Cổ tích không tên

Chương 16: Đại Công tước trở về


Hoàng cung Đế Quốc Falcons…
Thư phòng của thái tử Lucasta Iphigenia von Gattilusio…
Thái tử Lucasta cùng với hai người em song sinh của mình là hoàng tử Alan Benedict von Gattilusio (10 tuổi) và công chúa Ellis Latifah von Gattilusio, đang vui vẻ thưởng trà và điểm tâm sáng.
Bên ngoài có người hầu vào thông báo.
- Bẩm Thái tử! Hoàng tử Halcyon đang đứng đợi ở bên ngoài xin được diện kiến.
Halcyon Esperanza De Rosechouart – Tứ hoàng tử của Sirelya. Sự hiện diện của Halcyon không nằm trong dự liệu của Hoàng Đế Falcons. Cảnh giác, đề phòng, là điều không tránh khỏi. Tuy nhiên, trên thực tế, điều này, không hề ảnh hưởng đến cuộc sống của Halcyon. Sau khi nhập học tại học viện quân sự Đế Quốc, Halcyon rất chăm chỉ học tập và tham gia huấn luyện nghiêm túc. Halcyon được mọi người đánh giá, là một người thân thiện, thông minh, đáng tin cậy và chu đáo. Cộng với vẻ ngoài đẹp mã nên rất được hội chị em yêu thích.
Kỳ thật, Thái tử không hề ưa Halcyon. Một phần, vì ngài đang trong tuổi nổi loạn nên khá mẫn cảm với những ai nổi trổi hơn mình. Mặc khác, là sự hoài nghi về động cơ đến Đế Quốc của Halcyon. Thái tử thấy người hầu vẫn đang đợi lệnh, bất đắc dĩ lên tiếng.
- Cho hắn vào.
- Vâng!
Đế Quốc có hai lực lượng phòng vệ quan trọng. Đó là quân đội và kỵ sĩ. Quân đội, lực lượng hùng mạnh đóng vai trò nòng cốt bảo vệ an ninh quốc gia, dưới sự chỉ huy của Đại Công tước Gwyneth Bernice von Plantavergne. Kỵ sĩ, những chiến binh áo trắng có nhiệm vụ bảo vệ sự an nguy của Hoàng tộc. Tổng chỉ huy kỵ sĩ đoàn là Công tước Gideon Winifred von Marconi (47 tuổi.) Quân đội và Kỵ sĩ trước nay, đều phân chia ranh giới rõ ràng và không can thiệp vào công việc của nhau.
Halcyon, thân mặc quân phục xanh lá của học viện quân sự, mạnh mẽ khí chất. Ngũ quan chỉnh tề, hoàn mỹ đến mức khiến người khác phải ganh tỵ. Phong thái đĩnh đạc bước vào, bỏ nón xuống, đặt trước ngực. Cúi người chào cung kính.
- Halcyon Esperanza De Rosechouart, xin ra mắt Thái tử điện hạ, Hoàng tử Alan và Công chúa Ellis.
Hoàng tử Alan nghiêng đầu liếc nhìn sắc thái ôn hòa của Halcyon, khẽ cười:
- Hoàng tử Halcyon! Ngài đến đúng lúc lắm. Mau tới đây, ngồi xuống bên cạnh ta.
Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ nhắn, mịn màng như ngọc nắm lấy tay Halcyon, giọng nói vừa ưu nhã vừa dễ nghe của Công chúa Ellis vang lên.
- Hoàng tử Halcyon! Ngài ngồi bên cạnh em được không?
Halcyon không cẩn thận bật cười, nháy mắt hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người nhìn qua đó.
- Đương nhiên rồi, công chúa Điện hạ.
Công chúa Ellis mỉm cười ôn nhu. Sắc mặt cũng theo đó mà đỏ cả lên. So với ngày thường cao lãnh, kiêu kỳ thì giống như hai người khác nhau.
Thái tử Lucasta trên tay cầm tách trà, nét mặt cao lãnh, đến lúc ngài liếc nhìn Halcyon, sự cao lãnh vừa rồi đã hoàn toàn biến mất chỉ còn lại sự chán ghét cùng cực:
- Hoàng tử Halcyon, giờ này, ngài không ở lớp học, lại có nhã hứng tới đây tìm kiếm niềm vui vậy.
Halcyon mỉm cười thân thiện.
- Thái tử điện hạ rất hiểu tâm ý ta.
Ngửi thấy mùi thuốc súng cận kề, Hoàng tử Alan liền lên tiếng giải nguy.
- Là em gọi ngài ấy đến. Em muốn học thêm ngôn ngữ Sirelya nên đã nhờ hoàng tử Halcyon giúp đỡ.
Lucasta liếc mắt nhìn lại, vẻ mặt kinh ngạc, kèm không hiểu.
- Sao tự nhiên, em lại muốn học tiếng Sirelya.
Hoàng tử Alan vân vê cằm suy nghĩ một lúc rồi trả lời rất chân thành.
- Hì, tại vì, nó rất ngầu.
“Hả!” Thái tử Lucasta cười lạnh một tiếng, trong mắt chứa đầy châm chọc. Ngài vốn định tiếp tục châm chọc Halcyon, nhưng sau khi nghe được câu trả lời tỉnh bơ của em trai mình thì đột nhiên biểu cảm như hóa đá. Nó thật sự là em trai của mình sao. Lucasta nhức đầu, bất đắc dĩ chuyển tầm mắt sang Công chúa Ellis. Khung cảnh màu hường, hoa nở tung tóe che lấp thế đời. Thái tử cười khổ, pha lẫn chút thê lương, ngay trước ngực càng thêm đau đớn. Cũng vì vậy mà sự ganh ghét trong lòng ngài đối với Halcyon lại càng sâu.
***
Tám giờ tối, tại Diamante…
Đội viên cú mèo, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đưa thư, gấp cánh ngã gục bên cửa sổ phòng Đại Công tước. Felix xoa đầu nó một cái rồi nhẹ nhàng bỏ vào trong lồng, giao cho Nellis mang ra ngoài.
Đại Công tước cầm lá thư trên tay, đôi mắt hổ phách sắc lẹm, thần thái lạnh lùng, thu hút chết người.
- Bên Thương hội chắc là đã xảy ra chuyện gì hệ trọng nên ngài Vadim mới cho cú mèo tức tốc truyền thư báo. – Felix nói.
Gwyneth mở lá thư. Bên trong có một mảnh giấy ghi chú lời nhắn của Vadim, kèm theo một bức thư khác. Chủ nhân của bức thư thứ hai là Tề Nguyệt. Vừa nhìn thấy dấu mộc, ánh mắt của Gwyneth đã khôi phục vẻ thanh nhã, khuôn mặt lạnh lùng phút chốc bị phá vỡ bằng một nụ cười tà mị.
Gwyneth hướng sự chú ý vào lá thư của Tề Nguyệt. Bức thư được viết bằng than chì, dài tận hai trang giấy. Phần nội dung còn khiến người xem kinh ngạc hơn… Mười phút trôi qua! Không ai lên tiếng nói chuyện, bầu không khí nặng nề đến đáng sợ.
Felix đứng một bên lẳng lặng quan sát mà tim như muốn ngừng đập, khóc không ra nước mắt. Không biết trong thư viết gì mà khiến Đại Công tước không ngừng tỏa ra sát khí.
Đúng lúc này, Đại Công tước đặt lá thư xuống bàn. Ánh mắt nghiêm trọng nhìn Felix. Sau đó, khoang thai đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Giọng nói rất lạnh nhạt.
- Thú vị lắm! Cô ta đã phát hiện ra được điều mà trước nay Đế Quốc chưa từng biết đến.
Felix như thể không thấy vẻ mặt bất thường của Đại Công tước, anh thản nhiên cầm lấy hai lá thư trên bàn, rồi đọc lướt qua một lượt:
- Chính sách giá cả và thu nhập, nhằm kiểm soát lạm phát cho quốc gia. Trong thư còn giải thích rõ vấn đề lạm phát, chính sách giá cả và thu nhập kèm theo phương hướng triển khai trực tiếp rất cụ thể. Nhìn từ nội dung và nét chữ có thể thấy. Người này, là một thiên tài trăm năm mới có. Nếu có thể phục tùng dưới trướng của Đại Công tước sẽ như hổ mọc thêm cánh… Không biết cao nhân phương nào.
Felix nhìn xuống cuối thư. Đập vào mắt một dòng chữ, Tề Nguyệt tái bút, liền muốn nuốt lại mấy lời điên rồ vừa phun ra. Felix bỗng nhiên thấy sống lưng lạnh buốt, không dám nói thêm, chỉ đành ôm hết mớ suy nghĩ vào người. Hóa ra là cô ta! Đây là một chính sách cải cách kinh tế hướng đến sự bình đẳng trong kinh doanh nhưng vấn đề là sẽ không dễ dàng gì để các thương nhân đồng ý hạ thấp quyền lợi của mình. Không biết ý đồ của cô gái này là gì nhưng cô ta quả thực là mối lo ngại.
- Đại Công tước, ngài có dự định sẽ hồi âm lại bức thư này không ạ.
Đại Công tước nhìn Felix mặt rất nghiêm túc nói:
- Ta sẽ trao đổi cụ thể khi được nói chuyện trực tiếp với cô ta.
- Đại công tước, ngài tính đi gặp cô ta thật sao?
- Ờm! Ta sẽ đi khi nào muốn.
- Tuy thần không biết cô ta đang có âm mưu gì nhưng nếu chúng ta không cẩn thận sẽ rơi vào bẫy của ả.
- Ngươi sợ cái gì chứ. Nếu cô ta muốn giăng bẫy đã không nhiệt tình viết tâm thư dài dòng chỉ điểm đường sáng. Ta thấy, cô ta chẳng qua là đang tìm cách chuộc lợi cho bản thân.
- Nhưng thưa ngài, chúng ta cũng không thể không đề phòng.
Đại Công tước đột nhiên tỏ ra rất tán thưởng.
- Ngươi nói cũng phải! Vậy nên, nhiệm vụ điều tra cô ta phải làm phiền ngươi rồi.
Felix ngay lập tức trở nên hồ đồ, đến khi nhận ra thì công việc đã bủa vây vào người.
- Vâng! Thần nhất định sẽ không bỏ sót thông tin nào về cô ta… Đại Công tước, nếu ngài không còn gì dặn dò, thần xin được phép lui xuống. Ngài hãy nghỉ ngơi sớm, sáng mai chúng ta sẽ khởi hành trở về Đế Quốc.
***
Sáng nay, Thủ đô Đế Quốc, trở sắc yên ắng đến quỷ dị. Binh lính tháp tùng đứng ngay ngắn trật tự ở hai bên đường canh giữ nghiêm ngặc. Nghe nói là vị Sát thần nhà Plantavergne, đang trên đường đến Hoàng Cung. Khí thế khoa trương chấn động toàn bộ Đế Quốc. Các hộ vệ cưỡi ngựa theo sát xe ngựa Đại Công tước, mặt mũi đều lạnh tanh không một nét biểu cảm. Thần dân đang tọa lạc không kịp tránh, như thể bị trúng tà tự động quỳ xuống, cúi gầm mặt câm như hến. Người may mắn chưa ra khỏi nhà thì chốt chặt cửa đến con ruồi cũng không có cơ hội lọt vào trong. Từ trước đến giờ chưa từng có ai chán sống dám gây rối dưới tầm mắt của Đại Công tước, ngay cả nhóm con cháu quý tộc kiêu ngạo ngang ngược khi nghe thấy đại danh của ngài cũng trở nên thành thật quy củ.
