Thượng Phong kiếm tích

Chương 34: Thượng Phong kiếm tích Chương 34


Lúc này gió lại càng thổi mạnh hơn, ánh mắt chàng nhìn thẳng vào Lạc Băng , thấy tóc nàng tung bay trong gió, xinh đẹp như một thiên tiên hạ phàm, môi chàng mấp máy vài câu, Thượng Phong tin chắc là nàng sẽ hiểu được.

Lạc Băng lúc này nhìn chàng, lại nhìn khẩu hình trên môi chàng , đó chẳng phải câu “ đồng sinh đồng tử, mãi mãi không chìa lìa” sao.

Vậy ý chàng là nếu như không thể cứu được nàng thì bọn họ sẽ cũng chết với nhau, sau khi hiểu được ý chàng Lạc Băng không chút do dự liền khẽ gật đầu thấy vậy chàng liền mỉm cười nhìn nàng .

Nhưng có lẽ Tên Quỷ Vương đó còn nham hiểm , mưu mô hơn những gì bọn họ nghĩ , tuy thanh kiếm đã vào tay hắn nhưng ngày nào Thượng Phong còn sống hắn cũng khó bề tồn tại, nên lúc Ngọc Nhi vừa an toàn qua phía bên kia , hắn ta liền ra lệnh kề đao sát cổ Lạc Băng , đến nổi ứa ra một chút máu tươi trên lưỡi đao sắc bén.

Tuy vậy mặt nàng vẫn không đổi sắc, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía bên kia, sau đó bên tai liền nghe những lời cợt nhã của hắn lần nữa
“ Đại mỹ nhân à, thật ra ta cũng không muốn làm hại nàng chỉ vì Lăng Thượng Phong đã tiêu diệt hết tất cả chúng sinh trong quỷ tộc của ta, nàng nói xem nếu không giết được hắn thì làm sao mà ta trả thù được đây”

Vừa nói hắn vừa đưa bàn tay lạnh lẽo của nàng lên môi hôn nhẹ một cái, Thượng Phong thấy vậy mắt nổi gân xanh , hoả khí ngút trời , giọng gay gắt
“ chẳng phải ngươi muốn lấy mạng ta sao, mau thả nàng ra”

Thấy hắn lửa giận một tràng, Quỷ Vương hiểu được người nữ nhân này đúng là nhược điểm của Lăng Thượng Phong, hắn liền cười lớn một cái “ ha ha ha ..thật đúng không sai từ cổ chí kim anh hùng khó quá ải mỹ nhân, ngươi cũng không ngoại lệ” nói đến đó giọng hắn liền nghiêm nghị lại nhìn thẳng Thượng Phong “ sắp chết đến nơi mà còn tỏ vẻ anh hùng, được ta sẽ cho ngươi toại nguyện...bây giờ ngươi chỉ cần đứng yên nhận một chưởng của ta , ta sẽ để cho nàng đi đến giữa cầu , người thấy thế nào ?”

Nghe vậy sắc mặt Hạo Kiếm Hoành và mọi người tái lại , không ngờ lần này hắn thật sự quyết tâm lấy mạng Thượng Phong

“ Lăng huynh đừng dễ dàng đồng ý, ta nghĩ cho dù hắn giết được huynh cũng không hẳn sẽ thả Lạc Băng cô nương ra đâu”

Lời khuyên của Hạo Kiếm Hoành không phải Thượng Phong không nghĩ đến , nhưng bây giờ chàng lại không có thời gian do dự hay tính toán nữa rồi, bởi lúc nhìn thấy thanh đao kề sát cổ nàng cắt ra một ít máu thì lòng chàng như bị ngàn mũi kim đâm xuyên qua vậy, nếu phải chịu nỗi đau xác thịt thì chàng nguyện ý sẽ chịu thay cho nàng tất cả.

Nghĩ vậy Thượng Phong liền nhìn thẳng Quỷ Vương gật đầu “ được, ta đồng ý”

Lời vừa nói ra mắt Lạc Băng như mở to hơn một chút nhìn chằm chằm chàng , không ngờ chàng lại đồng ý nhanh đến vậy.

Nghe vậy Quỷ Vương liền cười sảng khoái một tràng sau đó ra lệnh cho thuộc hạ áp giải Lạc Băng đi đến gần cây cầu, lúc này hắn mới mở miệng
“ ngươi đã sẵn sàng rồi chứ”

Lời vừa nói xong hắn liền tung ra một chưởng đánh về phía Thượng Phong , đúng như những gì chàng hứa, chàng chỉ đứng đó nghênh chưởng chứ không hề vận công tránh né, một chưởng đánh trúng chàng và cũng đánh vào tim Lạc Băng một cái thật mạnh, lúc chưởng pháp của Quỷ Vương đánh ra, mắt nàng nhìn vào Thượng Phong không chớp, như thể không tin chàng sẽ vì mình mà chấp nhận hy sinh tính mạng, mắt thấy miệng chàng phun ra một ngụm máu tươi , môi nàng liền mấp máy hai chữ “ Thượng Phong” nhưng có lẽ quá nhỏ nên chàng không thể nghe thấy.

Sau khi thấy Thượng Phong bị thương khá nặng đến thổ huyết ra ngoài, Quỷ Vương liền cười lớn “ không ngờ ngươi lại si tình đến như vậy, chi bằng để ta tiễn người đi nhanh một chút”
Vừa nói hắn vừa vung tay định đánh thêm một chưởng pháp về phía Thượng Phong nhưng chàng rất nhanh liền mở miệng “ nếu ngươi không giữ lời thì đừng trách ta”

Nghe vậy hắn liền dừng động tác, có lẽ hắn hiểu tuy Thượng Phong bị thương không nhẹ nhưng nếu muốn giết chàng là một chuyện không dễ , thế là hắn giả vờ là một quân tử nói “ được, ta sẽ giữ lời , nhưng sau khi nàng đến giữa cầu , thì ngươi phải chấp nhận chịu chết dưới tay ta”

Nói rồi hắn liền ra lệnh cho thuộc hạ để nàng bước lên cầu, gió mạnh làm chiếc cầu đung đưa dữ dội, chân nàng lại chẳng có chút sợ hãi từ từ bước đi, hai tay nàng không hề vịnh vào dây cầu, dường như nàng không hề sợ bị té ngã xuống vực sâu vạn trượng dưới chân, ánh mắt nàng vẫn nhìn chàng không chớp, từ lúc thấy chàng không tiếc hy sinh tính mạng mà cứu nàng, lòng Lạc Băng dường như đã có một tính toán khác, chi bằng kết thúc như vậy sẽ tốt hơn...

Khi đi đến giữa cầu Quỷ Vương liền lớn tiếng bảo nàng dừng lại, lúc này gió như cắt da cắt thịt nàng nhưng Lạc Băng lại chẳng hề cảm nhận một chút đau đớn nào, Thượng Phong một tay ôm ngực, một chân quỳ trên mặt đất , ánh mắt thủy chung nhìn nàng không rời, chàng biết nàng không sợ, nhưng chàng sợ, sợ nàng sẽ chết , sợ bản thân sẽ không thể cứu được nàng, sau đó chàng đứng thẳng người dậy, như thể chàng đã sẵn sàng chịu đựng cái chết , rồi mở miệng

“ hãy để nàng rời khỏi nơi đây”

“ được”

Lời vừa nói ra Quỷ Vương liền định tung ra chưởng thứ hai, trong nháy mắt Lạc Băng liền không chần chờ , mấp máy môi nhìn Thượng Phong nói “ đồng sinh đồng tử, mãi mãi không chia lìa”

Nói rồi nàng khẽ mỉm cười , xoay mình một cái, vừa lúc đó chưởng lực của Quỷ Vương đánh tới, mắt thấy nàng vì mình mà bất chấp nhảy xuống vực thẳm, Thượng Phong liền không chút do dự, phi thân bay về phía nàng, đồng thời né được chưởng lực của Quỷ Vương, chỉ trong nháy mắt , nàng đã nằm gọn trong lòng chàng, hai người bay trong không trung , trước khi rơi xuống , Thượng Phong liền giơ cánh tay còn lại lên , thanh kiếm to lớn đang cắm trên vách đá bỗng nhiên rung chuyển thật mạnh, sau đó vách đá nức ra, thanh kiếm liền bay về phía chàng, chui kiếm liền nằm gọn trong tay Thượng Phong, lúc đó mọi người mới biết , thì ra thanh kiếm này Thượng Phong có thể dễ dàng điều khiến, vì vậy chàng mới không sợ nó rơi vào tay của Quỷ Vương.

Sự việc diễn ra quá nhanh đến nổi Quỷ Vương chưa kịp phòng bị đã bị Thượng Phong , một tay ôm Lạc Băng một tay cầm kiếm chém một nhát về phía hắn, khiến thuộc hạ sau lưng hắn chết tán loạn, nhờ có pháp lực hộ thể mà hắn mới có thể toàn mạng, sau đó cả Thượng Phong và Lạc Băng đều bị rơi xuống đáy vực vạn trượng.

Những người còn lại liền gọi lớn Tên hai người nhất là sư muội Ngọc Nhi của chàng , nước mắt lưng tròng đau đớn thét lên “ đại sư huynh, đại sư huynh”

Sau đó liền ngất đi , Trạch Khiêm liền nhanh tay đỡ lấy thân thể nàng, bây giờ trong lòng bọn họ ai nấy đều vô cùng lo lắng, sợ là rơi xuống từ trên này, có lẽ lành ít dữ nhiều rồi, tuy vậy huynh muội Hạo Kiếm Hoành nhất trí sẽ đi xuống chân núi tìm bọn họ, dù chết hay sống cũng phải thấy người .


Đăng bởi: