỳ, cũng không phải là không thể đánh bại người này, chỉ là có chút khó khăn thôi. Giết người một vạn, tự tổn ba ngàn, La Thái Y không cần thiết làm như vậy.

Nhưng nếu như người này đột phá đến Tiên Thiên trung kỳ, sợ rằng kẻ rơi xuống hạ phong chính là La Thái Y.

Người nào luyện thành công phu gì, đối với Thiếu Lâm không quan trọng, đối với Hoắc Nguyên Chân càng không quan trọng, đây chỉ là một chuyện bình thường thôi, hắn chỉ cần quay đầu là quên bẵng.

- ----------

Vào thời cổ, sơn tặc giặc cướp hoành hành, nhưng dưới nền thống trị của Quan Thiên Chiếu, loại chuyện như vậy thật sự là không thấy nhiều.

So với toàn quốc, Hà Nam rất nhỏ, Quan Thiên Chiếu thân là Tiết Độ Sứ, vì uy vọng cá nhân, cũng vì sau này tiến hành đại sự, y luôn luôn nghiêm khắc đả kích giặc cướp sơn tặc, cho nên hoàn cảnh Hà Nam so với toàn quốc coi như là khá tốt.

Nhưng dù địa phương khá tới mức nào cũng không tránh khỏi có cá lọt lưới.

Khu vực Tung Sơn có một nhóm tặc khẩu, gọi là Trung Nhạc Thập Bát Kỵ.

Tuy rằng nhiều lần bị Quan Thiên Chiến lùng bắt, mười tám người này đều có thể thoát thân thuận lợi, trừ nhanh nhạy linh mẫn ra, chính là công phu những người này đều rất tốt.

Mười tám người trong đó có mười hai Hậu Thiên hậu kỳ, sáu Hậu Thiên viên mãn.

Những người này đều am hiểu cỡi ngựa, hơn nữa ai nấy đều có một thân công phu hoành luyện.

Công phu hoành luyện chia làm rất nhiều loại, luyện đến cảnh giới tối cao chính là Kim Cương Bất Hoại thân.

Kim Cương Bất Hoại thân cùng Kim Chung Tráo là hai khái niệm khác nhau, Kim Chung Tráo cần phải thúc giục nội lực bất cứ lúc nào mới có thể giữ vững, bàn về năng lực phòng ngự vẫn còn trên Kim Cương Bất Hoại thân. Nhưng luyện thành Kim Cương Bất Hoại thân là toàn thân trên dưới cứng như sắt đá, bất kể lực đạo nội gia ngoại gia, chỉ cần không phải đạt tới cảnh giới cực mạnh sẽ không cách nào tạo thành tổn thương.

Trừ Kim Chung Tráo cùng Kim Cương Bất Hoại thân ra, những công phu hoành luyện khác chủ yếu có Thiết Đầu công, Thiết Bố Sam, Thiết Đương Công, Thiết Tí Công, Bài Đả Công vân vân.

Trừ những môn công phu quen thuộc này ra, còn có một môn hộ thể thần công chỉ kém Kim Chung Tráo cùng Kim Cương Bất Hoại thân, tương đương với Thiết Bố Sam, chính là Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện.

Tu luyện hộ thể thần công này, đầu tiên phải tu luyện một loạt võ công như Thiết Tí Công, Thiết Trửu Công, Thiết Quyền, Thiết Chưởng, Thiết Chỉ, Thiết Tất (đầu gối), Thiết Trửu (khuỷu tay) vân vân.

Luyện xong những môn căn bản này, lại có nội lực hộ thể, Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện này cũng coi như đã tu luyện gần thành công.

Lúc này lực đạo nội ngoại gia thông thường đã rất khó làm tổn thương bọn họ, tục xưng đao chém một vết trắng, thương đâm một điểm trắng, chính là nói Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện.

Tu luyện công phu này còn có một điểm vô cùng hại người, chính là trước khi đại thành không thể phá thân đồng tử, một khi hư thân, lập tức tán công.