Chiếc xe ngựa màu đen treo cờ hiệu nhà Plantavergne, nổi bậc giữa lòng Thủ đô. Cờ hiệu gia tộc Plantavergne có nền xanh viền trắng. Màu trắng: nói lên niềm hy vọng, thanh khiết và kỷ luật. Màu xanh dương: biểu tượng của lòng trung thành và công lý. Ở giữ cờ hiệu in hình mặt sư tử và hai thanh kiếm gác chéo. Biểu tượng sức mạnh của gia tộc Plantavergne.
Hoàng cung Đế Quốc…
Đại Công tước sải bước uy vũ trong bộ quân phục xanh lá nổi bật giữa đại điện. Các đại thần trong triều, vài người thành tâm cảm thán. Số còn lại thì nhìn nhau không mấy thiện cảm.
- Gwyneth Bernice von Plantavergne xin thỉnh an Đức Vua.
Đại Công tước hành lễ ngắn gọn. Lời nói mang theo gió lạnh lẽo thổi vù vù sau gáy đám đại thần trong triều, lạnh đến mức khiến người ta run rẩy. Vua Elwyn III nghe mà sắc mặt không ngừng biến hóa, tâm tư hết mực kiềm chế, gắng gượng nói:
- Đại Công tước, chuyến đi sứ lần này đã lập công lớn. Thuyết phục được Diamante quốc, ký kết thỏa thuận hợp tác giao thương. Gwyneth, ngươi vất vả rồi. Không cần đa lễ.
- Tạ ơn Đức Vua… Tình hình chuyến đi sứ cụ thể như thế nào, thần đã viết rõ ràng trong thư.
Đại Công tước lười phải nhắc lại. Rất nhanh sau đó, bầu không khí liền trở nên tẻ ngắt…
Vua Elwyn III liên tục chịu đả kích sắp không chống đỡ nổi. Thằng này, không bao giờ chừa cho ngài một chút thể diện. Đức Vua cau mày nói:
- Đại Công tước, ngươi lập được công lớn. Muốn ta ban thưởng thứ gì cứ nói.
Gwyneth ngẩn đầu nhìn Đức Vua, trong đôi mắt vàng nâu vô cùng nhiễu hoặc tràn đầy sự khẩn trương.
- Thần không cần ban thưởng! Thần có một công văn cần ngài phê duyệt.
Đại Công tước đưa cho thuộc hạ trình lên một công văn. Bức công văn được viết trên giấy da sẫm màu cuộn tròn thành ống, bên ngoài buộc một sợi ruy băng màu đỏ cẩn thận.
Trong lúc Đức Vua đọc qua nội dung. Đại Công tước đột nhiên bạo phát lòng thương hại muốn giải thích rõ ràng tường tận.
- Chuyến đi lần này, thần đã nghiệm ra được một điều. Trong mọi quốc gia, giá cả là một trong những nhân tố có ảnh hưởng trực tiếp đến đời sống và thu nhập của các tầng lớp khác nhau. Khi giá cả có ảnh hưởng nghiêm trọng đến đời sống hay thu nhập của họ thì tất yếu họ phải đứng lên đấu tranh đòi nhà nước phải điều chỉnh lại giá cả. Do đó, sự điều tiết giá cả có vai trò lớn trong việc ổn định chính trị - xã hội, ổn định đời sống người dân, tăng cường công bằng xã hội. Hơn nữa, ngày nay lực lượng lao động sản xuất phát triển, làm cho sự phát triển kinh tế của các nước liên quan chặt chẽ với nhau. Mở rộng giao thương đang trở thành một xu hướng mới và tất yếu khách quan. Chính vì vậy, chính sách kinh tế của mỗi nước phụ thuộc lớn vào các hoạt động giao thương, chính sách kinh tế của các nước khác. Trong điều kiện đó, nếu triều đình không thực hiện điều tiết giá cả thì sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giao thương của quốc gia. Mặt khác, đất nước sẽ bị thua thiệt trong quan hệ kinh tế ngoại giao và thị trường hoạt động tự phát của nước này không thể cạnh tranh với thị trường có sự điều tiết giá cả của nước khác. Do đó chỉ xét trên quan hệ kinh tế đối ngoại và chính sách đối ngoại nói chung đã thấy sự cần thiết phải điều tiết giá của nhà nước. Điều tiết giá sẽ có tác dụng củng cố và phát triển quan hệ kinh tế đối ngoại đồng thời thúc đẩy khai thác thế mạnh của quốc gia.
Ngay khi bài diễn văn dài dòng của Đại Công tước kết thúc. Những luồng ý kiến trái chiều thi nhau bùng nổ.
Công tước Jethro Baldwin von Halvorwski – 52 tuổi. Bộ trưởng bộ Công Thương. Phụ thân của Đại Công nương Sophie Keva von Halvorwski, thái độ vẫn luôn rất bất mãn với Đại Công tước, lạnh lùng liếc mắt nhìn qua. Lời lẽ đầy ẩn ý, cố tình muốn chỉnh đốn thằng con rể cưng.
- Thưa Đức Vua, việc định giá cả trước nay đều do các lãnh địa tự quyết. Cơ chế này vẫn diễn ra rất ổn định, nếu lúc này thay đổi e rằng sẽ xảy ra hỗn loạn.
Trên gương mặt già nua của Công tước Reginald Darius von Stepanov – 54 tuổi, Bộ trưởng bộ Ngoại giao, treo một nụ cười lạnh nhạt, giọng điệu rất châm biếm:
- Theo ta thấy, điều tiết giá cả là một điều đúng đắn. Giá cả ở mỗi lãnh địa trước nay chênh lệch không tương đối dẫn đến tình trạng bóc lột của cải sức lao động, mua rẻ bán đắt, hàng hóa lúc thiếu lúc thừa, diễn ra khắp nơi. Nếu không kịp thời chấn chỉnh thì mới thật sự là hỗn loạn.
Công tước Jethro nâng tay lên, hung hăng chỉ trích.
- Hơn phân nửa thương hội, hiệu buôn ở Đế Quốc đều do quý tộc nắm giữ. Luật pháp Đế Quốc luôn ưu tiên cho quý tộc, những điều mà ngài nói hết sức vô nghĩa.
- Đúng vậy, đám thường dân kia sao có thể được mua bán ngang giá với quý tộc. – Công tước mập ú Ethelbert Gisela von Jovanovic – 35 tuổi, Bộ trưởng bộ tài chính. Tức đến đỏ mặt, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.
Trông thấy lão già Công tước Reginald hoàn toàn không phản ứng lại. Jethro chớp lấy cơ hội đang thắng thế, tung đòn dứt điểm.
- Đức Vua, điều tiết giá cả là điều không thể. Thần, khẩn cầu người hãy lấy đại cục làm trọng. Không phê duyệt công văn của Đại Công tước.
Trong đại điện, đa phần các đại thần đều im lặng cúi đầu. Bọn họ thật sự lo sợ cuộc chiến giữa hai phe này sẽ liên lụy đến họ.
Đức Vua nhíu chặt mày, ngài nhìn mấy lão thần tử đang luân phiên chỉ trích nhau ở dưới, cuối cùng thở dài một tiếng. Sau đó, vẫn quyết định chọn mặt gửi vàng ủy thác nơi Đại Công tước.
- Đại công tước, ý ngươi thế nào.
- Đế Quốc muốn vững mạnh về kinh tế cần thiết phải điều chỉnh lại giá cả. Trước mắt, sẽ ổn định giá khung trên thị trường trước, sau đó mới tính tới việc nâng thuế. – Người đàn ông trời sinh có cơ mặt bất động thanh sắc, biểu tình trước sau vẫn là lãnh khốc, trả lời.
