Phương Trượng

Chương 137: Nghi hoặc của lão Đại




Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Lão Đại không mắc bẫy, một tay nắm lấy Vô Danh kéo đi:

- Lão hòa thượng, đi theo ta!

Lực lượng một trảo này của lão Đại rất lớn, cho dù là một con trâu cũng có thể bị y kéo đi. Nhưng trong khoảnh khắc y vừa phát lực chợt cảm giác như mình đang kéo một ngọn núi, chẳng những không thể kéo chút nào, hơn nữa vì phát lực quá mạnh mà cánh tay y đau đớn như muốn rời khỏi thân thể.

Nhưng cảm giác này chỉ diễn ra trong nháy mắt, cơ hồ không đáng kể gì. Vô Danh lập tức bị lão Đại kéo đi loạng choạng, bước chân tập tễnh làm cho người ta cảm thấy không đành lòng.

Đám hòa thượng xung quanh vô cùng bi phẫn, không ngờ rằng mã tặc này dám đối xử với trưởng lão như vậy, thật sự là đáng hận vô cùng.

Mặc dù nhìn như lão hòa thượng bị lão Đại kéo đi, nhưng cảm giác đau đớn ở cánh tay vẫn còn đó, như muốn nhắc nhở y hết thảy vừa rồi không phải là nằm mơ.

Vì sao vậy?

Vì sao xuất hiện tình huống không hợp lý như vậy?

Rõ ràng lão hòa thượng đã bị mình kéo tới, tại sao lần đầu tiên mình lại có cảm giác như kéo không đi?

Nghe nói trên giang hồ có một loại võ công gọi là Thiên Cân Trụy, người đứng tại chỗ nặng tựa ngàn cân, chẳng lẽ lão hòa thượng biết môn công phu này?

Cố nén đau đớn ở cánh tay cùng nghi hoặc trong lòng, lão Đại kéo lão hòa thượng đến trước người, cổ tay phát lực, ý đồ vặn tréo cánh tay lão hòa thượng, để cho mình có thể khống chế dễ dàng hơn.

Tay y kéo một cái, cánh tay của lão hòa thượng bị y vặn ra sau hơn nửa vòng.

Cho là lần này chắc chắn khống chế được, đột nhiên lão Đại cảm giác tay mình trơn tuột, chỉ thấy lão hòa thượng cúi đầu nhặt chổi lên.

Nhặt chổi không có gì, nhưng tay lão hòa thượng vẫn còn bị mình vặn treo sau lưng, làm sao lão có thể cúi đầu nhặt chổi?

Lão Đại có hơi không dám tin tưởng giụi giụi mắt mình, nhìn kỹ lại. Không sai, quả thật tay lão hòa thượng vẫn còn trong tay mình, bất quá là trong khoảnh khắc vừa rồi dường như đã thoát khỏi trong một sát na.

Chẳng lẽ là ảo giác? Thứ mà mình bắt được vì sao đột nhiên rời đi rồi trở lại như vậy?

Nếu như chuyện này là thật, như vậy rất có thể lão hòa thượng này biết Súc Cốt Công đồn đãi trong chốn giang hồ, cánh tay có thể co rút, hơn nữa khớp xương còn có thể hoạt động không giống như người thường.

Có một việc không thể nào giả được, chính là trong tay lão hòa thượng đang cầm cây chổi mà vừa rồi đã bị mình ném đi.

Nhìn chổi trong tay lão hòa thượng, một cỗ hàn khí chậm rãi dâng lên trong lòng lão Đại.

Lão hòa thượng này có vẻ quỷ dị.

Kéo không nhúc nhích, vặn tay không gãy, lão cho rằng mình là da trâu dán lên thân trâu sao?

Bất quá việc đã đến nước này, lão Đại nhất định phải kiên trì. Các hòa thượng Thiếu Lâm đã triển khai hình quạt bao vây, muốn chạy trốn là tuyệt đối không thể thoát. Y không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể gởi gắm hy vọng vào người Vô Danh trưởng lão này.

- Mã tặc, mau buông trưởng lão ra.

- Lớn mật, còn không buông trưởng lão ra, nhất định bần tăng siêu độ ngươi!

Đối mặt chúng tăng Thiếu Lâm quát hỏi, lão Đại có chút luống cuống tay chân, thanh âm khàn khàn nói:

- Các ngươi... Đám hòa thượng các ngươi cho một con lão ưng bắt ta tới nơi này, muốn làm gì ta? Không ai được qua đây, ai còn tiến tới ta sẽ giết chết lão hòa thượng này.

Sau khi nói xong, lão Đại vì uy hiếp đối phương, giơ đơn chưởng lên đặt trên đỉnh đầu Vô Danh.
- Chỉ cần ta nhả nội lực ra, đầu lão sẽ hóa thành tương thịt, các ngươi mau mau tránh ra!

Lần này bọn Nhất Trần sợ thật sự, chậm rãi tránh ra một lối đi.

Đang lúc ấy, bên ngoài sơn môn truyền tới một trận tiếng ồn ào, mười bảy tên mã tặc khác cùng nhau vọt vào.

- Đại ca, huynh không sao chứ?

- Đại ca đừng sợ, chúng ta tới rồi!

Thấy lão Đại bắt được một lão hòa thượng, đang lui từng bước một ra phía ngoài, đám mã tặc này lập tức xúm lại, áp trận xung quanh lão Đại.

- Hừ, giỏi cho một đám mã tặc, lại dám chạy tới Thiếu Lâm giương oai, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ nếm mùi đau khổ.

Nhất Trần cũng có chút tức giận, khoảng thời gian này Thiếu Lâm hết sức oai phong, không ngờ rằng hiện tại bị mã tặc ép tới cửa, còn bắt giữ trưởng lão. Nếu có phương trượng ở chỗ này, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho những người này.

Lão còn đang suy nghĩ, đột nhiên giữa không trung bóng người chợt lóe, Hoắc Nguyên Chân lăng không bay tới, chậm rãi đáp xuống trước mặt mọi người.

- Phương trượng!

Chúng tăng nhất tề thi lễ.

Ánh mắt Lão Đại nhìn chằm chằm vào Hoắc Nguyên Chân, đây là người trong truyền thuyết có thể câu thông cùng Phật tổ, nhiều lần tạo ra thần tích.

Nhìn khinh công tựa hồ đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, nếu như người này xuất thủ, cho dù là mười tám huynh đệ mình tập trung lại e rằng cũng không thể chiếm phần hơn.

- A Di Đà Phật, Vô Danh trưởng lão, lão chịu khổ rồi.

Hoắc Nguyên Chân niệm một câu Phật hiệu, sau đó nhìn Vô Danh một cái.

Vô Danh không thèm để ý tới hắn, kẻ biết được lại lịch lão chỉ có mình Hoắc Nguyên Chân, người khác nói lời này còn hợp lý, nhưng hắn nói như vậy rõ ràng là có ý đùa cợt.

- Các vị thí chủ...

Hoắc Nguyên Chân lại nói với đám mã tặc này:

- Bần tăng cũng không cầu gì khác, chỉ hy vọng sau khi các ngươi rời đi Thiếu Lâm, ngàn vạn chớ có làm tổn thương Vô Danh trưởng lão. Lão chỉ là ngọn đèn trước gió sống nốt chuỗi ngày tàn, tay chân yếu ớt không chịu nổi va chạm mạnh, chỉ mong các ngươi thả cho lão bình yên trở về. Bần tăng xin lấy danh nghĩa phương trượng bảo đảm, Thiếu Lâm sẽ phụ trách hết thảy thức ăn của các ngươi ngày sau.

Hiện tại Trung Nhạc Thập Bát Kỵ cũng đã đói tới mức sắp sửa hôn mê, nghe nói Thiếu Lâm có thể cho bọn họ ăn cơm, ánh mắt ai nấy sáng rực tinh quang, hận không thể lập tức thả lão hòa thượng ra, sau đó ở lại ăn một bữa.

Lão Đại tinh minh hơn một chút, biết không có thứ gì từ trên trời rơi xuống, nói với vẻ cảnh giác:

- Đa tạ lòng tốt của phương trượng, chỉ sợ chúng ta thả ra hòa thượng này, nếu như còn mạo hiểm trở lại, đó mới là mắc bẫy của các ngươi.

- Người xuất gia không nói lời hư dối, Thiếu Lâm ta phổ độ chúng sinh, mỗi ngày đều có thật nhiều hương khách thí chủ dùng cơm ở Thiếu Lâm ta, trai đường mỗi ngày tiêu hao mười mấy đấu gạo, rau củ đậu hủ chàng trăm cân, vì sao lại lừa gạt các vị thí chủ?

Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, bao gồm lão Đại, cả Trung Nhạc Thập Bát Kỵ nuốt nước bọt ừng ực, trong bụng cũng kêu lên ọc ọc.

Lão Đại cố nén mối dụ hoặc này:

- Bất kể người nói thế nào, chúng ta vẫn muốn rời khỏi nơi này trước!

Đối mặt đông đảo cao thủ Thiếu Lâm, làm sao lão Đại cũng cảm thấy không an toàn, vẫn nên bắt giữ Vô Danh, chậm rãi lui về phía sau.

Hoắc Nguyên Chân chậm rãi lắc đầu một cái, lão Đại này coi như ý chí kiên định, một lát nữa có thể tới Thiếu Lâm ăn cơm hay không, vậy thật là khó nói.

Nếu như bọn họ không chịu trở lại, như vậy Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể tiến hành phương pháp cuối cùng.