Điểm này cùng nội lực Đồng Tử Công của Hoắc Nguyên Chân giống nhau như đúc.

Mà đại thành nói dễ vậy sao, đại thành chính là không còn điểm yếu nữa, không đắm chìm trong tu luyện mấy chục năm, đừng mơ tưởng tu luyện Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện đạt đến cảnh giới đại thành.

Trung Nhạc Thập Bát Kỵ này là một đám hài tử thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, năm đó khi còn bé cùng đi ra ngoài chơi, lúc ấy Quan Thiên Chiếu vì tranh đoạt địa vị Tiết Độ Sứ đã từng xảy ra một cuộc nội chiến cùng đồng liêu. Vì chiếm đoạt một địa phương chiến lược trọng yếu, lại thêm cần giữ bí mật, quân đội Quan Thiên Chiếu đã giết sạch người của một thôn, duy chỉ có mười tám hài tử này đi ra ngoài chơi may mắn thoát được đại nạn.

Những hài tử này trở lại thôn phát hiện người toàn thôn đã chết, bị phẫn vô cùng.

Trong đó hài tử lớn tuổi nhất mười lăm, biết lúc này không thể nào báo thù, báo thù chỉ là chịu chết. Chuyện bọn họ có thể làm chính là chuyên cần tu luyện võ nghệ, hy vọng có một ngày có thể báo thù cho người của toàn thôn.

Những hài tử này đi khắp nơi bái sư học nghệ, kết quả có một ngày gặp phải một tăng nhân du phương. Người này dạy bọn họ cuộc sống độc lập, lại truyền thụ cho bọn họ công phu Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện.

Mười tám hài tử tức giận mà phấn đấu, chuyên cần võ nghệ, nhưng vì trong lòng căm hận Quan Thiên Chiểu nên cương quyết không chịu rời khỏi Hà Nam, thậm chí cuối cùng trở thành mã tặc, nhờ vào cướp bóc mà sống.

Bất quá bọn họ chỉ chặn cướp những người giàu, hơn nữa mỗi lần đều công khai ra giá, không lấy quá nhiều cũng không giết người, chỉ cần có thể duy trì cuộc sống là tốt rồi.

Bởi vì bọn họ chỉ chặn cướp người giàu khiến cho vô số quyền quý bất mãn, cuối cùng Quan Thiên Chiếu không thể không phái binh lùng bắt nhiều lần.

Có lúc bọn họ có thể tránh thoát, có lúc tránh không khỏi, thường là cũng có thể xông ra vòng vây chạy trốn. Công phu Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện những người này đã luyện tập đến mức không hại sợ đao thương của người bình thường.

Cho nên nhiều năm qua, Trung Nhạc Thập Bát Kỵ này một mực qua lại trong phạm vi Tung Sơn cũng không ai làm gì được bọn họ. Dân chúng cũng không e ngại bọn họ, dù sao danh tiếng những người này vẫn rất tốt.

Nhưng cho dù như vậy, Trung Nhạc Thập Bát Kỵ cũng cảm thấy càng ngày càng vô lực, bởi vì bọn họ phát hiện chuyện báo thù tựa hồ càng ngày càng xa xôi. Thế lực Quan Thiên Chiếu ngày càng trở nên lớn mạnh, đừng nói công phu Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện bọn họ còn chưa có luyện thành, dù là luyện thành, đi phủ Tiết Độ Sứ sợ cũng chính là chịu chết.

Dưới thiên quân vạn mã công kích, bất cứ công phu gì cũng là châu chấu đá xe.

Hơn nữa đừng nói báo thù, lương thực mùa Đông này bọn họ còn chưa có.
Trong thâm sơn tuyết đọng quá đầu gối, mười tám tên hán tử đang chật vật bôn ba.

Ít ngày trước, người của Đăng Phong huyện nha phối hợp địa phương quân đã từng tảo thanh qua bọn họ một lần, mặc dù không bắt được bọn họ, nhưng cũng làm cho bọn họ phải chạy tới thâm sơn cùng cốc.

Hiện tại đã là mùa Đông, không có thứ gì có thể ăn được, ngay cả một con chuột cũng không tìm được.

Tiền của bọn họ cũng đã xài hết rồi, cho dù chưa xài hết cũng không dám khinh suất ra ngoài mua lương thực.

Hiện tại đã ba ngày ròng rã bọn họ chưa được ăn gì, nếu như vẫn không tìm được cái ăn, e rằng bọn họ sẽ không thể chịu đựng được qua mùa Đông này.

Mười tám người lớn tuổi nhất hai mươi lăm, nhỏ nhất hai mươi, đang độ tuổi ăn rất mạnh, không thể tiếp tục kéo dài như vậy.

- Đại ca, làm sao bây giờ? Thật sự là rất đói...

Lão Thập Bát nhỏ tuổi nhất hỏi lão Đại.

Những năm qua bọn họ không gọi tên tục của mình, cũng đã sớm quên mất, cứ gọi từ lão Đại cho đến lão Thập Bát.

Lão Đại nhìn xung quanh một chút, chỉ thấy một mảnh tuyết trắng mênh mông, không khỏi thở dài nói:

- Không có biện pháp, trong vùng dã ngoại băng thiên tuyệt địa này không thể nào có thức ăn, hơn nữa con mồi thông thường cũng không đủ cho mười tám người chúng ta ăn.

Lão Cửu đi tới, phủi phủi bông tuyết trên người, nói với lão Đại:

- Đại ca, để biết phía trước có một thôn gọi Phong Lâm thôn, nếu như không được, chúng ta đi tới đó tìm chút thức ăn đi.

Lão Đại khoát tay áo một cái:

- Không được, nơi đó toàn là người nghèo khổ, cũng không thể nào có bao nhiều đồ ăn. Trước đây nhà của chúng ta cũng như vậy, các đệ hãy suy nghĩ một chút, nếu như đột nhiên có một ít mã tặc đến tìm chúng ta đòi ăn, dân chúng chúng ta nên làm gì bây giờ?

- Đại ca!

Lão Tam cũng đi tới:

- Đại ca huynh nói như vậy là không đúng, huynh đệ chúng ta trong những năm qua, ngoại trừ thỉnh thoảng chặn cướp tiền tài phú hào đại hộ, chưa từng quấy nhiều bá tánh bao giờ. Nhưng trước mắt xung quanh nơi này cũng không có đại hộ, chúng ta đi Phong Lâm thôn tìm những dân chúng kia kiếm chút thức ăn là được, lại không đoạt không cướp của bọn họ. Chờ chúng ta có tiền, mua lương thực nhiều một chút trả lại cho bọn họ là được chứ gì.

- Đúng vậy Đại ca, bây giờ các huynh đệ không kiên trì nổi, Thập Lục cũng sắp sửa ngất đi.

Đại ca nhìn các huynh đệ phía sau gầy như que củi, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng không nhịn được cắn răng một cái:

- Thôi, vậy chúng ta đi tìm dân quê kiếm chút thức ăn, nhưng ngàn vạn lần phải nhớ nhất định không được dùng sức mạnh, cũng không được nhìn loạn nữ tử người ta...

- Yên tâm đi Đại ca, chúng ta tu luyện Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện này, đời này vô duyên cùng nữ nhân.

Sau khi được Đại ca đồng ý, Trung Nhạc Thập Bát Kỵ này vội vàng trở lại nơi ẩn thân, đi tìm ngựa của mình, sau đó bôn ba theo địa phương tuyết cạn đi tới Phong Lâm thôn.

Nơi này cách Phong Lâm thôn rất gần, chỉ trong chốc lát, mười tám con ngựa vọt ra khỏi núi rừng.

Phong Lâm thôn ở dưới chân núi, những người này chậm rãi vào thôn.

- Thôn này không lớn!

- Đúng vậy, nhìn qua cũng chỉ có hai ba mươi hộ.

- Đại ca, chúng ta vào nhà nào đây?

Đại ca nhìn một chút, nói với mọi người:

- Tìm một chút, xem thử nhà ai tương đối giàu có, có heo ngựa trâu dê gì đó, chúng ta sẽ vào nhà đó.

Những người này gật đầu đáp ứng, bắt đầu tìm kiếm trong thôn.

Những người này vừa vào thôn, lập tức mang đến khủng hoảng cực lớn cho dân chúng Phong Lâm thôn.

Nhìn dáng vẻ những người này rõ ràng không phải là dân chúng, cũng không phải quan sai, hơn nữa còn cỡi ngựa, rất rõ ràng cho thấy là mã tặc hoặc sơn tặc.

Nếu như những người này đại khai sát giới, người của một thôn này cũng không đủ cho bọn họ giết.

Dân chúng rối rít đóng chặt cửa, không dám thở mạnh một cái.

Trong nhà nuôi chó, e sợ chó sẽ phát ra tiếng kêu, thu hút lực chú ý những người này.

Nhưng vẫn có một số con chó không biết sống chết, lúc này lại phát ra tiếng kêu.

- Gâu gâu!

Mấy người vừa nghe có tiếng chó sủa, lập tức bị hấp dẫn.

Bọn họ tới trước cửa nhà này, lại phát hiện trong sân một mảnh dấu chân, là dấu chân dê.

Lão Nhị lập tức đến bên cạnh Đại ca:

- Đại ca, không sai, nhà này chẳng những nuôi chó, hơn nữa nuôi dê nhiều như vậy, nhìn vòng rào kia lớn như vậy hắn là có khoảng trăm con. Huynh đệ chúng ta mười tám người, mỗi người một con là đủ rồi.

- Không thể tham lam như vậy, người ta nuôi dê cũng không dễ dàng, hơn nữa xem ra nhà này cũng không lớn. Chúng ta chỉ lấy hai người một con, chỉ cần bọn họ cho chín con dê, chúng ta sẽ không làm khó dễ bọn họ.

- Được rồi Đại ca, để đệ đi gọi cửa.

- Ừ, đi đi, nhớ, nhất định phải nói rõ ràng với người ta, chờ chúng ta có tiền sẽ trở lại trả tiền.

Lão Nhị gật đầu đáp ứng, làm Tung Sơn hiệp đạo, hài tử xuất thân nhà nghèo khổ, bọn họ vẫn làm rất tốt điểm này, dân chúng bình thường cũng không hận bọn họ.

Nhưng như vậy không có nghĩa là bọn họ là người tâm mềm tay nhuyễn, bất quá chỉ theo chuẩn mực hành sự của mình. Hôm nay nhất định phải lấy được số dê này vào tay, nếu như người nhà này không chịu, như vậy cũng đừng trách bọn họ dùng tới thủ đoạn cứng rắn.

- ----------

- Lâm Nhu tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Bên ngoài có thật là nhiều cường đạo!

Lâm Di mặc một thân áo bông vải thô, tới nơi này lâu như vậy, tăng bào của nàng cũng đã hư hỏng, không có y phục mặc. Lúc bình thường cũng mặc tạm y phục của Lâm Nhu, vóc dáng hai người cũng không chênh lệch lắm, cũng có thể mặc tạm y phục.

Hiện tại ở trong nhà, nàng cũng không đội mũ ni, mái tóc dài đen nhánh được nàng cài sơ qua một chút, mặt nhìn lên trên, chính là một tiểu cô nương ngây thơ chất phác, không còn chút hình ảnh gì của người xuất gia.

Dáng vẻ Lâm Nhu như nữ tử quen được cưng chiều, tóc dài xõa ngang lưng, đang ở đó thêu một chiếc khăn tay hình tiểu oa nhi ôm cá lớn, nghe thấy Lâm Di kêu vội vàng đi tới cửa sổ xem thử.