Mỗi lời nói của Đại Công tước, đều trích lại nguyên văn từng câu, từng chữ trong thư của Tề Nguyệt.
Số đông các đại thần trong triều vẫn kịch liệt phản đối.
Công tước mập ú Ethelbert, cả người run rẩy, da đầu căng lên, mạnh dạn tuông ra một ý kiến.
- Đức Vua, nếu làm theo lời Đại Công tước đám thường dân sẽ nhanh chóng trở nên giàu có nhưng tiền thuế nộp cho triều đình quá ít ỏi. Cứ như vậy, mỗi khi có thiên tai, phát động cứu tế. Quốc khố sẽ lâm nguy.
Nghe mấy lời vô sỉ này của Công tước Ethelbert, thiếu chút nữa cái thân già nua của Công tước Reginald tức đến phun ra máu.
- Công tước Ethelbert! Ngươi đang nói vớ vẫn gì thế hả! Người dân có cuộc sống sung túc thì quốc gia mới có thể hưng thịnh. Ngươi, thân là một Công tước lại có tầm nhìn hạn hẹp vô dụng. Đúng là nỗi xấu hổ của quốc gia.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay. Ethelbert bị vũ nhục trước mặt toàn thể triều thần, mà bản thân chỉ có thể cúi mặt, câm họng lãnh đủ cho cái ngu sai thời điểm của mình. Đau đớn vô cùng đau đớn, hắn đưa cánh tay mập ú run rẩy lau mồ hôi trên trán, sau đó liền cong đuôi trốn vào hàng.
Công tước Ethelbert là người theo phe cánh của Công tước Jethro. Tất nhiên, kẻ đứng đầu sẽ không dễ dàng ngồi yên chịu nhục. Trực tiếp ra mặt chất vấn.
- Công tước Reginald! Ngài đang phủ nhận sự tồn tại của quý tộc sao? Nếu không có sự góp sức phụng sự của quý tộc thì chỉ với lũ thường dân ngu dốt kia. Đế Quốc, liệu có phát triển như bây giờ.
“Ngài!” Sắc mặt Công tước Reginald càng ngày càng xanh. Nắm tay nắm chặt đến nỗi nghe cả tiếng răng rắc của khớp ngón tay.
Như mọi khi, buổi nghị sự nào có sự góp mặt của Đại Công tước. Đại điện đều sẽ không ngừng bùng nổ hỏa khí. Gwyneth nhìn thấy rõ khuôn mặt phân vân của Đức Vua, không dám thiên vị bất kỳ ai. Sợ làm lòng người nguội lạnh. Một buổi sáng đẹp trời, tươi vui như thế này. Chi bằng cứ để cho Gwyneth giúp Đức Vua phân ưu phiền muộn. Gwyneth cuồng ngạo nói:
- Vốn dĩ ta báo với ngài việc này là làm theo luật. Ngài có phê duyệt hay không, giờ không còn quan trọng nữa. Việc giá cả, trước giờ đều do mỗi lãnh địa tự điều chỉnh cho phù hợp. Nên, cứ để như vậy luôn đi.
Ý tứ của Đại Công tước rất rõ ràng. Không quan tâm tới chuyện Đức Vua có phê duyệt hay không. Đại Công tước cũng có bổn phận tự ổn định giá cho lãnh địa của mình.
Đức Vua nhíu mày, lúc này sắp phát điên luôn rồi, đè giọng xuống:
- Ở Đế Quốc, ta chính là luật pháp. Ngươi đừng có tự ý làm càng.
Đại Công tước rũ mắt xuống, che giấu đi sự thất vọng. Lạnh nhạt nói:
- Đúng là luật pháp là do người ban ra, còn việc nó có được thi hành hay không, không do người quyết định.
- Hỗn xượt! – Đức Vua đập tay xuống tay vịn lớn tiếng.
Đám đại thần lại thêm một phen chấn động, đồng loạt tức tối gào lên.
- Gwyneth! Ngươi dám vô lễ với Đức Vua. Tội đáng xử chém!
- Phải xử chém hắn!
- Nhất định phải trừng phạt hắn. Làm gương cho quân thần.
- Bộ trưởng bộ Quốc phòng lại ăn nói ngang ngược như vậy. Không thể không nghiêm trị.
- Bắt buộc phải nghiêm trị, không thể dung túng cho hắn ta thêm nữa...
Nhiệt độ không khí xung quanh Đại Công tước giảm đi rất nhanh. Ánh mắt sắc lạnh của ngài quét qua từng vị đại thần đang vội vã thu lại mấy lời vừa nói, cúi đầu xuống nhìn mũi giày của mình trong điện, tựa như một lưỡi kiếm âm tà đặt ngay bên cổ bọn họ.
Một quãng thời gian dài, cho đến, trước khi Vua Elwyn II băng hà, ngoại trừ người trong Hoàng tộc. Chưa từng có tiền lệ quý tộc được phong tước hiệu Đại Công tước. Thế nhưng, vào năm 23 tuổi, Gwyneth Bernice von Plantavergne, người ngoại tộc đầu tiên và cũng là duy nhất được Đế Hoàng Elwyn II phong cho tước hiệu Đại Công tước. Một kẻ trời sinh lãnh đạm kiêu ngạo, lại được phong cho tước vị đứng đầu quần thần, vai vế không thua kém bất kỳ ai trong Hoàng thất. Càng làm hắn sinh thêm ý chí mãnh liệt không sợ trời không sợ đất.
Gwyneth nhàn nhạt hạ mi mắt, đáy mắt thâm thúy lạnh như băng.
- Sao nào, ta có nên nói ra điều mà bản thân, rất căm ghét.
Trước giờ, những vị anh hùng làm Đại Công tước không vui chưa từng tồn tại. Hoặc nếu có tồn tại thì cũng không sống nổi quá ba giây. Huống chi là rất căm ghét. Còn chưa kể, giọng điệu phảng phất ý đồ tàn ác. Nếu các người còn nói thêm câu nào nữa, hắn ta sẽ trực tiếp bóp chết đối phương!
Mới đó đã sóng yên biển lặng...
Đức Vua không dám nhìn thẳng xem tiếp, cúi đầu làm bộ làm tịch xem lại bức công văn. Khi không có ai để ý, ngài lập tức chỉnh lại dáng vẻ cao lãnh, nói:
- Việc điều tiết giá cả thị trường vô cùng hệ trọng. Cần phải xem xét kỹ lưỡng trước khi đưa ra quyết định. Đại Công tước, nếu như ngươi kiên quyết muốn thực hiện. Có thể dùng lãnh địa của mình làm tiên phong thử nghiệm trước.
Vua Elwyn III, bề ngoài là một người lạnh lùng, mệt mỏi. Nhưng bản chất lại vô cùng nham hiểm và độc đoán. Quyết định của ngài quả đúng là được lòng người trước mà cũng không mất lòng kẻ sau.
Đại Công tước không thèm để ý, bộ dạng ngông cuồng khiến người ta tức muốn chết như ngày thường.
- Vậy thần xin cáo từ trước, vừa mới trở về đã bị triệu vào cung. Ngài cảm thấy thần sẽ vui mừng lắm sao. Thời gian tới, ngài đừng đem thêm phiền phức tới cho thần nữa. Nói trước rồi đó.
Dứt lời, liền quay lưng rời đi. Không coi Đức Vua ra gì... Đức Vua có tức giận mấy cũng không dám trách thêm nửa lời. Đối với kẻ này, ngài chỉ có thể lạc mềm buộc chặt không nên quá kích động hắn.

Đăng bởi: