Yonaoshi Ankoku Shin no Honsou –Ningen sukisugite ningen ni tensei shi ta

Chương 82: Tội lỗi




(Chương này là hồi ức của Yorishiro)

Tôi đã phạm phải một tội lỗi.

Tỗi lỗi đầu tiên mà tôi – Nữ Thần Ánh Sáng – Inflation- đã phạm phải, chính là phản bội lại người con trai mà tôi đã yêu.

Vào kỷ nguyên Genesis, với sự ra đời của chủng tộc con người, sự chia rẽ giữa các vị Thần đã bắt đầu.

Thần Bóng Tối Entropy, người tôi yêu, chọn con người, cho rằng con người nên được tự do. Nhưng những vị Thần khác lại cho rằng, con người nên bị cai trị như những giống loài thấp kém khác.

Dĩ nhiên, khi đó tôi không hề ủng hộ ý kiến của bất cứ phe nào.

Nhưng, nếu nó làm cho Entropy yêu quý của tôi hạnh phúc, tôi nghĩ sẽ không có gì tệ nếu coi con người là những sinh vật cao cấp giống với chúng tôi. Đó là tất cả những gì tôi nghĩ về điều này.

Nhưng chính lúc ấy, một vị Thần đã nói với tôi điều làm tôi tan nát cõi lòng.

-“Entropy-sama yêu quý con người hơn cả cô. Vậy tức là, tất cả tình yêu của cậu ta chỉ dành cho cái dạng sống thấp kém đó, cô biết không? Trong trái tim của cậu ta không có cô đâu.”

Và rồi lần điều tiên, dù là một vị Thần, nhưng tôi lại cảm thấy ghen tuông và nghi ngờ.

Anh ấy đã chọn con người thay vì tôi.

Và để giải quyết điều đó, tôi quyết định đứng về phía kẻ địch, đối đầu với anh ấy.

Mẫu thuẫn giữa các vị Thần đã nổi lên. Anh ấy chắc chắn sẽ tránh cuộc chiến này, đặc biệt là nếu còn có tôi ở phía bên này nữa. Và sau đó sẽ có một cuộc thương lượng, rồi chúng ta sẽ….

Tôi đã hy vọng như thế.

Nhưng….anh ấy đã chọn chiến đấu.

Dù phải lâm vào cảnh 1 vs 5, anh ấy vẫn chiến đấu.

Tại sao?

Không lẽ anh ấy thực sự yêu con người hơn cả tôi sao?

Dù phải chống lại 5 người, dù tôi đứng đó, anh ấy vẫn đứng về phía con người và đơn độc chiến đấu.

Trận chiến kết thúc, và trong khoảnh khắc tôi phải tự tay mình phong ấn anh ấy, lần đầu tiên, tôi thấy lồng ngực mình như sắp vỡ ra.

Anh ấy chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.

Tôi đã phạm phải một tội lỗi mà dù cho tốn cả cuộc đời tôi cũng không thể chuộc được. Đó là những gì tôi đã nghĩ lúc đó.

Nhưng… đó mới là khởi đầu cuộc tấn bi kịch.

Sau khi Entropy bị phong ấn, bốn vị Thần của các ngyên tố cơ bản bắt đầu những hành động ích kỷ của mình.

Nova bắt đầu những hành động tàn bạo với thế giới của con người; Coacervate thì làm con người nảy sinh xung đột và rồi thích thú nhìn họ tàn sát lần nhau; Quasar thì mất tích. Chỉ có Mantle là tôn trọng ý muốn của tôi và tuân theo tôi.

Trong khi những người khác thì mặc sức tung hoành, tôi chỉ nghĩ làm sao để anh ấy có thể tha thứ cho mình. Tôi phải làm sao?

Vì lợi ích của con người, anh ấy vẫn đơn độc chiến đấu dù biết chắc chắn mình sẽ thất bại.

Anh ấy thực sự rất yêu con người. Vậy nếu tôi làm một cái gì đó vì lợi ích của bọn họ, có lẽ lúc anh ấy quay trở về,anh ấy sẽ……

Suy nghĩ theo cách này, tôi quyết định nhận ra giấc mơ mà anh đang cố gắng hoàn thành.

Nhìn cách con người vượt qua mọi khó khăn, trắc trở, tôi nghĩ về việc giúp đỡ họ.

Nhưng để làm được điều đó, tôi sẽ phải cẩn thận. Bởi vì sự phản đối của bốn vị Thần của các nguyên tố cơ bản sẽ là không thể tránh khỏi.

Kể cả khi tôi là một cực trong “Hai cực, bốn nguyên tố”, tôi cũng không chắc mình có thể cân lại cả bốn người kia được như Entropy. Hơn nữa con dấu để phong ấn anh ấy vẫn rất mạnh và không thể hóa giải nếu không có cả năm vị Thần cùng chung sức.

Thế nên, để đưa anh ấy quay lại thế giới này, tôi không thể chống lại bốn kẻ kia được.

Và như vậy, thay vì hành động như một vị thần, tôi quyết định hướng dẫn con người như một con người.

Bằng sức mạnh của mình, tôi tái sinh trong hình dạng của một con người, và dẫn dắt họ cùng với xã hội của họ. Và rồi, con người với cái tên Izanami, trở thành nữ hoàng đầu tiên của loài người.

Chúng tôi đã sáng tạo ra luật lệ và kỹ thuật tiên tiến. nhờ thế mà cuộc sống ngày càng sung túc và tiện nghi hơn.

Những ngày đó, tôi chưa từng được trải qua khi còn ở thời kỳ Genesis

Tôi cảm thấy tôi cuối cùng đã hiểu được tâm nguyện mà anh ấy muốn gửi gắm ở con người.

Và như vậy, trong quá trình nuôi dưỡng cộng đồng này, tôi đã thử nghiệm làm một điều.
Tôi đã nghĩ đây sẽ là một phương pháp tuyệt vời để đoàn kết trái tim của mọi người.

Tôi quyết định kết nối họ bằng một đức tin.

Và tôi đã chọn cho họ….Thần Bóng Tối Entropy.

Con người sẽ tôn thờ Thần Bóng Tối,tôn trọng anh ấy, và rồi họ sẽ đoàn kết với nhau hơn.

Khi Entropy quay trở về, nhìn thấy những con người yêu quý anh ấy, tôn thờ anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ vô cùng bất ngờ và hạnh phúc. Đó là những gì tôi đã nghĩ.

Lúc đầu, tôi vô cùng hào hứng khi đưa ra kế hoạch này.

Thậm chí, tôi còn tạo ra một sức mạnh mới, sức mạnh “bóng” cho con người.

Là Thần Ánh Sáng, tôi không thể tạo ra bóng tối được. Nhưng tạo ra ‘bóng’ từ ánh sáng thì lại đơn giản vô cùng.

Tôi lan truyền loại sức mạnh mới này, và nói với con người rằng đây chính là phước lành của Thần Bóng Tối Entropy.

Sau khi học cách kiểm soát 'bóng' như thể nó là cánh tay và chân của họ, con người phát triển nhiều hơn, và cộng đồng ngày càng lớn lên.

Vùng đất mà tôi cai trị với cái tên Nữ Hoàng Izanami và thời điểm đó dược gọi với cái tên…..Thế Giới Ngầm, và vào lúc mà cơ thể cả tôi bắt đầu đã già đi, nó đã phát triển thành một quốc gia lớn bao phủ toàn thế giới.

Nhưng , tai họa đã ập đến.

Không đời nào những tên thần cặn bã kia lại bỏ qua nơi này được. Nó quá lớn để che giấu khỏi đôi mắt chúng.

Nền văn minh của con người ngày càng phát triển khiến các vị Thần thấy không vừa mắt.Hơn nữa, con người ở Thế Giới Ngầm còn tôn thờ Entropy, điều này đã làm chúng tức giận. Vì Entropy đã bị đánh bại, nên chúng ảo tưởng rằng mình vượt trội hơn anh ấy.

Cơn tức giận đã biến thành đòn trừng phạt.

Châu chấu, dịch hạch, bão lửa và những tên mọi rợ được ban cho sức mạnh của chúng đã đẩy Thế Giới Ngầm tới bờ vực của sự diệt vong.

Tôi không thể làm gì được cả, tôi đã không thể ngăn chặn được điều đó.

Bọn chúng là thứ cần thiết để giải phóng Entropy.

Nếu tôi tiêu diệt bất cứ kẻ nào trong số chúng, Entropy sẽ không bao giờ quay trở về nữa.

Thay vì con người tôi đã nuôi dạy và dẫn dắt , tôi đã chọn Entropy.

Đó là tội lỗi thứ hai của tôi.tội lỗi vô cùng nặng nề.

Nhưng tất cả vẫn chưa dừng lại ở đó.

…Có một cô gái trẻ tên là Doraha.

Một người được sinh ra tại Thế Giới Ngầm, vào thời kỳ nó thịnh vượng nhất.

Khi cô ấy trưởng thành, cô ấy tôn thờ Entropy, và nói về khả năng điều khiển ‘bóng’, cô ấy là người giỏi nhất.

Tôi đã tặng cho cô ấy tước hiệu cao quý nhất của một chiến binh….Tôi phong cô ấy là Anh hùng.

Khi đất nước đến bên bờ vực của sự diệt vong, cô ấy vẫn kiên cường đơn độc chiến đấu. Cô ấy đã chiến đấu nhiều nhất và cũng đã khóc nhiều nhất…đó chính là Doraha.

Cô ấy đuổi lũ châu chấu đang phá hoại mùa màng, chứng kiến cảnh gai đình của chính mình vật lộn với bệnh dịch hạch rồi chỉ biết ôm lấy thi thể họ mà khóc, thậm chí dùng chính cơ thể của mình để che chở những người dân khỏi cơn mưa lửa tàn bạo.

Cô ấy đơn độc đối đầu vơi những kẻ man rợ, giết bất cứ kẻ nào dám nhục mạ Entropy, và rồi….

Tôi chỉ có thể nhìn cô ấy chiến đấu, cho đến khi cô ấy tắm mình trong máu của những kẻ xâm lược. Giây phút kẻ xâm lược cuối cùng chết, cũng là lúc Doraha ngã xuống.

Theo thời gian, sự hận thù của Doraha đối với các vị thần đã tăng lên rất nhiều đến nỗi cô ấy đã bị 'bóng' nuốt chửng và trở thành 'bóng'.

Trong hình dạng đó, Doraha đã trở thành một sự tồn tại nguy hiểm.

‘Bóng’có một điểm đặc biệt, biến ánh sáng thành sức mạnh của riêng nó. Giờ thì, khi Doraha đã biến thành ‘bóng’, cô ấy đã mất đi mọi nhân cách của mình. Cô ấy bắt đầu ăn mọi nguồn sáng, và nếu cô ấy tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, cô ấy sẽ trở thanh một con quái vật không ngừng to lớn hơn cho đến khi bao trọn thế giới này.

Thế giới sẽ bị hủy diệt bởi Doraha.

Vào thời điểm đó, tôi buộc phải từ bỏ cơ thể của nữ hoàng Izanami và quay trở lại làm Nữ Thần Ánh Sáng Inflation, sử dụng tất cả sức mạnh thần thánh của mình, và phong ấn đứa trẻ đó - đến nơi sâu nhất trong lòng đất cùng với Thế Giới Ngầm của Bóng tối.

Nơi mà ánh sáng không bao giờ có thể chiếu tới được, Doraha sẽ không thể gia tang kích thước cơ thể mình được nữa.

Bằng cách này, tôi đã đẩyđứa trẻ đó đến một cuộc sống dưới lòng đất trong cô độc, lang thang tại nơi hoang tàn đó trong nhiều thế kỷ.

Đó là…tội lỗi không thể tha thứ của tôi.

__END Chapter 82__
Đăng bởi: