Đoản Văn Ký Lục

Chương: Đoản Văn Ký Lục Ma tính thức vi tiếu


Ta từng có một cái người yêu. Ân, từng có.

Chỉ là hiện tại từ người yêu chuyển thành bạn lữ hợp pháp thôi.

••••••

"Độc thân lễ, xin các cẩu cặp đôi đừng nên tú ân ái trên đường, nếu không sẽ bị góp gạch để xây phòng tạm giam.."

— "Ngươi làm gì mà thất thần thế?"

"Ta đang nhớ về khoảng thời gian trước khi trở lại là độc thân."

— "A? Kể nghe coi?"

"Kể cái đầu bùi."

— "Đi, ta hiếu kỳ. Nếu ngươi kể, MDZS postcard cho ngươi "

"Không."

— "Lại tới một bộ bookmarks"

"Không.."

— "Poster big size cho ngươi"

"Lại thêm vài món nữa ta sẽ kể ngươi nghe."

— "Hảo, ngươi kể đi, kể xong ta liền đi về lấy."

"Hảo a."

••••••

Hôm ấy là buổi sáng, trời mưa rai rai, không khí thoáng đãng và tươi mát.

Ta ngồi trong một tiệm cà phê gần nhà, nhấm nháp ly cà phê sữa tuy gọi là sữa nhưng chẳng ngọt chút nào.

Lúc này, bỗng dưng có một người đứng trước mặt ta------Điềm Thụy.

"Ngồi đây làm gì?" Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, giơ tay vẫy người phục vụ. Cầm lấy menu, tùy tiện chỉ tay vào một chỗ------bánh bông lan dâu tằm, trả lại menu cho người phục vụ, rồi tiếp tục nói "Nay không đi học à?"

"Chiều mới có tiết." Ta khuấy ly cà phê sữa nói.

"Ừm."

Một khoảng lặng ngắt.

Món bánh bông lan của hắn đến, hắn nói cảm ơn rồi múc một muỗng nhỏ bỏ vào miệng.

Dường như món này rất ngon hoặc là hợp khẩu vị, ta thấy hắn híp mắt lại, dường như có hàng ngàn ngôi sao nhỏ loé loé trong cái khe rãnh kia.

A, hắn vẫn là như vậy ưa đồ ngọt.

Đạm đảng ta mặt vô biểu tình mà nghĩ.

Lại nói tiếp, đạm đảng ta cùng điềm đảng hắn quen nhau cũng là trong một tiệm bánh ngọt.

Ta đi mua cho muội muội, hắn đi mua cho bản thân.

Gặp nhau là lúc, hắn đang vơ vét hầu như cháy tiền bao, vậy nên ta cũng liền cho hắn vài đồng.

Không ngờ từ đó dường như hắn thường hay tìm ta cùng ăn.

Hôm qua, hắn cùng ta 'thông báo', đặt trong dấu ngoặc đơn là vì ta cho rằng hắn đi tìm đồng bọn để cùng ăn cùng uống ==.

Hắn đặt trong hộc bàn ta một hộp bánh, trang trí màu xanh đen. Bên trong hộp là vài gói bánh nhỏ, hàm có, điềm có, đạm có.

Nhưng bắt mắt nhất là trung gian, được đặt một cái tâm hình lưỡng sắc bánh. Một bên màu xám, một bên màu tím nhạt.

Màu tím gay. Điều đầy tiên ta nghĩ.

Có vẻ như hắn tự tay làm, màu xám có vẻ là của ta, vì hắn thích màu tím nhạt và màu hồng phấn.

[Một trái tim, hai tâm hồn.]

Cái quỷ gì??

Ta nhìn tờ giấy nhỏ trong tay mà mặt mê mang.

Hắn có như vậy lãng mạn tâm à??

Gặp quỷ.

Nhưng mà ta cũng có một chút rung động.

Ta cứ nghĩ hắn chỉ quan tâm đến đồ ngọt, tặng cũng là đồ ngọt.

Ai, trách lầm hắn.
Nhưng mà nhìn hiện tại cơ hồ là trầm mặc không khí, ta loại bỏ hắn có khiếu lãng mạn, thêm hắn thực ngốc vào.

Ta quả thực gặp quỷ mới thấy hắn lãng mạn.

"Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến."

Mãi đến đi ra khỏi tiệm, chúng ta vẫn chưa nói với nhau câu nào.

Nếu khi nào mà ta cùng hắn chia tay, thì có lẽ là lúc đó ta chịu không nổi nữa cái này lặng thinh quan hệ, hoặc là hắn tìm được 'đồng bọn' mới.

?

Nhìn xuống tay, ta lại ngước lên nhìn hắn.

A, tai hắn hồng như là màu hồng hắn thích.

Có vẻ như ta nên chủ động hơn nhiều trong mối quan hệ này.

Lần này hắn đỏ cả mặt, ta cười mỉm giãn ra khoảng cách giữa cả hai.

Cũng không tệ.

••••••

Độc thân lễ mà lại bị tắc cẩu lương thế này... Nhưng bản thân tìm đường chết thì quỳ cũng phải nuốt trọn...

"Ể??? Mà ngươi bảo trở lại độc thân mà? Sao chưa thấy ngươi kể việc chia tay?"

"?? Ngươi trù ta thất tình? Nani desu ka?"

"Không ta chỉ thắc mắc thôi..."

"Hắn đi nước ngoài rèn luyện kỹ năng, mộng tưởng của hắn là mở một tiệm bánh."

"........ Độc thân... Ta đã hiểu..."

"Ân, hiểu thì mau giao đồ ra đây, đừng trách sao chúng ta không là huynh đệ."

"Ngươi không thể như vậy vô tình cố tình gây sự được.. Lúc trước ngươi còn gọi ta là huynh đệ đầy thân thương cơ m-------à.." "Đi?"

"Đi!!!"

[Một ngày nào đấy
Trên buổi diễn này
Ngước lên vài giây
Lại thấy chỉ có là ngất ngây

Người ấy mỏng manh
Hoá tro bay nhanh
Đưa mắt nhìn quanh
Lại thấy chỉ có là hiu quạnh....]-----Chân Thất - fake Chân Ái -

Đang xem lại lời hát đã chế hôm qua, bài mà A Thùy thích.

Bỗng nhiên muốn nghe giọng hắn, liền gọi cho hắn.

[Wei, ciao Baobei.] Trong điện thoại vang lên thanh âm quen thuộc.

Ta cười mỉm hỏi hắn "Ngươi gan lớn hơn rồi? Baobei một nói liền ra? Hay là không thấy ta khiến ngươi bớt thẹn thùng hơn?"

Một khoảng lặng i tờ.

[... Ngươi cũng như vậy. Ta nhớ lúc trước ngươi rất trầm tĩnh điềm đạm..] Hắn nói nhỏ, hình như là túng?

Ta cười cương một cái nháy mắt "Ngươi nói ai điềm đạm?"

[Ta..] Uỷ khuất? Ô hay a Điềm Thụy, ngươi chờ.

"Ngươi chờ, về nước có ngươi kinh hách."

Ta không ngại uy hiếp đe doạ hắn, hắn dám không quay về?

Nga hả a, liền đợi ta tới đấy làm thịt hắn đi.

Đúng nghĩa.

Đùa thôi, ta luyến tiếc, nhưng một nghĩa khác ta không ngại thực hiện a.

Di động ám xuống, vừa lúc anh bạn nhỏ của chúng ta cũng quay về.

Ta ngước đầu lên cười mỉm với cậu ta nói câu cảm ơn.

Ta ôm đi quà tặng trong ngày về nhà, còn việc anh bạn nhỏ vẻ mặt tiêu điều thì không nằm trong tầm quan tâm của ta a~

Đặt tay lên cằm, ta nở ma quỷ thức mỉm cười.

...

_-;:To be continued...?:;-_
Đăng bởi: