Yonaoshi Ankoku Shin no Honsou –Ningen sukisugite ningen ni tensei shi ta

Chương 84: Tái sinh




*Chát*

Một âm thanh khô khốc vang vọng khắp thành phố hoang vắng.

Đó là âm thanh bàn tay tôi đập mạnh vào má Yorishiro.

“H-Haine-san?” (Yorishiro)

Điều đó hẳn làm Yorishiro rất sốc, cô ấy giữ lấy mà mình trong khi chết lặng nhìn tôi.

-“Tôi tha thứ cho em, về tất cả mọi điều em đã làm !” (Haine)

Tôi nói điều đó với một giọng nghèn nghẹn.

-“Em nói em yêu tôi đúng không? Vậy em sẽ cảm thấy rất đau đớn khi bị người mình yêu thương nhất tát một cái vào má. Đó chính là sự trừng phạt của tôi cho em. Đứng lên đi nào, em đã….chịu đựng đủ rồi.” (Haine)

“Haine-san…” (Yorishiro)

Thật ra, người đáng bị trừng phạt phải là tôi mới đúng.

Có những người tôn thờ tôi, Thần Bóng Tối Entropy, nhưng tôi, vị Thần của họ, trong giờ phút họ gặp nguy hiểm lại không thể giúp đỡ được họ, tôi đã để họ chết.

Nhưng lần này, cứ một điều mà tôi chọ nhận ra.

Có lẽ tôi…đã quên mất nhiệm vụ của mình , nhiệm vụ của một vị Thần rồi.

“ Ta là…Thần Bóng Tối…Entropy.”

Và trong lúc hai người chúng tôi ‘tâm sự’ với nhau, cái bóng vẫn không hề nhúc nhích lấy một chút nào, nó vẫn ở im tại chỗ như bị đóng đinh vào vậy.

Nó đã kiệt sức, có lẽ vì giao chiến quá nhiều, cộng them cả việc bị Vật chất Tối ăn mòn nữa, nên giờ kích thước của nó đã nhỏ đi rất nhiều, còn nhỏ hơn cả lúc đầu nữa.

-“….Ta xin lỗi.”

Tôi nói với cái bóng.

“Ta là…Thần Bóng Tối…Entropy.”

-“Không phải, ngươi là con người. Một con người đã chiến đấu vì lợi ích của con người, sự giận dữ của ngươi, ta hiểu điều đó. Nó đã thay đổi ngươi quá nhiều. Đây là lỗi của ta, ta xin lỗi, xin hãy yên nghỉ đi…...” (Haine)

Ít nhất… tôi nên chấm dứt điều này như một sự chuộc tội.

Vật chất Tối tràn ra từ tay tôi

“ Ta là…Thần Bóng Tối…Entropy.”

-“Không, ta mới là Thần Bóng Tối Entropy.”

Vật chất Tối đã bao phủ toàn bộ cái bóng.

Nó càng ngày càng nhỏ hơn, nhỏ hơn nữa, và cuối cùng thì biến mất không còn một dấu vết.

Vậy là, thảm kịch….được sinh ra từ ước mơ của Nữ Thần Ánh Sáng…..đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

* * *

-“Tất cả đã kết thúc rồi.” .” (Haine)

-“Vâng….cảm ơn anh rất nhiều. Em…em thực sự xin lỗi. !!” (Yorishiro)

Yorishiro cứ lặp đi lặp lại lời cảm ơn và lời xin lỗi của mình trong khi khóc nức nở như một đứa trẻ.

Vật chất Tối của tôi đã làm cái bóng hoàn toàn tiêu biến.

-“Thế Giới Ngầm của Bóng Tối. Thành phố mà em đã xây cho tôi hử.” (Haine)

Tôi một lần nữa nhìn lại đống đổ nát của nó.

Trong quá khứ khi thành phố này còn tồn tại trên mặt đất, tắm mình dưới ánh sáng của mặt trời, tôi tự hỏi, đã có bao nhiêu con người, đã sống , đã nói cười, đã tồn tại ở nơi đây.

Thật buồn khi đó chỉ là những tưởng tượng của tôi mà thôi.

-“Em là người đã chôn vùi thành phố này xuống dưới lòng đất sao?” (Haine)

-“Vâng, đó là cách duy nhất để ngăn đứa trẻ này tiếp xúc với ánh sáng.Nó có thể hấp thụ ánh sáng thành sức mạnh và các nguyên tố cơ bản không có tác dụng, cho nên đây là cách duy nhất em có thể nghĩ ra được. Người phụ nữ đó….Mantle, cô ấy đã giúp em làm điều này.” (Yorishiro)

-“Mantle đã làm điều này sao?” (Haine)
Một trong Bốn vị Thần của các Nguyên tố cơ bản, Thần Đất Mẹ Mantle hử.

-“Cô ấy là người duy nhất không trực tiếp phá hủy nơi này. Chỉ là cô ấy bị những người khác ép buộc nên không thể từ chối được. Cô ấy vãn luôn yếu đuối như vậy mà .” (Yorishiro)

Đúng là khi cô ấy đứng về phía Nova và Coacervate trong trận chiến Genesis, tôi cảm thấy cô phát ra cảm giác bị ép buộc từ mình đó.

Nói sao nhỉ, cô ấy là một người phụ nữ không biết từ chối chăng?

-“Cô ấy miễn cưỡng mang thảm họa tới nơi này. Đó chính là sự sa mạc hóa. Ó khá nghiêm trọng nhưng lại diễn ra vô cùng chậm chạp, và thành thật mà nói thì, đối với một nơi sắp bị phá hủy như thế thì cái thảm họa đó cũng chẳng có gì đáng lo ngại cả.” (Yorishiro)

Và điều này thực sự biến thành một thứ có lợi cách bất ngờ.

Bởi vì sự sa mạc hóa, mặt đất trở nên mềm đi và có thể nhấn chìm cả thành phố dưới lòng đất để phong ấn cái bóng.

-“….Lúc đầu, em làm điều này chỉ vì muốn lương tâm thanh thản, ” (Yorishiro)

-“Em chỉ muốn chuộc lỗi với anh mà thôi. Ngày mà anh quay lại thế giớ này, chưng kiến những con người anh yêu quý đã phát triển một cách hoàn thiện và tôn thờ anh, em nghĩ anh sẽ rất hạnh phúc….” (Yorishiro)

-“Nhưng, đó chính là khởi đầu của một sai lầm….”, Yorishiro nói.

-“Bản thân em đã trở thành một con người để có thể hiểu điều gì đó từ việc tiếp xúc trực tiếp với họ - để hiểu được ý nghĩa của những gì anh nói trước kia. Con người thật tuyệt vời. Thành thật, vui vẻ, và sở hữu tình cảm và hận thù vượt trội hơn cả các vị Thần. Em đã có thể học được điều đó ở Thế Giới Ngầm. Và cùng lúc đó, em cũng đã yêu con người như anh. ”(Yorishiro)

-“Rồi..rồi, đủ rồi đó. Em đừng khóc nữa có được không.” (Haine)

Phải mất 1600 năm, tôi cuối cùng mới hiểu được cảm xúc của cô ấy.

Cuộc sống ở vùng đất này và tình cảm của con người đã mở ra trái tim của một nữ thần.

Thật đúng là một kỳ tích. Con người đã làm tan chảy trái tim băng giá của một vị Thần.

-“Nhưng những kẻ khác không xứng đáng để được cứu rồi.” (Haine)

Bốn vị Thần của các nguyên tố cơ bản.

Nhìn lại quá khứ, tôi đã hiểu ra một điều.

Đúng như tôi nghĩ, các vị Thần không hề làm được gì tốt đẹp cho con người cả.

Chỉ vì ý thích bản thân mà phá hủy cả một quốc gia, suốt hang trăm năm vẫn tưởng mình là dạng sống cao cấp hơn con người, họ vẫn cố gắng để nô lệ hóa con người….biến họ trở thành đồ chơi của mình.

-“Chúng ta phải cắt đứt mối liên hệ giữa con người và các vị Thần. Càng nhanh càng tốt.” (Haine)

Đúng lúc ấy, vật chất tối đã tan biến hết, cái bóng đã không còn nữa.

Tất cả đã kết thúc đã kết thúc rồi ư?

Không, có cái gì đó không đúng….

“Hm?!”

Có thứ gì đó đang di chuyển….

…Một con người ử? Mà hơn nữa, là ….con gái.

Một cô bé nhỏ nhắn tầm 14-15 tuổi dáng chuẩn loli đang khỏa thân nằm trên mặt đất. Không lẽ cô ấy là cái bóng khi nãy sao?

Nói cách khác,,,,

“Doraha…”

Yorishiro, cô ấy lại bắt đầu nói trong khi nức nở.

-“Đây không phải sự thật, đúng không? Chỉ là …ảo giác thôi đúng không?…Em , em là….!” (Yorishiro)

Cô gái nhỏ nhắn kia từ từ mở mắt, và khi cô ấy cố gắng nâng cơ thể mình dậy cô ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Yorishiro. Và cô ấy nói….

-“Iza..nami..-sama?”

-“Đúng vậy!”

Yorishiro nhào đến, ôm chặt lấy cô bé. Cô ấy đang khóc, hệt như một người mẹ tìm thấy được đứa con thất lạc suốt bao nhiêu năm trời vậy.

Vậy ra, cô bé này chính là cái bóng đó.

Vị Anh hùng đầu tiên của Thế Giới Ngầm và của thế giới này.

__END Chapter 84__
Đăng bởi: