Mahouka Koukou no Rettousei

Chương 6: Mahouka Koukou no Rettousei Chương 6




Ngày 5 tháng Tám. Cửu Hiệu Chiến năm 2096 cuối cùng cũng bắt đầu. Sự thay đổi không chỉ diễn ra với các phần thi, mà cả với lắm loại thủ tục nữa.

Đầu tiên là môn [Phá Trụ Băng] và [Phá Khiên], có ba vòng bảng riêng biệt với 9 thí sinh (hoặc chín cặp) thi đấu ba lần (hoặc ba ván), quán quân của mỗi nhóm sẽ gặp nhau trong vòng chung kết. Kết quả môn [Thủy Xạ] của mỗi cặp hoàn thành cuộc đua sẽ được tính điểm dựa trên số mục tiêu bị bắn trúng và tổng thời gian hoàn thành.

Môn thi ít bị thay đổi luật lệ nhất, [Ảo Tượng Biển Bức], cũng có tới 27 thí sinh với ba vòng loại cho mỗi trường. Việc bố trí bốn thí sinh mỗi ván đã được thay thành ba vòng với bốn thí sinh và ba vòng với năm thí sinh. Các trận có thêm một thí sinh sẽ được quyết định bằng cách bốc thăm may rủi. Việc sử dụng thiết bị phi hành bị giới hạn xuống còn một phút. Nghĩa là các thí sinh được yêu cầu phải đáp xuống nội trong một phút.

[Bia Đá Mật Mã] bị thay đổi từ kiểu đấu vòng loại ngẫu nhiên rồi tiến đến chung kết thành kiểu đấu vòng tròn một lượt trong vòng hai ngày. Bốn trận Năm địa hình có thể được tổ chức cùng một lúc, nghĩa là chuỗi tám trận của mỗi trường sẽ diễn ra trên mười vòng. Các thí sinh môn [Bia Đá Mật Mã] do đó phải hoàn thành chuỗi tám trận đấu trong hai ngày 9 và 10, rồi vào ngày cuối cùng của cuộc thi và cũng là ngày 11 thì tranh tài môn [Việt Dã Vượt Chướng Ngại Vật]. Một cơ thể rã rời và gánh nặng về tâm lý là chuyện đã được dự đoán trước.

Ngày đầu tiên diễn ra vòng loại nam và nữ môn [Phá Trụ Băng], cùng với [Thủy Xạ].

“Nếu thời gian diễn ra các phần thi bị trùng nhau, sẽ rất ư là tình hình cho anh đó, Isori-senpai.”

“Giờ thì có lo lắng thì cũng bằng thừa thôi.”

Sáng sớm trong lều của trường Đệ Nhất, Tatsuya đằng hắng và nêu vấn đề. Isori trả lời như thế với một nụ cười. Họ đang nghiên cứu lịch thi đấu trong ngày.

Có chín trận đấu cho mỗi vòng loại của nam và nữ. Số trận đấu chỉ bằng một nửa so với năm trước, nên mỗi cặp sẽ chỉ tranh tài hai lần trong một ngày. Gánh nặng đè nén lên thí sinh trong các phần thi này đã giảm xuống đáng kể.

Trong khi đến năm ngoái thì vẫn có tới hai thao trường dành cho nam và nữ, năm nay thì chỉ có duy nhất một thao trường sẵn có. Điều này có nghĩa là trong khi mà mật độ của toàn bộ lịch thi đấu không thay đổi, biên độ diễn ra các trận đấu của mỗi trường lại tăng lên.

Tatsuya thở phào nhẹ nhỏm khi thấy rằng phần thi của Eimi và Shizuku sẽ không bị trùng.

Tatsuya chịu trách nhiệm cho CAD của Shizuku trong [Phá Trụ Băng], và CAD của Eimi trong [Thủy Xạ]. Dù cậu bị cả hai người họ níu kéo dữ dội, nhưng nếu phần đua của Eimi đụng trúng phần thi của Shizuku và Kanon, cậu sẽ phải để lại việc theo dõi Shizuku và Kanon cho Isori.

Bên cạnh đó, cả hai phần thi [Phá Trụ Băng] và [Thủy Xạ] đều có rất ít việc cho đội kỹ thuật trong suốt cả phần thi. Các phần thi duy nhất yêu cầu việc thay đổi và tinh chỉnh CAD trong suốt trận đấu là [Phá Khiên] với hai vòng đấu, và [Ảo Tượng Biển Bức] với hơn ba lượt. Do đó việc để một kỹ thuật viên phụ trách cho cả một bộ đôi thi đấu thì không phải là vấn đề gì cả, nhưng Tatsuya không thích cái ý tưởng đẩy trách nhiệm của mình lại cho một người khác. Nếu mà chuyện đó xảy ra, cậu hẳn sẽ cảm thấy khá xấu hổ lắm.

Trong lịch thi đấu hôm nay thì Eimi tham dự vào vòng đua đầu tiên trong buổi sáng, và Shizuku tham gia vào trận thứ tư và thứ bảy. Không có sự trùng lặp nào cả.

“Vậy, tôi đi đến trường đua [Thủy Xạ] đây.”

“Chúc may mắn. Có Shiba-kun, anh chắc là không cần phải lo lắng gì đâu.”

Với một nụ cười tỏa nắng nhưng sẽ uổng phí với bọn đàn ông mà thôi, Isori nhìn theo Tatsuya đang đi ra. (ND: Trừ phi người đối diện là đàn ông thích đực thì có ảnh hưởng đấy: D)

Nằm kề bên trạm khởi đầu là ba cổng vào được chuẩn bị cho các thí sinh và nhân viên; Tatsuya đi vào cổng đầu tiên. Không có ai trong này cả. Đúng ra, vẫn còn nửa tiếng nữa trước khi cuộc đua bắt đầu. Đội ngũ kỹ thuật đã bắt đầu làm việc, nhưng vẫn còn thời gian cho các thí sinh.

“Chào buổi sáng!”

Ngay sau khi ý nghĩ đó đến trong tâm trí Tatsuya, cậu liền được chào đón bởi giọng nói đầy hăng hái của Azusa.

“Buổi sáng tốt lành, Shiba-kun!”

Trước khi cậu kịp đáp lễ, Eimi nhanh nhảu thò đến từ phía sau. Hơi bị bất ngờ một chút, dù vậy cậu vẫn đáp lễ theo thứ tự.

“Chào buổi sáng, Hội trưởng. Eimi, đến cùng nhau à?”

‘Cùng nhau’ ám chỉ đến cô học sinh năm ba đi vào với cô bé (ND: Eimi thi đấu đội Thủy Xạ cùng với một học sinh năm ba). Vì cá tính trầm lặng của mình nên cô ta chỉ đơn giản cúi đầu chào Tatsuya, và về phần Tatsuya thì cậu cũng làm tương tự.

“Ừ, bọn mình vừa ăn sáng với nhau. Cậu có chờ lâu không?”

Eimi hỏi Tatsuya, dù rằng cô dường như cũng không quá quan tâm chuyện đó.

Chuyện này chỉ gây rắc rối cho Tatsuya nếu cô bé là người phải đợi thôi, vậy nên cậu lắc đầu ra vẻ bình thường.

“Không. Không lâu chút nào cả.”

“Thật tuyệt!”

Vỗ hai tay lại với nhau, Eimi cười toe toét. Dù rằng nếu người khác nở nụ cười đó thì hẳn họ sẽ trông ranh mãnh lắm, nhưng nó hoàn toàn thích hợp với Eimi.

“Vậy, chúng ta hãy bắt đầu điều chỉnh CAD nào.”

Trong khi Tatsuya nói với Eimi,

“Hãy đi ra đằng kia nào.”

Azusa nói với thí sinh còn lại.

Kết quả của ngày thi đấu đầu tiên là đội của Eimi giành vị trí thứ nhất, và đội [Thủy Xạ] nam thì xếp hạng ba. Bộ đôi Shizuku-Kanon vượt qua vòng loại và tiến vào chung kết, và đội [Phá Trụ Băng] nam cũng dễ dàng vượt qua vòng loại.

“Eimi, làm tốt lắm. Kỹ năng bắn tỉa của cậu gần như hoàn hảo luôn.”

“Cám ơn, Subaru. Chính bản thân mình còn thấy sốc đó.”

Những giọng nói trong trẻo cùng nhau vang lên khắp nơi trong bữa ăn tối, nhưng trong không khí đó lại không hề có cảm giác gì về việc họ đã chiến thắng dễ dàng cả.

“Trường Đệ Thất thi đấu tốt không ngờ luôn.”

Ban chiến lược - Azusa, Hattori, Isori, Kanon, Tatsuya và Miyuki - tụ tập với nhau trong góc phòng để tránh việc phá đám tâm trạng của mọi người, và thẳng thắn đánh giá các kết quả của ngày thi đấu đầu tiên.

“Chúng ta có đội nam giành hạng ba và đội nữ giành hạng nhất. Họ có đội nam giành hạng nhất và đội nữ giành hạng nhì.”

Nghe thấy lời của Azusa, Hattori nhìn vào các kết quả của ngày hôm nay. Tính toán mọi thứ, họ hiện đang xếp vị trí thứ hai. Và phần đấu đơn môn [Thủy Xạ] sáng mai chính là phần thi mà trường Đệ Nhất sẽ đấu tranh hết mức có thể.

“Họ đúng thật là [Seventh High of the Seas]. Mình không nghĩ rằng chúng ta thua họ về khoản chính xác, nhưng khả năng của họ thật là tuyệt vời.”

Trong khi Isori nói một cách nặng nề, Hattori tiếp lời với điệu bộ cẩn trọng.

“Nếu Đệ Thất giành luôn hạng nhất trong các phần thi đơn ngày mai, nó sẽ tạo lợi thế cho họ sau này.”

“Bởi vì sự khác biệt về điểm số của họ với Đệ Tam sẽ sát sao hơn?”

“Đây là chuyện mà tôi cảm thấy khó chịu đây.”

Giành được vị trí thứ hai trong phần thi của nam và thứ ba trong phần thi nữ, Đệ Tam kiếm được 60 điểm. Đệ Nhất dẫn họ 20 điểm. Dù rằng đang dẫn trước đấy, ý nghĩ hiện giờ đây đang là ‘chuyện này sẽ không kéo dài mãi’. Có chuyện này là bởi vì họ hiện không có chút tự tin nào vào các phần thi đơn ngày mai.

“... Sau tất cả thì có lẽ tốt nhất là nên để Shiba-kun phụ trách phần thi đơn môn [Thủy Xạ] ngày mai chăng? Nếu là cậu ấy, thì bất cứ ai mà chúng ta cử ra thi đấu đều có thể chiến thắng cả.”

Ý kiến bất ngờ đó là của Kanon. Chà, lý thuyết thì nghe có vẻ đúng đấy, nhưng nói theo cách nhẹ nhàng nhất thì ý kiến đó hoàn toàn thiếu suy nghĩ.

Một áp lực lạnh lẽo bao trùm ban chiến lược. Kanon theo phản xạ liền thủ thế, nhưng Tatsuya đã kiềm Miyuki lại trong khi Isori cũng làm điều tương tự với Kanon và nhờ vậy mà tránh được một cuộc đối đầu.

“... Thay đổi kỹ sư lúc này là không thể được. Và thậm chí nếu có đổi được, không có gì đảm bảo rằng tôi có thể cứu vãn được tình hình.”

Với câu đầu tiên thì mọi người - kể cả Kanon - đều gật đầu đồng ý, nhưng có vẻ cô đang khá nghi ngờ về câu thứ hai. Đó là vì chiến thắng của bộ đôi nữ ngày hôm nay rõ ràng nhờ vào sự chính xác tột bậc và đầy hiệu quả của kỹ năng xạ kích của họ.

“Cảm giác của tôi khi theo dõi ngày hôm nay chính là lần thử đầu tiên đã có tác động to lớn đến màn trình diễn. Tôi chắc rằng nhờ các cặp đó đưa ra lời khuyên thì hẳn cũng sẽ đạt được kết quả tương tự.”

Dù đó chắc chắn là một ý kiến, rõ ràng là Tatsuya đang cố thay đổi chủ đề. Tuy vậy, lúc này đây cũng chẳng có ai phản đối cậu.

◊ ◊ ◊

Có một bí mật nhưng thực ra đã được bật mí rằng Miyuki đang tá túc trong phòng của Tatsuya, những ẩn tình trong chuyện đó thì thật đa dạng và đáng để hỏi lắm. Bởi vì việc đó mà, cậu ta không thể cứ ở lỳ trong phòng như năm trước được.

Dĩ nhiên cậu không thể ở mãi trong cafeteria hay sảnh chờ khách sạn được. Như để khiến mọi chuyện tệ thêm, khách sạn giờ đã hết phòng, do đó số lượng người ủng hộ từ mỗi trường có thể ở lại trong khách sạn chỉ là 20 người. Số còn lại phải ở bên ngoài. Để chuyện này kéo dài quá lâu thì sẽ kéo theo nhiều cái nhìn lạnh gáy đây.

Nơi mà nhóm của Tatsuya chọn để nói chuyện nằm bên cạnh chiếc xe chứa thiết bị điều chỉnh CAD.

“... Có cảm giác chỗ này giống cái trại vậy.”

“Cắm trại tại một khách sạn à?”

Honoka ngây người trước Shizuku.

“Đó là lí do vì sao mà nó trông thật kỳ cục, cậu không nghĩ thế à?”

“Cũng đúng.”

Dù vậy cuộc đàm thoại giữa hai người họ kết thúc và bằng một cách nào đó với chiến thắng của Honoka.

Họ đang ngồi trên mấy chiếc ghế xếp loại hay xài khi cắm trại. Trước mặt họ là một chiếc bàn có thể gấp lại hay xài khi đi cắm trại luôn. Trên đầu họ là một tấm bạt che được kéo ra từ nóc của một chiếc camper-van. (ND: Đúng là đi cắm trại: V).

Phương tiện làm việc của đội kỹ thuật trường Đệ Nhất là một chiếc camper-van và một xe bán tải. Với việc họ chỉ có một chiếc xe thùng nhỏ hồi năm trước, đây đúng là một sự cải thiện đáng kể --- gần như là một sự xa xỉ vậy. Thật vậy, các học sinh trường khác đã phải tròn mắt mà nhìn vào các phương tiện làm việc của trường Đệ Nhất.

Người ta có thể nghĩ đến người bày đầu đằng sau sự lố bịch này là ai, đúng thật người đó chính là Miyuki. Năm ngoái, cô bé cảm thấy bị xúc phạm khi anh trai yêu dấu của mình bị buộc phải di chuyển bằng một thứ phế thải như thế, và thậm chí một năm sau đó thì sự khó chịu này vẫn không hề thuyên giảm - đúng hơn là, cô bé đã kiên quyết thông qua một quyết định nhằm cải thiện điều kiện của đội kỹ thuật. Miyuki đã định nhờ đến FLT (hay nói cách khác là cha của họ) chi trả lệ phí, nhưng cuối cùng thì cô bé đã không thể từ chối hảo tâm của cha Shizuku được.

Thậm chí khi đã làm đến đó rồi, cô bé vẫn dành riêng một chỗ trên xe bus cho anh trai để cả hai ngồi cạnh nhau; Đúng ra Miyuki đang tỏ ra ích kỷ khi làm mọi thứ vì anh trai như vậy. Chà, cuối cùng thì không chỉ điều kiện di chuyển của Tatsuya được cải thiện mà điều kiện của cả đội kỹ thuật được cải thiện luôn, vậy nên tính ra thì cô bé thật ra cũng rất công minh đấy.

- -- Dù vậy, đó chỉ là suy nghĩ sau này mới có mà thôi.

“Đây, cafe.”

“Ah, cám ơn.”

Cuộc đối thoại này không diễn ra giữa Tatsuya và Miyuki. Dù cho Miyuki đang cảm thấy khá là miễn cưỡng, người đưa cafe cho Tatsuya là Pixie. Không chỉ có Tatsuya, Pixie đưa cafe cho tất cả mọi người.

“... Cám ơn.”

“...”

Cả Miyuki và Minami đều không giấu đi vẻ bất mãn của họ. Tuy vậy, hệ thống của Pixie đã được tích hợp với căn bếp trên chiếc camper-van. Chẳng có gì để cho hai người họ làm trong này cả.

“Oh, cảm ơn.”

Kento cảm ơn Pixie một cách tự nhiên như đang nói chuyện với con người vậy. Cậu là trợ lý của Tatsuya trong Cửu Hiệu Chiến lần này, và rất đáng được khen ngợi trong công việc của mình.

“Mizuki này, Erika thật sự không khỏe sao?”

Có lẽ là để thay đổi tâm trạng của chính mình, Miyuki hỏi Mizuki về chuyện mà họ đã nghe được từ trước.

Ở đây đang có tám người: Tatsuya, Miyuki, Honoka, Shizuku, Mikihiko, Mizuki, Minami và Kento. Pixie, về cấu tạo thì rõ ràng không phải là con người, phục vụ họ như một hầu bàn.

“Không... Eri-chan bảo cậu ấy có chuyện gì đó phải làm.”

Lúc này đã là khá tối rồi, và một số ít học sinh vẫn còn bên ngoài và đi quanh quẩn. Thật ra, không chỉ có một mình đội kỹ thuật điều chỉnh CAD của trường Đệ Nhất hạ trại ngay gần khách sạn; Các kỹ sư của các trường khác thỉnh thoảng lại đi ngang qua và nhìn chằm chằm vào bữa tiệc trà tụ tập do tùy hứng này. Tới ngày mai thì bữa tiệc trà này hẳn sẽ bị các thí sinh của trường Đệ Nhất biết đến. Trong trường hợp đó, số lượng người tham gia tiệc trà vào đêm mai rõ ràng là sẽ tăng lên.

Thực tế thì cả Tatsuya và Miyuki là những người duy nhất ở đây không được mời đến dù bằng lời trực tiếp hay gián tiếp. Dĩ nhiên là cả hai cũng có mời Leo và Erika. Tuy vậy, không có dấu hiệu nào của cả hai người bọn họ cả.

“Leo nói cậu ấy sẽ đến...”

Mikihiko nói như thể đang xin lỗi vậy. Cậu ta đã mời Leo bằng cách nói chuyện qua thiết bị đàm thoại; Thật sự là cậu không ở cùng phòng với cậu ta. Do đó chuyện cậu không biết được hành động của Leo thì rõ ràng là không thể trách được, nhưng Mikihiko lại là kiểu người cảm thấy cần phải xin lỗi vì những chuyện như thế. (ND: Thanh niên nghiêm túc)

“Ừm, nói về Saijou-senpai thì, em thấy anh ấy khi em đang đi đến đây.”

Thông tin được đưa ra bởi một người mà không ai ngờ tới. Người nói chính là Kento, đang mỉm cười với Tatsuya (cả Honoka và Miyuki ngồi hai bên cậu đều đang gồng người lên, dù cậu ta vẫn đang nhìn về phía trước). Cậu bé tiếp tục làm việc ở đây sau bữa tối, nên phải chạy về phòng để tắm rửa khi giờ uống trà sắp đến.

“Cậu ấy bị Giám đốc chi nhánh Rozen tại Nhật Bản chặn lại.”

“Rozen à?”

Câu hỏi mang hơi hướm trêu chọc của Tatsuya dựa vào thông tin sơ bộ nghe được từ Mikihiko.

Khi cậu liếc nhìn Mikihiko, Mikihiko cũng đáp trả bằng một ánh nhìn thắc mắc tương tự.

“Ừ, người đàn ông đó không thể nhầm đi đâu được chính là Ernst Rozen.”

Tatsuya và Mikihiko chạm mắt chỉ trong khoảnh khắc; Liền sau đó đôi mắt Tatsuya quay về Kento.

Kento có vẻ như không hiểu gì về cuộc hội thoại đó, và hồi đáp Tatsuya với một nụ cười như của một chú cún con đang chồm tới, đuôi vẫy vẫy.

“Trông Saijou-senpai như đang gặp rắc rối gì đó vậy.”

Ngay sau khi Kento nói mấy lời đó,

“Nói gì về mình thế?”

Như thể đợi đến đúng thời điểm, Leo tham gia vào một cách thật đúng lúc.

Chính xác thì Kento không phải đang ngồi lê đôi mách, nhưng cậu không thể thoát khỏi sự ngượng ngùng khi nói đùa về senpai như vậy.

“Em ấy đang nói về việc nhìn thấy cậu ở sảnh chờ cùng với Ernst Rozen.”

Trước khi mọi chuyện vỡ lỡ, Tatsuya liền xen vào và nói với Leo.

“Ah, ahhh... Chà. Chuyện đó cũng mất một lúc lâu. Xin lỗi nhé.”

“Không thành vấn đề đâu. Dù sao thì đây cũng đâu phải kiểu họp mặt yêu cầu đến đúng giờ đâu.”

Đúng như điều Kento đã cảm thấy được, hẳn là cuộc nói chuyện của Rozen và Leo không dễ chịu gì.

Không chuẩn bị để tiếp tục dò hỏi thêm về chuyện này, Tatsuya đưa cho Leo một cái ghế.

Tiệc trà dừng lại vào lúc 10 giờ tối. Mikihiko, Leo, và Kento (về bản chất thì cậu ta cũng thành đàn ông rồi) hộ tống Shizuku, Honoka và Mizuki trở về khách sạn. Miyuki và Minami vẫn ở lại, ra vẻ là giúp đỡ dọn dẹp.

Chuyện Miyuki và Tatsuya ở chung một phòng tuy là chuyện bí mật nhưng mà ai cũng biết hết. Đúng ra là, Miyuki không có can đảm để đi về phòng Tatsuya trước mặt Honoka và những người khác. Cô bé chưa đến mức trơ trẽn như thế. Về phía Honoka, cô cũng không muốn nhìn thấy cảnh Miyuki và Tatsuya hạnh phúc cùng nhau biến mất sau cánh cửa phòng. Miyuki vẫn đang ở lại đây vì lợi ích của cả hai người bọn họ. ----Còn lí do Minami ở lại đây thì thật sự là để dọn dẹp, ‘ý thức nhiệm vụ hầu gái’ của cô bé đang dâng lên rất cao.

Sự tự trọng của Minami hoàn toàn được đáp ứng. Có chuyện này bởi vì Pixie đã làm theo chỉ thị của Tatsuya, và không tham gia vào việc dọn dẹp.

Pixie đang ngồi trên một cái ghế xếp dưới sự quan sát của Tatsuya. Cô nhắm nghiền mắt, và bịt chặt đôi tai bằng cả hai bàn tay. Một cá thể 3H thu nhận âm thanh không chỉ bằng đôi tai, và thậm chí nếu cô có nhắm mắt đi chăng nữa thì các cảm biến quang học vẫn có thể hình dung ra môi trường xung quanh cô. Dù gì thì việc ngăn cản các thông tin từ bên ngoài vẫn có thể được thực hiện bằng cách tắt các cảm biến, vì vậy mà hành vi này về mặt kỹ thuật thì đúng là vô nghĩa. Lý do để Pixie quyết làm những hành động kiểu con người này là vì cô đang luyện tập các giác quan phi-cơ-khí của mình.

“Thế nào rồi? Cô có thể phát hiện bất kỳ thứ gì không?”

“Em không thể cảm nhận được bất kỳ đồng loại nào cả.”

Pixie trả lời Tatsuya, cậu vẫn đang đứng trước cô ta, bằng thần giao cách cảm. Ngay sau khi tiệc trà kết thúc, con Parasite ẩn bên trong robot dạng nữ này được Tatsuya chỉ đạo truy tìm các Hình nhân Parasite.

Dựa theo thông tin từ tộc Kuroba, Hình nhân Parasite về cơ bản thì y hệt Pixie. Chúng có thể là các mẫu thử được tạo ra bởi tộc Kudou, những người đã biết về Pixie, để tạo bản sao của cô ta. Dù gì thì đó cũng chỉ là suy nghĩ của Tatsuya mà thôi. Dĩ nhiên, cơ thể của chúng không phải dành để làm việc nhà, không có sự hoài nghi nào về việc chúng rõ ràng được chế tạo cho thực chiến. Nhưng xem xét đến chuyện vẻ ngoài của chúng trông nữ tính chứ không phải vai u thịt bắp kiểu đàn ông, rõ ràng là bọn họ đã biết về Pixie.

Parasite có thể cảm nhận được đồng loại của mình. Không chỉ các cá thể vẫn đang đi tìm vật chủ, mà cả các cá thể đang ẩn trong vật chủ con người hay vật chủ cơ khí cũng đều có thể cảm nhận về nhau, điều này đã được minh chứng trong sự kiện xảy ra hồi tháng Hai. Thậm chí nếu mỗi bên hiện giờ đều nằm trong các vật chủ bằng cơ khí, khả năng nhận ra lẫn nhau vẫn nên được giữ nguyên như thế.

Lý do mà Pixie không thể cảm nhận được Hình nhân Parasite là bởi vì bọn chúng đang ở trong tình trạng không thể bị dò ra, Tatsuya thầm nghĩ. Không có chuyện những con Parasite thực sự nằm bên trong các cỗ máy lại không thể cảm nhận được nhau. Cũng không có chuyện đơn giản kiểu như là tộc Kudou có lẽ vẫn chưa mang các Hình nhân Parasite đến đây.

(Có lẽ chúng đang trong trạng thái bất hoạt. Khá thận trọng đấy...)

Tatsuya đã từng nghe từ Pixie rằng một cá thể bất hoạt thì sẽ khó cảm nhận hơn. Chẳng lẽ các kỹ sư của tộc Kudou cũng nhận ra điều đó? Những gì mà cậu đã tìm hiểu vào đêm đó dù là gì thì cũng cho thấy việc tìm khu vực lưu trữ Hình nhân Parasite sẽ rất khó khăn, ít nhất là cho đến khi chúng hoạt động.

Khi Minami đi đến đứng bên cạnh Tatsuya, việc dọn dẹp đã hoàn tất. Chẳng còn làm được gì thêm nữa --- có tiếp tục thì cũng chẳng thu thêm được gì.

Tatsuya ra lệnh Pixie khóa cửa xe và đi vào trạng thái chờ, trước khi cùng Miyuki và Minami quay về khách sạn.

◊ ◊ ◊

Ngày 6 tháng Tám, ngày thứ hai của Cửu Hiệu Chiến.

Mùa hè thì trời rất nhanh sáng. Dù vậy, bầu trời lúc này vẫn còn tối, và chỉ vừa mới bắt đầu nhuốm xanh. Vào thời khắc giữa đêm và ngày đó, Miyuki đang ở trong một căn phòng mờ mờ tối và đang ngồi bên cạnh một chiếc giường. Cô bé đang ngắm gương mặt đang say giấc nồng của người anh trai yêu dấu.

Chắc chắn rằng nhiều người sẽ ngạc nhiên nếu họ thấy cảnh này, nhưng Tatsuya vẫn ngủ ngon lành. Miyuki vẫn giữ cho căn phòng đủ tối, dù đã mở một vài cái đèn, để không đánh thức cậu ta. Thậm chí là nếu có ai đó trong phòng này gây ra tiếng ồn thì cũng sẽ không đánh thức được cậu ta.

Nhiều người hẳn sẽ đồng ý rằng, giấc ngủ sâu bất chấp tất cả của Tatsuya là một chuyện rất tốt. Cậu chắc chắn sẽ luôn tỉnh táo vào đúng thời điểm mà cậu tự đặt ra. Không cần thiết bị báo thức nào cả. Đồng hồ sinh học của cậu rất chính xác. Dù vậy, cậu vẫn sẽ phản ứng với bất kỳ ác tâm hay sự hận thù trong khi vẫn đang ngủ. Thậm chí nếu có ai đó lẻn vào nhẹ nhàng hơn cả âm thanh của một cây kim rơi xuống, và có ý định tổn hại cậu hay Miyuki thì cậu sẽ ngay lập tức thức giấc. Thật ra, nếu có người đến đủ gần dù thậm chí nếu họ không có ý đồ gì xấu, nhận thức của Tatsuya vẫn sẽ buộc cậu mở mắt.

Lằn ranh về khoảng cách đó thay đổi tùy vào thời gian và hoàn cảnh. Có lúc cậu sẽ không tỉnh giấc mãi cho đến khi có hơi thở gần sát ngay cậu; Lúc khác thì cậu tỉnh giấc ngay khi có người vừa bước vào phòng. Miyuki thầm nghĩ rằng Tatsuya hẳn đã tự thiết lập lằn ranh cho chính mình trước khi cậu đi ngủ.

Cô bé đoán rằng lí do mà cô có thể đến sát thế này là vì Tatsuya đã chìm vào giấc ngủ trước khi cậu kịp thiết lập bất kỳ điều gì.

Trong tình huống ngủ chung một phòng thế này, phạm vi mà trong đó cô bé thường di chuyển sau khi thức giấc nên được đặt trong lằn ranh đó. Tuy vậy thì ngay cả sau khi cô bé mang đến một cái ghế và ngồi bên cạnh cậu, cậu vẫn chưa cho thấy bất kỳ dấu hiệu nào của việc thức giấc cả.

Cô bé không chắc về khoảng cách mà mình có thể tiến sát thêm được là bao nhiêu. Nếu cô tiến đến gần hơn dù chỉ là 10cm thôi, cậu có lẽ sẽ thức giấc. Hay là cô có thể quấn quít bên cạnh cậu mà không làm cậu mở mắt.

Miyuki muốn biết.

Cô có thể tiến gần đến anh trai mình bao nhiêu nữa? Đến khoảng cách nào thì cậu sẽ lưu tâm đến sự hiện diện của cô?

(Chỉ là Onii-sama sẽ cho mình tiến tới bao xa...)

Miyuki bỗng dưng cảm thấy ớn lạnh. Suy nghĩ đó dồn dập bên trong cô, tuy nhiên, nó không hề lạnh giá. Dù là đang giữa hè, nhiệt độ trước bình minh vẫn lạnh lẽo, và cô không mặc thêm thứ gì khác ngoài váy ngủ. Nếu cô vẫn duy trì tình trạng này, nhiệt độ cơ thể cô hạ xuống cũng là chuyện tự nhiên thôi.

Vào lúc này thì nhận thức của Miyuki lại bắt đầu đi lan man theo một hướng kỳ lạ.

(Mình tự hỏi liệu Onii-sama có bị lạnh không?)

Thực ra thì, đây là lần đầu tiên Miyuki qua đêm cùng với Tatsuya trong cùng một phòng. Đêm qua - hay đúng hơn là tối ngày hôm kia - cô bé phấn khích tới nỗi mà thường phải quên luôn chuyện ngủ mới đúng. Ngược lại, cô bé ngủ ngon lành cho tới sáng. Tuy vậy, kể từ đêm hôm qua cho đến sáng nay, cô bé đã sâu sắc nhận ra việc say ngủ của Tatsuya kề bên cô đã làm cô bé thức giấc biết bao nhiêu lần. Và chuyện tệ nhất là, dù vẫn chưa hẳn đến thời khắc bình minh, cô bé ở ngay cạnh giường của anh trai trông gần giống như là một stalker vậy. Sự thiếu ngủ đang bắt đầu làm tan biến đi sự tự chủ của Miyuki.

Như đang bị mê muội đi, Miyuki với tay đến Tatsuya. Dù có vẻ như đó là một hành động cố ý, nhưng ý thức của cô bé lại rất mơ hồ. Cái suy nghĩ bậc nhất lúc nãy còn nằm trong tâm trí cô bé, ‘anh ấy có lẽ sẽ thức giấc’, giờ không còn hiện hữu nữa.

May mắn thay, Tatsuya vẫn không mở mắt. Sự mát lạnh của vầng trán cậu ta truyền vào lòng bàn tay cô.

(Lạnh...)

Suy nghĩ rõ ràng về nguyên nhân của chuyện đó thì ---- cơ thể Tatsuya nhằm để tránh việc trao đổi chất một cách vô ích thì sẽ bị lạnh đi khi quá trình đó bắt đầu, trong khi thân nhiệt Miyuki lại cao hơn do sự thiếu ngủ. Dù vậy thì suy nghĩ của Miyuki---

(Ôi không... Mình phải làm ấm anh ấy)

- ---Lại rút ngắn quá nhiều giai đoạn rồi.

(Umm, tiếp xúc da thịt thì tốt hơn cho mấy trường hợp này... Đúng không ta?)

Cái đó thì dành cho mấy trường hợp khẩn cấp nhiều hơn. Với suy nghĩ như vậy, nếu đầu óc cô bé vẫn hoạt động bình thường thì chắc chắn nó sẽ khiến cô bé nóng bừng lên, trong tâm trí Miyuki thì chuyện này được cố định với cái cớ là ‘điều dưỡng’.

(... Mình đoán là cởi đồ ra thì cũng chẳng tốt chút nào cả...)

Dường như vẫn còn một chút thẹn thùng sót lại bên trong cô bé. Hoàn toàn quên mất việc có thể đánh thức cậu, Miyuki nhẹ nhàng rúc sát vào bên cạnh Tatsuya.

(Onii-sama, hãy để Miyuki làm ấm anh...)

Sẵn tiện ở trên ranh giới giữa sự tỉnh táo và cơn buồn ngủ, Miyuki bay vào thế giới giấc mơ trong khi vẫn đang nằm cạnh Tatsuya.

Sau khi xác nhận rằng Miyuki đang thở đều và nhẹ, Tatsuya mở mắt.

(Cuối cùng thì con bé cũng ngủ...)

Nhẹ nhàng nhấc cánh tay Miyuki khỏi ngực cậu, Tatsuya trườn ra khỏi giường. Thật ra cậu bị đánh thức khi Miyuki giơ tay về phía cậu. Tuy nhiên, vì em gái cậu đang trong trạng thái kỳ lạ nào đó (cậu có thể nhận ra mà thậm chí chẳng cần nhìn), do đó cậu đã tìm hiểu tình trạng em gái mình trong khi vẫn giả vờ ngủ.

<<May mắn thay>>, cậu không bị khuất phục bởi ham muốn nhục dục thậm chí kể cả khi một vẻ đẹp vô song đang nằm chung giường với cậu (ND: Bất hạnh thì có). Tuy vậy thì điều đó không có nghĩa là cậu chẳng cảm thấy gì cả, và khi cậu nghĩ về chuyện ngủ chung với cô em gái trạc tuổi mình thì cậu không thể không cảm thấy xấu hổ được. Cảm giác dễ chịu đến từ cơ thể mềm mại của Miyuki làm tăng sự bối rối của cậu thêm vài lần. Cậu chẳng thể ngủ được thêm tí nào nữa.

Thật ra thì, em gái cậu sẽ tranh tài hôm nay, và cậu không thể đánh thức cô bé được. Tatsuya không biết được khi nào thì Miyuki thức giấc, nhưng ít ra thì vẫn còn thời gian để ngủ thêm chút nữa.

Tatsuya thay đồ mà không gây ra tiếng động nào. Sau khi vuốt tóc Miyuki và thầm nghĩ ‘ngủ ngon nhé’, Tatsuya hít bầu không khí sáng sớm và lặng lẽ rời khỏi phòng.

◊ ◊ ◊

“Chào buổi sáng.”

“Ah, chào buổi sáng...?”

Azusa ngước lên lại và chào Tatsuya và Miyuki, họ đang bước vào lều Chỉ huy và mang theo sandwich cho bữa sáng. Và vì điều sau đây, mà lời chào đã kết thúc khi vẫn còn dang dở.

Miyuki, luôn đi theo sau Tatsuya, trông rất kỳ lạ, không, phải nói là trông rất ngượng ngùng. Theo như sự quan sát của Azusa thì khoảng cách giữa họ có chút gì đó --- cơ bản là khoảng 30cm --- cách xa hơn bình thường. Khóe mắt Miyuki hơi đo đỏ và đôi mắt lại hơi hướng nhìn xuống đất.

Hôm nay, Miyuki sẽ tham gia vòng loại phần thi [Phá Trụ Băng] đơn nữ. Chiến lược của trường Đệ Nhất, nhằm mục tiêu tổng thể là ngôi vô địch, yêu cầu phải đoạt được vị trí vô địch trong môn [Phá Trụ Băng] nữ. Toan tính đến các phần thi mà họ sẽ giành được số điểm tối đa, và tránh được việc bị loại khỏi vòng đấu loại thậm chí khi có trường hợp xấu nhất xảy ra -- đó là điều mà cô nàng Azusa cẩn trọng đang suy tính. Đối với trường hợp của Miyuki, họ chẳng hề tính toán tới chuyện cô sẽ thua phần thi này, nhưng giờ đây cô lại mang đến cho họ chút bất an.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Azusa hỏi câu đó vì cô chẳng thể rũ bỏ đi cảm giác lo lắng mơ hồ đó.

“Gì hả, chị hỏi gì?”

Bị Tatsuya hỏi lại với một giọng dữ dội, cô im lặng không hỏi thêm bất kỳ điều gì nữa.

◊ ◊ ◊

Kết quả là, Miyuki xuyên phá vòng đấu loại với sự áp đảo. Có chút không ổn với đám con trai, nhưng họ cũng đã an toàn vượt qua vòng đấu loại. Và đúng như những gì mà ban chiến lược trường Đệ Nhất lo sợ, phần thi đấu đơn của cả nam và nữ môn [Thủy Xạ] kết thúc với vị trí thứ tư trong sự ô nhục, không giành nổi điểm nào cả.

Về phần các trường khác, Đệ Thất chiến thắng trong cả phần thi nam và nữ với 100 điểm; Và với tổng cộng 200 điểm, họ đã dẫn đầu ngày thứ hai liên tiếp. Đệ Tam dành vị trí thứ hai; Với tổng cộng 120 điểm, họ vượt qua Đệ Nhất và dành lấy vị trí thứ hai tổng sắp. Xét đến các phần thi sẽ diễn ra từ mai trở đi, họ có thể làm cho Đệ Thất thất vọng đây --- đó là điều mà Đệ Tam cần nghĩ đến. Đó nên là một cú khởi đầu tốt của trường Đệ Tam.

Tuy nhiên, cảnh tượng bữa tối của trường Đệ Tam lại hoàn toàn không được vui vẻ cho lắm. Các học sinh năm hai tụ tập tại một góc phòng đang bị bao trùm bởi một bầu không khí nặng nề. Nguồn cơn của sự u ám đó chính là người tham gia [Thủy Xạ] đơn nam, Kichijouji, cậu đã chẳng thể giành được ngôi quán quân.

“Kichijouji này, vị trí thứ hai cũng không tệ đâu. Đừng cảm thấy day dứt nữa.”

“Ừ. Anh cũng từng có lần ở vị trí thứ hai, nhưng anh không quan tâm chuyện đó đâu.”

Ngay cả các học sinh năm ba, vừa ăn uống xong và đang chuẩn bị dọn dẹp, cũng động viên cậu khi họ đi ngang qua bằng những lời khuyên dù không được rõ ràng cho lắm.

“Ai có thể ngờ được rằng trường Đệ Thất lại lôi thứ đó theo chứ...?”

Cho đến lúc nãy thì cậu vẫn còn cam chịu, nhưng rồi lời càu nhàu đầy bất ngờ thoát ra phá tan sự im lặng của Kichijouji. Nếu không có cái bàn đang bày đồ ăn trước mặt cậu, hẳn cậu đã té nhào về phía trước rồi.

Cậu bị sốc không phải là vì cậu bị đánh bại quá dễ dàng, mà bởi vì cái cách mà cậu bị đánh bại. Với một người như Kichijouji, là loại người luôn dựa vào sự khôn khéo, bị đánh bại về chiến lược là một cú giáng mạnh hơn cả khi bị đánh bại về năng lực. Và cậu cảm thấy rằng thất bại của ngày hôm nay không phải bởi vì năng lực, mà là thua về chiến thuật.

“Chẳng thể đoán trước chuyện đó được.”

Đó là những lời dễ nói ra nhất lúc này, những lời phàn nàn và càu nhàu luôn làm cho người ta thấy dễ chịu hơn là việc bị rơi vào khoảng không yên lặng chết chóc. Những học sinh năm hai vây xung quanh Kichijouji đang nói những điều này với cậu ta vào thời khắc nguy cấp này.

“Đúng thế, lợi dụng luật lệ để khiến các phát bắn trở nên vô dụng thì rõ là không quang minh chính đại chút nào.”

Chiến thuật của trường Đệ Thất thật đơn giản và bất ngờ --- dùng các thiết bị cơ khí để bắn xối xả vào mục tiêu thì có lợi thế hơn, vì vậy mà năng lực ma pháp của họ tập trung vào phần điều khiển thuyền, với ý định rút ngắn thời gian hoàn thành. Luật lệ môn Thủy Xạ quy định cách tính thời gian mỗi phát bắn bằng cách lấy tổng số phát bắn của đội đã bắn nhiều phát nhất chia cho thời gian của đội về nhanh nhất. Giá trị chia ra được sẽ được nhân với số phát được tính và kết quả từ phép tính nhân này bị trừ đi bởi thời gian về đích để tính toán sự khác biệt về thời gian. Đội nào có sai lệch thời gian thấp nhất sẽ trở thành đội chiến thắng. Điều này có nghĩa là nếu thời gian sai lệch nhỏ thì đội bắn trúng nhiều sẽ có lợi thế; Ngược lại, nếu không có sự khác biệt lớn về số mục tiêu bị bắn trúng, đội nào có thời gian nhanh nhất thì có lợi thế.

Nhân tiện thì trong phần thi đơn nam, Kichijouji của trường Đệ Tam có nhiều phát bắn trúng nhất. Cậu thua vì giữa việc nhắm bắn thật chính xác và bắn xối xả, sự khác biệt về thời gian là quá lớn. Cái kết quả của việc chiến thắng bằng cách sử dụng quá nhiều dư lực lại được coi trọng hơn sự chính xác là điều mà Kichijouji không thể hiểu được.

“Trong phần thi theo cặp, tất cả các đội lại tập trung vào số phát bắn.”

“Sự thật là, phần thi đó là nơi mà các cô gái trường Đệ Nhất trên cơ Đệ Thất.”

“Đệ Thất hẳn đã được phù hộ với một phát may mắn bất ngờ đây. Chuyện này đã xảy ra trong các cuộc thi trước đây rồi. Cậu có nghĩ thế không, Masaki?”

Các cậu trai năm hai, đang tìm kiếm một sự đồng thuận, liền lôi Masaki vào câu chuyện.

Tại đây, tất cả những người đang an ủi Kichijouji, đều nhận thấy điều gì đó khác lạ.

Xem lại thì, tới giờ này Masaki vẫn chưa nói dù chỉ một câu an ủi với Kichijouji. Ngoài ra, cậu chẳng nói lấy một lời kể từ khi bữa ăn tối bắt đầu. Nhìn cậu ăn thì thấy cũng bình thường, nhưng cậu ta lại mang cái vẻ khiến người ta có ấn tượng rằng tâm trí cậu ta đang tập trung vào một vấn đề hoàn toàn khác biệt.

“Masaki?”

“Hửm? Đúng, kẻ mạnh không phải luôn chiến thắng, nhưng chiến thắng ngày hôm nay sẽ tác động tiêu cực đến trường Đệ Thất. Đệ Nhất có lẽ đã thua họ, nhưng rồi sẽ bắt kịp. Quan sát một cách khách quan, mình thấy rằng mọi chuyện ngày càng tệ. Chuyện này chắc cũng nằm trong những toan tính của họ.”

Dường như cậu ta vẫn theo kịp mọi người, nhưng vì lí do nào đó mà cái cảm giác thiếu tự nhiên này vẫn không thể bị rũ bỏ. Các bạn cùng lớp dù là nam hay là nữ, bất kể giới tính, đều quay lại nhìn nhau.

“Mình hiểu rồi... Cậu nói đúng. Đệ Nhất sẽ đuổi kịp.”

“Mục tiêu cuối cùng của chúng ta chính là vô địch cả giải đấu. Chúng ta phải nhanh chóng bắt tay khởi động vào ngày mai.”

“Ý cậu là các kết quả ngày hôm nay không phải là tốt nhất, đúng không? Mình hiểu mà, Masaki.”

Dù vậy, dường như Kichijouji đã vượt qua được cú sốc nhờ vào những lời của Masaki. Sau đó thì bữa ăn kết thúc, và chẳng ai thắc mắc hỏi han về biểu hiện thiếu tự nhiên của Masaki nữa.

Tiệc trà tối nay đã được lên lịch bởi vì rất nhiều công việc, bao gồm cả việc điều chỉnh CAD, đang bắt đầu đi đến giai đoạn kết thúc. Sáng mai sẽ diễn ra phần thi [Phá Khiên] đôi nam, và vào buổi trưa sẽ là vòng chung kết [Phá Trụ Băng] đôi nữ.

Dù cậu phụ trách Shizuku, cô đã vượt qua vòng loại, cậu vẫn làm việc như kỹ sư của Kirihara, tức của cặp Kirihara và Tomitsuka. Thêm nữa, đến ngày kia thì cậu sẽ chăm lo cho Miyuki trong phần thi đấu đơn nữ môn [Phá Trụ Băng] vào buổi sáng và Sawaki trong phần thi đơn nam môn [Phá Khiên] vào buổi chiều. Đây được coi như là *hai ngày bận rộn bậc nhất với Tatsuya tại Cửu Hiệu Chiến*.

“Shiba-senpai, việc kiểm tra điện áp cho CAD của Kirihara đã hoàn tất.”

“Treo chúng lên để tiếp tục thực hiện tự-động-sửa-lỗi.”

“Okay.”

Với sự giúp đỡ của Kento, CAD của Shizuku và Kirihara đang được tinh chỉnh. Công việc này đòi hỏi việc xem xét kỹ lưỡng hơn là chỉ tinh chỉnh đơn thuần, vì vậy mà để Kento giúp đỡ thì có tác dụng dạy bảo rất tốt trong khi hướng dẫn cậu bé về các bước tiến hành tinh chỉnh CAD theo lối *chính thống*. Dù vậy, khá bất ngờ rằng Kento lại có kỹ năng và sự hiểu biết, và cậu trở thành một người giúp đỡ tài năng cho Tatsuya.

Khi công việc của họ có vẻ như sẽ kết thúc sớm, một vị khách đến gặp Tatsuya.

“Là cậu sao, Ichijou. Có chuyện gì thế?”

Người vừa ghé đến xe tải làm việc chính là Masaki.

“Xin lỗi vì đã ghé qua vào giờ này. Cậu có dành ra chút thời gian được không?”

“Chúng tôi vẫn đang theo đúng lịch trình. Nếu chỉ là một chút, thì cũng được thôi. Kento này, anh sẽ nghỉ một lát.”

“Okay, senpai.”

Tatsuya nói với Kento, rồi đi cùng với Masaki đến nơi mà ánh đèn pha của xe tải không thể chiếu tới.

“Cậu ủy thác công việc kỹ thuật cho một học sinh năm nhất sao?”

Masaki, đang đi bên cạnh và có hơi chút ngạc nhiên, hỏi cậu ta câu đó.

“Năm trước thì tôi cũng là học sinh năm nhất.”

Tuy nhiên, khi nghe câu trả lời hơi có ý mỉa mai của Tatsuya, Masaki nở nụ cười cay đắng, thầm nghĩ ‘Như vậy thì quá thô lỗ đấy’.

“Vậy thì, tôi tin là cậu đến tìm tôi vì vụ Vượt chướng ngại vật.”

Lờ đi biểu hiện tương đối thân thiện của Masaki, Tatsuya đi tiên phong và đề cập vấn đề trước. Masaki ngay tức khắc đờ người ra, rồi thầm nghĩ lại rằng thời điểm này không phải là lúc để mà tán gẫu vô thưởng vô phạt.

“Ừm, đúng như cậu nói. Bằng cách nào đó, chuyện này đáng nghi hơn những gì tôi đã nghĩ.”

“Cậu đã tìm ra gì à?”

Tatsuya đứng lại và quay về phía Masaki. Cậu trực tiếp chất vấn lời của Masaki.

“Vẫn còn xa lắm thì cậu mới có thể nói là tôi đã tìm ra được chuyện gì đó. Chỉ là những người thuộc phe đối lập trong JSDF có vẻ như dính dáng đến chuyện này.”

“Phe đối lập?”

Tatsuya tò mò hỏi lại; Masaki ngay lập tức nhận ra rằng Tatsuya không biết [phe đối lập] đơn giản là đang nói đến ai.

“Oh, xin lỗi, đó là những người chống đối Liên Minh Đại Á trong nội bộ JSDF.”

“Và chúng là những kẻ thao túng phía sau Cửu Hiệu Chiến?”

Chỉ cần suy nghĩ một chút, sẽ thấy được rằng đó là một kế hoạch thật-dễ-hiểu. Những kẻ cầm quyền mong muốn chiến thắng trong các trận chiến đã vội vã tăng cường chiến lực bằng cách lựa chọn các pháp sư có-năng-lực-chiến-đấu. Học sinh cao trung ma pháp có thể vẫn chưa đủ hỏa-lực, nhưng ngay cả phe đối lập cũng không hề muốn chiến tranh xảy đến ngay trong ngày một ngày hai. Bên cạnh đó, nếu họ thấy được những kết quả tại Cửu Hiệu Chiến, thật dễ dự đoán rằng phương pháp này sẽ được mở rộng cho các cuộc giao lưu giữa các vận động viên của đại học ma pháp.

Tuy nhiên, tộc Kudou, không, Kudou Retsu và phe đối lập lại tham gia cùng nhau - cũng đủ thấy rằng đây là sự kết hợp khó hiểu. Tatsuya đã từng nghe rằng Kudou Retsu ghét việc sử dụng pháp sư như là vũ khí. Đó chỉ là tin đồn, nhưng vẫn có độ tin cậy cao. Nếu chuyện này là nghe được từ Fujibayashi thì có thể nghĩ những lời đó là vì lợi ích của dòng họ cô ta; Vậy nhưng Kazama, người chống đối tổ chức Thập Sư Tộc, lại cũng sẽ nói những lời tốt đẹp giống như vậy.

Retsu căm ghét việc sử dụng pháp sư như vũ khí, nhưng ông ta vẫn không phủ nhận việc sử dụng họ như những người lính. Tuy là rất ngược đời, nhưng nó lại là lý do để mà không thể nào có chuyện ông già đó sử dụng học sinh cao trung như những con chuột lang cho cái phương pháp đầy bẩn thỉu này. Lính tráng không bao giờ cạn kiệt, nhưng đó vẫn là nguồn tài nguyên quan trọng.

“Tôi nghe nói là Đại tá Sakai muốn học sinh cao trung chúng ta gia nhập JSDF, bỏ qua quy chuẩn của Bộ Quốc Phòng.”

Trong khi Masaki tiếp tục giải thích, Tatsuya cảm thấy cậu vừa biết thêm nhiều hơn nhưng cũng cảm thấy bối rối hơn. Cậu hiểu rằng, chuyện phe đối lập có mục tiêu bảo đảm quân tình nguyện đủ sức mạnh để chống đối lại Kudou Retsu thì không thể xảy ra. Nếu họ giới thiệu các phần thi theo kiểu giao tranh ác liệt, thì khi đó kế hoạch của họ sẽ rõ ràng như ban ngày. Có lẽ họ đang cố truyền đạt cho các học sinh cao trung cái cảm giác lâng lâng vui sướng khi bản năng chiến đấu và ham muốn phá hoại của họ được giải phóng. Nếu có chuyện đó, thì cũng chẳng khác gì việc cố gắng gia tăng số lượng thanh thiếu niên có ý muốn trở thành pháp sư chiến đấu cả.

Ngay cả khi bản thân cậu là một thanh niên --- đúng ra thì, mặc dù cậu không nằm trong cái mức để được gọi là thanh niên, Tatsuya vẫn nghĩ về điều đó như kiểu nó là vấn đề của người khác. Khơi dậy bản năng chiến đấu và ham muốn phá hoại là phương pháp quân sự mà thậm chí cả tộc Yotsuba cũng dùng khi huấn luyện.

Tuy vậy, chuyện đó vẫn không giải thích được gì về thứ phép thuật dùng để khiến các Hình nhân Parasite phát điên. Phe đối lập phải biết được sự kết nối là bao nhiêu, bao xa. Hoặc họ chỉ là những con rối bị giật dây hoặc họ chỉ đóng mấy vai nhỏ nhoi trong vở kịch này.

Và rồi một vấn đề nho nhỏ bỗng nhiên hiện lên trong tâm trí Tatsuya.

“... Cậu phải tiến sâu lắm mới tìm ra được cái tên Đại tá Sakai nhỉ.”

Ngay cả tộc Ichijou hẳn cũng có nguồn tin tức riêng bên trong JSDF. Nhưng chuyện kiểm tra kỹ càng tên của kẻ cầm đầu chỉ trong thời gian ngắn thì chẳng phải là nhiệm vụ dễ dàng gì. Vì đây là một đảng phái chính trị không công khai, sẽ không có ghi chép gì xung quanh phe phái đó.

Masaki cho thấy nét cay đắng trong biểu hiện trước câu hỏi đột ngột như tự thoại của Tatsuya.

“Đại tá Sakai là người quen cũ của cha tôi.”

Dù đã đoán phỏng đoán từ trước, Tatsuya vẫn thấy kinh ngạc vì *sự thừa nhận* này.

“Ichijou, tôi không ngờ rằng...”

“Không, sai rồi! Đừng gán ghép chuyện đó với thứ gì khác, Shiba!”

Như đã đoán trước, Ichijou công khai phản đối sự hiểu lầm này đến độ như lời nói mập mờ đó đang xúc phạm sâu sắc đến cậu vậy. Ngay cả Tatsuya cũng thấy nhẹ nhõm khi nghe sự phản đối đó. Tốt hơn hết là không để kẻ thù tăng thêm nữa; Nếu tình hình trở nên tồi tệ hơn, cậu ta hẳn sẽ lộn cái bàn kèm theo sự khó chịu dữ dội mất.

(Không... Tốt hơn là mình nên phá tan đường đua Vượt chướng ngại vật. Mình có gặp tác động gì nếu mình làm thế thì cũng chẳng phải là vấn đề.)

“Chuyện họ là người quen thì đã là quá khứ rồi.”

Masaki đang bị bối rối vì chuyện khác, hoàn toàn không hay biết rằng Tatsuya đang suy nghĩ về chuyện gì đó nguy hiểm hơn nhiều.

“Đại tá Sakai là chỉ huy cao cấp trong cuộc xâm lược Sado bốn năm trước đây.”

(Ngay từ đầu thì mình chẳng có gì để làm với mục tiêu của tộc Kudou hay với sự dự đoán của JSDF rồi.)

“Có lẽ cậu đã biết về chuyện này rồi, ngoài ra thì một lực lượng tình nguyện do cha tôi lãnh đạo đã được điều động để giành lại Sado. Cùng lúc đó cha tôi có hỏi Đại tá Sakai về chuyện có thể cử một trung đoàn đến Niigata, Hokuriku hay không. Vào lúc đó thì cả chính phủ lẫn JSDF đều tập trung vào Okinawa, vì vậy mà JSDF đã định rằng sẽ gửi đi một tiểu đoàn khi mà quân tình nguyện đã giành lại được Sado.”

(Để trường Đệ Nhất chiến thắng là một sự lựa chọn. Hoặc ít nhất thì vào ngày cuối diễn ra phần thi Vượt chướng ngại vật, ngôi quán quân của Miyuki hay Honoka hoặc Shizuku thì phải chờ cho đến khi chuyện này kết thúc. Việc chấm dứt sớm Cửu Hiệu Chiến sẽ hoàn toàn làm bẽ mặt Hiệp hội Ma thuật ngay trước thềm Cuộc thi Luận văn --- nhưng mà chuyện đó thì mình cũng đâu có giải quyết được.)

“Đại tá Sakai đã hồi đáp lời kêu gọi của cha tôi. Cho đến tận bây giờ chúng tôi vẫn rất biết ơn vì chuyện đó. Vào lúc đó thì một lực lượng quân sự rất lớn gần như bị ném thẳng vào phía chúng tôi. Chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy đợt tấn công nào lớn như thế, như lời cha tôi nói, và tôi cũng tin là như thế.”

(Nếu mình nhắm vào lớp đất ngay phía dưới bề mặt đường đua bằng Material Burst thì chuyện đó hẳn sẽ bị quy cho một vụ nổ được gây ra bởi một loại vũ khí thông thường mà thôi. Nhắm vào một khối lượng cực kỳ nhỏ là việc khả dĩ với một chiếc Third Eye *tự chế* trong *khoảng cách ngắn độ vài kilomet* và chuyện đó sẽ không kích hoạt bất kỳ mạch núi lửa nào. Làm việc đó vào lúc giữa đêm khuya thì sẽ chẳng gây ra tác hại cho các học sinh. Mình nghĩ là... Giờ thì phải thuyết phục sự đồng ý của Miyuki và tìm ra ai đó để mà gán chuyện này cho họ.)

“Tuy nhiên, ngay sau màn mở đầu trận chiến Okinawa, Đại tá đã cố kéo quân về để dự phòng trước Tân Liên bang Xô Viết! Cha tôi phản đối chuyện đó, nhưng Đại tá không nghe theo. Dĩ nhiên, không có chuyện Tổng Bộ lại đi chấp thuận một việc làm mạo hiểm như vậy. Kết quả là cuộc phòng thủ chống xâm lược không diễn ra, nhưng cha tôi đã bất hòa với Đại tá cho đến khi trung đoàn giải thể. Từ đó họ cãi nhau và chia rẽ, và chẳng bao giờ nói gì với nhau nữa.”

(Nếu chỉ có thành viên của tổ chức tội phạm nào đó rình mò quanh đây như năm trước để có thể gán chuyện này cho chúng. Liệu chúng có đủ tài sức để chống lại lực lượng vũ trang không?)

“Tôi đã nói chuyện với cha tôi vào hôm qua và ông rất phiền muộn, nói rằng ‘tốt hơn hết là không có một cuộc binh biến vô nghĩa nào’, nhưng rồi ông nói ‘nó là vấn đề của người khác vậy nên chúng ta chẳng làm gì được’ trong khi ông lắc đầu dứt khoát.”

“Cậu nói, binh biến?”

Tới giờ thì suy nghĩ của Tatsuya thì hoàn toàn khác xa *lời giải bày* của Masaki. Tuy vậy thì cái từ duy nhất hợp với những suy nghĩ của cậu lại bay xuyên qua hai tai cậu, khiến cậu tự nhiên mà tập trung vào câu chuyện của Masaki. (ND: Tới giờ thì hai thanh niên chẳng ăn nhập gì với nhau, điên mất thôi: D)

Đối với Masaki, chuyện Tatsuya bất ngờ phản ứng sau khi đã im lặng lắng nghe lời giải bày của cậu (đó là chuyện mà Masaki thấy) khiến cậu bất ngờ, và cậu học được rằng từ [binh biến] là một nhân tố kích thích mới đầy vẻ cực đoan.

“Không, không có mấy thứ kiểu như những nghi ngờ về một cuộc binh biến chống lại nhóm của Đại tá Sakai đâu. Bản thân tôi chỉ biết chút ít chi tiết, chỉ là mấy tin đồn kiểu như [chỉ là vấn đề thời gian trước khi một cuộc binh biến xảy ra] thôi.”

“Có nghĩa là cậu không hề có bằng chứng nào.”

“Ư, ừm.”

“Chỉ có những tin đồn đó.”

“Hẳn là có chuyện đó... Thể nào chẳng được!”

Masaki hẳn đã cảm thấy rằng cuộc đối thoại này đang đi theo hướng mà cậu không hề thích. Cậu cất cao giọng để buộc cuộc hội thoại về đúng hướng. (ND: Ngay từ đầu thì cậu tự nói tự nghe đó Masaki à: V)

“Hiện giờ thì tộc Ichijou chẳng có gì để làm với Đại tá Sakai cả. Chúng tôi có xây dựng quan hệ từ trước nên chúng tôi có rất nhiều mối quan hệ; Thông qua các mối quan hệ đó mà chúng tôi phát hiện ra chuyện này. Nhóm của Đại tá Sakai hẳn không hề lên kế hoạch binh biến. Nếu thật là họ đang lên kế hoạch gì đó, thì tôi tin đó là việc lôi kéo một số lượng lớn các pháp sư trẻ tuổi và mang họ về chung phe, sau đó gây chiến với Liên Minh Đại Á.”

“Nhiêu đây là đủ với một cuộc trò chuyện không-quá-yên-ắng rồi,... Nhưng cảm ơn cậu. Tôi sẽ ghi nhớ những lời đó.”

“C, có nhiều gì đâu. Tôi điều tra chuyện này vì lợi ích của bản thân thôi, không cần thiết cám ơn gì đâu. Dù sao thì dựa vào tình hình đang diễn ra thì có lẽ sẽ không ai có bất kỳ hành động gì trong các trận đấu đâu. Hẳn sẽ có chuyện xảy ra khi giải đấu kết thúc. Tôi sẽ liên lạc khi tìm ra được thứ gì đó... Hoặc là trong suốt bữa tiệc, hoặc là liên lạc kín đáo với cậu.”

“Cám ơn.”

Tatsuya tiễn Masaki, người đang vội vã rời đi, bằng lời cảm ơn ngắn gọn. Cậu biết là những phỏng đoán của Masaki hơi bị mỏng manh, và cậu không định lôi cậu ta vào vụ Hình nhân Parasite.

(Phe đối lập...)

Được hiến dâng một ứng viên có thể trở thành kẻ giơ đầu chịu báng, Tatsuya lấy lại được bình tĩnh. Rõ ràng là không hề có thời gian thậm chí cho việc tiến hành chiến thuật nghi binh. Chỉ còn ít hơn mười ngày nữa là diễn ra phần thi Việt dã Vượt chướng ngại vật, nơi mà các thí nghiệm Hình nhân Parasite sẽ được tiến hành. Hoàn thành một kế hoạch với một khoảng thời gian ngắn như vậy sẽ là rất khó khăn dù cho có cả sự giúp sức của Yakumo. Nếu là tộc Yotsuba giúp thì còn có thể, nhưng rõ ràng là không có chuyện Maya gửi hỗ trợ đến để giúp cậu làm nổ tung một phần sân tập Fuji.

(Quá thiếu quyết đoán về chuyện này chuyện nọ thì thật chẳng giống mình chút nào...)

Cùng với đó, Tatsuya cuối cùng cũng nhận ra rằng cậu đang rất mệt mỏi. Giờ thì, vào tối nay, Tatsuya tự ra lệnh cho mình để chuyện Hình nhân Parasite sang một bên và thư giãn với em gái và bạn bè trong buổi tiệc trà.

◊ ◊ ◊

Ngày thứ ba của Cửu Hiệu Chiến. Buổi sáng hôm nay diễn ra các trận vòng loại, vòng chung kết phần thi Phá Khiên đôi nam và vòng chung kết môn Phá Trụ Băng đôi nam.

Và hiện tại thì trận thứ ba của vòng chung kết Phá Khiên đôi nam đang diễn ra. Cả trường Đệ Nhất và trường Đệ Tam đều bị cầm hòa trận đầu tiên của vòng chung kết, vậy nên đội nào chiến thắng trong trận này thì sẽ trở thành quán quân môn Phá Khiên đôi nam.

Tomitsuka nhấc khiên lên, và vào thế tấn công. Các thí sinh trường Đệ Tam, nhờ vào các trận đấu trước mà đã nhận ra rằng bộ đôi trường Đệ Nhất đều thuộc dạng cận chiến, nên luôn giữ khoảng cách với Kirihara và Tomitsuka trong lúc đấu. Tuy vậy, những gì mà các tuyển thủ trường Đệ Tam đang tin vào --- là loại phép thuật điều khiển từ xa tác động ngay lập tức mà Tomitsuka tạo ra là một vùng giao thoa có sức mạnh to lớn thay vì là một phép thuật tác động hẹp. Sự thật về chuyện họ luôn giữ khoảng cách là bởi vì sợ Gram Demolition loại-tiếp-cận. Trong tình thế này thì các tuyển thủ Đệ Tam chỉ ném các khối khí nén về phía họ.

“Yaaah!”

Sóng xung kích phóng ra từ khiên của Tomitsuka thổi tung những khối khí nén đó và biến chúng thành các cơn gió “hơi mạnh” mà thôi. Đó là một sự kết hợp giữa Ma thuật hệ dịch chuyển [Rest] và một biến thể của ma thuật gia tốc [Explosion]. Nó không phải là ma thuật dùng để thay đổi gia tốc của vật thể rắn, mà dùng để thay đổi vector gia tốc cho vuông góc với bề mặt tấm khiên ngay tại vị trí mà không khí tiếp xúc với mặt khiên (cái tên [Rest] ở đây được hiểu là ngưng tụ lại).

Cho đến khi việc tập huấn cho Cửu Hiệu Chiến bắt đầu, Tomitsuka vẫn chưa thể học được ma thuật công kích bằng-không-khí mà rất phổ biến trong giới người dùng Ma thuật Hiện đại. Loại ma thuật này chủ yếu yêu cầu duy trì liên tục trạng thái của luồng khí nén cho đến khi nó lao được về phía trước hoặc là chạm vào đối thủ. Tomitsuka, người không thể sử dụng ma thuật vượt ra khỏi tầm với của chính mình, không giải quyết được sự thật rằng có vài thứ mà cậu biết là cậu chẳng thể làm tốt được.

Tuy nhiên, việc ‘hoàn toàn’ không thể học được kiểu phép thuật này lại thực sự nằm ở vấn đề ‘nhận thức’. Miễn là bạn còn ở trên mặt đất, không khí ở khắp mọi nơi. Nó tồn tại ‘ngay trong tầm với’. Với việc chỉ cần gia tốc không khí sát lòng bàn tay, điều khiển tầm-xa là không cần thiết. Ví dụ như là Mach Punch của Sawaki, phép thuật đó là một khối không khí được gia cường bao bọc xung quanh nắm đấm rồi lan vào khoảng không khí tiếp xúc với khối không khí trên. Một phép thuật gia tốc một phần cơ thể, không phải, là toàn bộ cơ thể để đạt đến vận tốc âm thanh sau khi bắn ra khối khí cũng đi với tốc độ âm thanh mà không hề có độ trễ nào là một việc khó nhằn, nhưng mà việc điều khiển từ xa ‘giai đoạn’ phóng ra sóng âm thì sẽ không thực hiện được.

Tatsuya, có vai trò thứ hai là người đề xuất chiến lược, đã dựng nên giả thiết cơ bản đó. Nhưng mà, có chuyện đó thì cũng nhờ vào những nỗ lực của Hirakawa Chiaki thông qua việc tối ưu CAD và đưa vào đó khởi động thức của ma thuật [Blast] mà Tomitsuka có thể thuần thục.

Chiaki nhờ vào thiên phú mà thành thạo với phần cứng của CAD hơn là phần mềm giúp cho các khởi động thức hoạt động; Cô ta cũng thành thạo việc tinh chỉnh khởi động thức, nhưng với việc sắp xếp chúng thì cô rất dở. Nhưng sau khi được Tomitsuka giảng giải các khái niệm đằng sau [Range Zero Blast], Chiaki, dưới sự hướng dẫn mỗi ngày của Giáo sư Jennifer Smith, đã phải đánh vật với điểm yếu của bản thân là việc sắp xếp khởi động thức, trước khi có thể thành công trong việc sắp xếp chuỗi khởi động thức cho phép thuật Blast để Tomitsuka có thể dễ dàng sử dụng.

Kirihara, nắm lấy cơ hội từ việc Tomitsuka thổi bay các đòn tấn công của trường Đệ Tam, liền lao về phía trước. Các vị trí trên sàn đấu như sau, Tomitsuka ở giữa sàn, bộ đôi trường Đệ Tam đang đứng ở rìa sàn đấu, và Kirihara đang đứng một cách chính xác ở giữa bọn họ.

Rồi cậu hạ thấp cơ thể, quỳ xuống trên một đầu gối như thể đang chìm xuống vậy, rồi dùng khiên của mình đập vào sàn đấu.

Một nhịp sau thì sàn đấu rung động. Cùng với lực phản chấn bởi vì sàn đấu bị va đập, ma thuật dùng để tạo các sóng rung động với tần số được kiểm soát được bồi thêm vào.

Chấn động lớn nhất ở trung tâm. Tuy nhiên, nó lại có tác động lớn lên tâm lý của bộ đôi trường Đệ Tam, những người đang đứng ở rìa sàn đấu. Nếu họ bị rơi ra ngoài, họ sẽ bị loại.

Nhận thức của họ liền tập trung vào vị trí đứng, quên đi Kirihara và Tomitsuka.

Cả hai không để cho cơ hội đó trôi qua. Sử dụng ma thuật tự-gia-tốc, Tomitsuka lướt về phía trước và vượt qua Kirihara, dùng khiên của cậu tông vào một tuyển thủ trường Đệ Tam. Lần này thì cậu sử dụng tới chuyên môn của bản thân, phép thuật Explosion tác động đến các vật thể rắn.

Tuyển thủ còn lại của Đệ Tam chẳng có thời gian để mà nhận ra đồng đội của mình đã rơi ra khỏi sàn đấu vì khiên cậu ta bị Kirahara đâm thẳng vào bằng Shield Edge.

Đó là một biến thể của Sonic Blade. Khiên của tuyển thủ trường Đệ Tam đó không vỡ, mà là tan nát. Và khỏi cần thi tiếp vòng hai, vô địch môn Phá Khiên đôi nam thuộc về trường Đệ Nhất.

Kirihara nắm lấy tay của Tomitsuka và giơ cao lên. Tại hàng ghế của đội ngũ nhân viên, Chiaki đang vỗ tay mừng rỡ. Cô ta nãy giờ luôn có vẻ chua cay bởi vì Tatsuya đang ngồi cạnh, và giờ có vẻ như cô đã quên mất chuyện đó rồi.

◊ ◊ ◊

Trong ngày thứ ba thì trường Đệ Nhất đoạt được hạng ba Phá Trụ Băng đôi nam, và hạng nhất Phá Trụ Băng đôi nữ. Đội Phá Khiên nam giành được hạng nhất, nhưng đội Phá Khiên nữ thì bị loại từ vòng gửi xe. Kết quả không được như mong đợi, nhưng họ cũng đã nhập bọn cùng trường Đệ Tam, trường này đã leo lên đầu bảng tổng sắp. Nếu họ đánh bại được Đệ Tam ở trận đấu đó thì hẳn họ đã có thể ngồi đầu bảng rồi; Quả là một cuộc chiến dữ dội.

Nhưng mà mọi chuyện cũng là sự đã rồi. Trong tất cả các phần thi hôm nay thì trường Đệ Tam không xếp thấp hơn vị trí thứ hai. Khoảng cách 40 điểm sau khi kết thúc ngày thứ hai giờ đã thành 100 điểm. Tại bàn ăn tối, ngay cả các cặp đôi chiến thắng cũng đang có tâm trạng ảm đạm.

Dù vậy---

“Shizuku, chúc mừng chiến thắng!”

“Chà, với kỹ năng của Shizuku thì đương nhiên rồi.”

“Ừ ừ, chúc mừng Shizuku!”

Tiệc trà tối tại xe làm việc của Tatsuya, những lời chúc mừng Shizuku bay ào ạt.

“Cám ơn mọi người.”

Bao nhiêu lần cũng không phải vấn đề, đó vẫn đáng là chuyện để mà vui vẻ. Shizuku hơi hơi nghiêng đầu.

“Ngày mai tới lượt của Miyuki, đúng không?”

Có hơi lúng túng, nhưng vẫn cứ luôn tráng lệ, cô chuyển sự tập trung sang Miyuki.

“Ừ, mình cũng sẽ cố hết sức.”

Không cần pha trò hay tỏ ra tinh tế, Miyuki trả lời với một nụ cười cương quyết.

“Mình nghĩ tốt nhất là cậu đừng nghĩ như thế. Nếu cậu tập trung mọi nỗ lực vào đó thì cậu có thể bị mắc bẫy khi cậu ít ngờ tới nó nhất đấy.”

“Không có chuyện loại cạm bẫy nào đó đánh bại được Miyuki, đúng không? Thay vào đó, mình nghĩ rằng việc quan trọng nhất chính là cố gắng không để có cú đề pa hỏng nào thôi.”

“Đó là cạm bẫy lớn nhất đấy.”

“Trời... Subaru, Erika, các cậu thật sự nghĩ là mình sẽ bất cẩn đến vậy ư?”

Lý do để Subaru và Erika dựng lên những sự quan ngại như thể đang đùa như vậy là bởi họ không thể chịu được bầu không khí trong sáng đang tỏa ra giữa Shizuku và Miyuki. Với việc Miyuki nhẹ nhàng phản kháng, không khí của cả nhóm đã dịu đi.

“Không, không phải vậy đâu.”

Subaru trả lời với nụ cười gượng, và Miyuki cũng không truy cứu thêm nữa.

Những lời tán gẫu vui vẻ của các cô gái vang vào trời đêm. Số lượng người tham gia buổi tiệc dần tăng lên và mọi thứ trở nên thật náo nhiệt.

Erika không tham gia vào ngày đầu tiên, có nói rằng cô ‘bận’, nhưng cũng có tham gia từ đêm hôm qua nếu không có gặp thêm nhiều vấn đề nữa. Tối nay, Satomi Subaru và Akechi Eimi cũng đến tham gia cùng. Chiếc bàn xếp cắm trại sẽ sớm đầy chỗ thôi. Nếu có thêm nhiều người đến nữa, họ sẽ phải tìm thêm cái bàn khác và ghế. --Tất cả các cô gái năm hai hiện giờ đều ở đây, tuy vậy, vì thế mà chắc sẽ khó có thêm người xuất hiện nữa.

Tiệc trà đầu tiên đã được các học sinh trường Đệ Nhất biết đến vào sáng hôm sau. Lí do mà Eimi và Subaru tham gia vào tối nay không phải là vì họ được dành chỗ ngoài này đêm nay.

“Eimi này, thật tốt nếu cậu cảm thấy khá hơn. Trải qua một đêm như thế hẳn là chẳng dễ chịu gì.”

“Mình, mình không có dỗi! Không hề!”

Không có vẻ gì cô đang kiềm nén vấn đề này lại bởi vì cô nghĩ rằng nó đúng là một vấn đề to tát... Nhưng nhìn thấy việc Eimi điên cuồng bác bỏ chuyện đó, Subaru thở dài. Dựa vào thái độ của cô, thật đáng ngờ rằng liệu cô có thật sự đang bình tĩnh hay không, nhưng Subaru đã cảm thấy Eimi hiện đang phiền não.

Subaru và Eimi ở chung một phòng. Họ không thân thiết với bọn Tatsuya như là Honoka và Shizuku và từ lúc mà Cửu Hiệu Chiến khai diễn, ngoài các trận đấu ra, họ chủ yếu dành thời gian bên nhau. Vì vậy mà khi Subaru cảm giác được có điều gì đó đang làm phiền lòng Eimi, thì chính cô sẽ cảm thấy bị ảnh hưởng theo và với tư cách là một người bạn, cô cảm thấy mình cần phải làm điều gì đó.

“Có chuyện gì vậy?”

Miyuki không hỏi chính Eimi, đúng hơn là hỏi Subaru.

“Không có gì hết!”

Sắc mặt ửng đỏ lên, Eimi cố xen vào. Nhưng như vậy thì chẳng thể ngăn được Subaru.

“Đó là về Tomitsuka...”

Nghe thấy Subaru vừa trả lời vừa nhắm một mắt và nhún vai, Miyuki, Honoka và Shizuku đồng loạt thở dài ra chiều thấu hiểu.

“Tomitsuka-kun đã làm gì vậy?”

Mizuki xoay sang hỏi Shizuku đang ngồi cạnh. Tuy nhiên, người trả lời là Erika.

“Cậu ta hẳn đang tán tỉnh nhỏ đó chứ sao.”

“Nhỏ đó...?”

“Là Hirakawa. Hirakawa Chiaki.”

Có vẻ cuối cùng thì Mizuki cũng đã hiểu điều mà Erika đang xoáy vào. Dù vậy, vẫn với vẻ nghi hoặc, cả bọn quay sang Eimi.

“Eimi này. Đó là Tomitsuka-kun đó, mình chắc là cậu ta chỉ đang bày tỏ lòng biết ơn thôi.”

Đề cập đến cái cách mà Tomitsuka và Chiaki cùng nhau vui vẻ trong suốt bữa tối (mặc dù phần lớn thời gian thì Chiaki luôn cúi đầu), Honoka đang an ủi Eimi.

“Mình đã nói là không có chuyện gì hết mà.”

Eimi khăng khăng khước từ lời an ủi của Honoka, nhưng mà không chỉ có một mình Honoka trông thấy Tomitsuka và Chiaki như vậy. Shizuku và Miyuki cũng thấy điều tương tự. Mà dù cho họ không thấy đi chăng nữa, cũng quá rõ ràng để thấy được ai là người đáng tin hơn ở đây chỉ bằng cách nhìn vào và so sánh biểu hiện của Subaru và Eimi.

“Eimi này, Tomitsuka-kun thâm căn cố đế là vậy.”

“Là sao!?”

Biểu lộ phản ứng dễ đoán như vậy, vẫn có chút nghi ngờ rằng liệu cô có đang kiềm lại điều gì hay không. Nói ra thì, những lời của Shizuku hoàn toàn mang vẻ chê bai-- nói nhẹ nhàng thì là thế.

“Không giống như Tatsuya, Tomitsuka-kun thực sự là một thằng ngốc. Cậu phải giải thích rõ ràng mọi chuyện cho cậu ta.”

Sau khi Shizuku bày vẽ như vậy, Eimi ngồi đó với một thoáng biểu hiện tinh tế. Vẻ mặt đó cho thấy cô sẽ không đi bào chữa cho cậu ta--hay đúng hơn là, đó là vẻ mặt thừa nhận rằng không có lời bào chữa nào cả.

Bị nhắc khéo, Tatsuya dường như rối trí không biết nên biểu hiện như thế nào. Có lẽ vì tính cách khoan dung, mà sự khó chịu của cậu chẳng tồn tại lâu.

[Chủ nhân.]

Đột ngột bị Pixie gọi bằng thần giao cách cảm, Tatsuya kiềm nén sự căng thẳng của mình và đứng dậy với vẻ vô cảm. Cậu đã cấm Pixie sử dụng thần giao cách cảm trừ một trường hợp cụ thể. Nói cách khác, tình huống đó đã xảy ra.

“Onii-sama?”

“Tatsuya-san?”

“Nghe có vẻ có gì đó không ổn. Mình đi xem xét chút.”

Để lại cho Miyuki và Honoka lời xin lỗi mà có thể được hiểu theo nhiều nghĩa, Tatsuya tiến vào trong xe làm việc.

Khi đã vào trong, Pixie dẫn cậu ta đến bản đồ nằm trên bảng điều khiển tại ghế lái. Đường đua Vượt chướng ngại vật được hiển thị ở giữa bản đồ, kề đó là con đường thuộc quân đội đối diện với họ.

[Em đã bắt được tín hiệu của đồng loại tại vị trí này.]

“Những tín hiệu đó vẫn còn đang truyền à?”

Đang rà soát bản đồ với vẻ phiền lòng, Tatsuya giao tiếp với Pixie.

[Vẫn còn. Dường như sự hiện diện của em cũng đã bị phát giác.]

“Có bao nhiêu?”

[Em có thể xác định được 16 con.]

Con số này trùng với những gì mà Tatsuya đã tìm ra được từ Viện nghiên cứu số 9 cũ.

[Ah...]

Pixie thốt lên xúc cảm một cách vô ý. Kiểu hành vi nhân cách này ngày càng diễn ra nhiều hơn dạo gần đây.

“Là gì vậy?”

[Em đột nhiên mất hết sự liên lạc. Em tin rằng họ hẳn đã đi vào tình trạng bất hoạt rồi.]

“Có bất kỳ dấu hiệu di chuyển nào không?”

[Từ những tín hiệu mà em bắt được, thì không.]

Vào lúc này thì Hình nhân Parasite vẫn chưa được phát triển trong bất kỳ cơ sở quân sự nào. Tatsuya không biết được liệu quân đội đã được cung cấp thông tin tới mức nào, nhưng cuộc kiểm tra đặc tính Hình nhân Parasite lần này gần như là chuyện bí mật. Nếu đúng là vậy, Tatsuya tin rằng có khả năng chúng được mang vào đây thông qua một dạng phòng thí nghiệm di động nào đó.

Cũng vì vậy mà Tatsuya không biết được khoảng cách ảnh hưởng để có thể giám sát một cách hiệu quả bọn Hình nhân Parasite. Nhưng mà vì lợi ích của cuộc kiểm tra đặc tính, cậu suy luận rằng chúng sẽ không ở nơi nào quá xa chỗ này trong khi mà cuộc tranh tài đang diễn ra. Vì vậy mà vị trí gần đường đua sẽ là một lựa chọn hợp lý. Vấn đề duy nhất là--

(Nếu chúng ta có thể xác định được vị trí của các Hình nhân Parasite từ chỗ này, chúng cũng có thể biết được vị trí của Pixie...)

Chuyện đó khiến cậu quan ngại sâu sắc. Nếu Pixie có thể nhận ra lũ Hình nhân Parasite, thì chuyện ngược lại cũng đúng. Nghĩa là chuyện sự hiện diện của Hình nhân Parasite bị phát giác thì đội thí nghiệm nhà Kudou cũng sẽ biết luôn chuyện đó.

Nếu Tatsuya ở vào vị trí của họ, cậu sẽ rời đi ngay lập tức. Có nghĩa là phải đi tìm chỗ khác trước ngày diễn ra cuộc thử nghiệm. Tuy vậy, những người này đang làm việc một cách thoải mái dưới sự bảo trợ của Kudou Retsu, và có một cơ may rằng họ sẽ không cảnh giác đến thế.

(... Chẳng phải là mới hôm qua thì mình quyết định rằng sẽ chẳng thu được thứ gì nếu chỉ đứng đây tự hỏi lòng sao. Không có gì nhiều để mà mất. Đi xem xét cái đã.)

Tatsuya cuối cùng thì cũng chọn phương án hành động.

Lúc mà Tatsuya gom xong trang bị và quay trở ra ngoài, tiệc trà cũng đang chuẩn bị kết thúc.

“Tatsuya-san, mai gặp lại.”

“Tạm biệt cậu luôn, Miyuki.”

“Tatsuya-kun, cảm ơn vì bữa tiệc nhé.”

“Shiba-kun, Miyuki, cám ơn lần nữa nhé~”

“Tạm biệt, Tatsuya.”

“Shiba-senpai, chúc ngủ ngon.”

Cái nhóm sôi nổi gồm những người bạn (+ một đàn em) trở về khách sạn. Nhìn họ đi rồi, Miyuki mỉm cười vẻ bất cần với Tatsuya.

“Onii-sama, anh định ra ngoài ư?”

“Ừ.”

Cô bé biết cậu quá rõ nên cậu chẳng có gì để mà giấu diếm trong khi gật đầu.
“Em cũng nghĩ thế, nên em để mọi người về sớm.”

Cậu bị nhìn thấu ở một mức độ ghê gớm, nhưng với ý nghĩ “chuyện này cũng không mới mẻ gì”, sự bối rối của cậu nhạt nhòa đi trước khi nó kịp biểu hiện ra ngoài. Dù vậy, những lời tiếp theo của cô bé, lại ảnh hưởng đến cậu.

“Onii-sama, xin anh đừng đi.”

“Miyuki... Ý em là sao?”

“Không. Đúng hơn là, Onii-sama. Em sẽ không để anh đi.”

Không còn bất kỳ dấu vết thích thú nào trong đôi mắt cô bé. Thay vào đó, chúng lấp lánh một ý chí kiên định.

“Onii-sama, anh thật sự phải đối đầu với kẻ thù ngay lúc này sao? Cá nhân em không nghĩ thế đâu.”

“Pixie đã xác định được vị trí của kẻ thù. Cuối cùng thì chúng ta đã có manh mối.”

“Trước đó thì. Điều mà em đang hỏi là, tại sao mà Onii-sama phải tiến hành can thiệp vào cuộc thử nghiệm của tộc Kudou.”

Đây là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi mà Tatsuya không biết phải nói gì. Từ cái lúc mà cậu nhận được tin nhắn nặc dạnh, cậu cho rằng việc chúng phải bị ngăn chặn là chuyện đương nhiên. Tuy nhiên, đó chỉ là điều mà *một mình cậu* nghĩ thôi.

“Có lẽ là vì em ích kỷ. Em đã không hỗ trợ một cách chính xác cho anh trong vụ này, vì thế mà có lẽ đúng hơn là em cũng thấy xấu hổ.”

Như đã nói, Miyuki đang kiên quyết. Trong khi đang mang ‘sự hổ thẹn’, cô tiếp tục đứng trước mặt cậu.

“Anh có thể trách mắng em bao nhiêu tùy thích sau này. Nhưng mà Onii-sama. Trước lúc đó thì, làm ơn hãy nghe em.”

Đôi mắt Tatsuya không bao giờ bị đôi mắt của Miyuki làm cho dao động. Sau khi nói rằng cậu có ý định đối mặt với kẻ địch, cậu không hề di chuyển một phân nào trước cô bé.

“Không có lý do gì để giải thích tại sao mà Onii-sama phải gánh vác trách nhiệm với những kế hoạch của tộc Kudou. Onii-sama chẳng có nghĩa vụ gì để ngăn chặn Hình nhân Parasite cả.”

Bản thân Tatsuya cũng biết điều đó. Cậu hoàn toàn hiểu rõ.

“Onii-sama cũng không có trách nhiệm gì với những tuyển thủ tham gia Việt Dã Vượt Chướng Ngại Vật cả.”

Giống như là đang bị công kích bởi một mũi dùi quở trách trong lúc trầm ngâm. Tatsuya bắt đầu mơ hồ nhận ra những gì mà em gái cậu muốn nói, và rằng cô bé đã đúng còn cậu là người sai.

“Onii-sama. Em sắp sửa nói một điều vô cùng ích kỷ. Một điều mà ngay cả khi nghĩ tới thôi thì em cũng thấy xấu hổ.”

Không có dấu vết của sự tự phụ hay khiêm nhường trong giọng điệu của Miyuki. Cũng chẳng có vẻ ấp úng nào.

“Tất cả những gì mà Onii-sama phải làm là bảo vệ em. Người duy nhất mà Onii-sama phải chịu trách nhiệm, chính là em.”

Ngay lúc này, chỉ giọng nói của cô, cũng nấc lên như sắp khóc.

“Dù họ có học ở trường Đệ Nhất, hay là một trường hoàn toàn khác, Onii-sama không phải bận tâm đến bất cứ ai ngoại trừ em.”

Miyuki nghiến răng thành tiếng. Cô bé cúi xuống giấu đi đôi mắt đẫm lệ.

“Nếu anh mặc kệ chuyện Hình nhân Parasite cho đến ngày diễn ra cuộc thi thì cũng ổn thôi mà. Nếu anh không xét đến thực tế rằng bọn Parasite thực sự sẽ chỉ được thả ra vào ngày đó, thì những sinh vật đó thậm chí chẳng xứng đáng là đối thủ của Onii-sama. Tiêu diệt tất cả bọn chúng vào ngày đó là được mà. Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, em sẽ tiêu diệt linh hồn của chúng.”

Từ từ, từng chút một, Miyuki ngước lên để nhìn vào ánh mắt Tatsuya. Giờ thì đôi mắt cô bé không còn ướt át nữa.

“Nếu thậm chí cả vậy mà anh vẫn cứ khăng khăng hành động, thì dù có hỗn xược, em sẽ ngăn anh bằng vũ lực.”

Giờ thì Tatsuya đang hoảng hốt thực sự.

Cậu có thể cảm thấy những sức mạnh cấm kỵ đang tụ lại bên trong cô bé.

“Dừng chuyện này lại đi, Miyuki! Em định phong ấn ‘tầm nhìn’ của anh sao!? Nếu em làm chuyện như thế, em cũng sẽ không thể sử dụng được phép thuật!”

“Em sẽ phải bỏ thi vào ngày mai thôi. Thực ra thì em đoán là mình cũng sẽ phải bỏ học trường Đệ Nhất. Nhưng mà em muốn thấy Onii-sama như vậy hơn.”

Lần đầu tiên, Miyuki bộc lộ bản thân mình. Với một lời than khóc, cô bé để lộ cảm xúc thực sự của mình.

“Onii-sama, anh thậm chí không nhận ra anh đang gánh vác bao nhiêu thứ ư!? Anh bận bịu tinh chỉnh CAD cho tuyển thủ từ sáng đến tối, rồi sau các trận đấu thì anh lại thảo luận với đội kỹ thuật khác và đưa lời khuyên, rồi dạy bảo các đàn em cho đến tối khuya trong khi chuẩn bị cho ngày tiếp theo. Ngoài mấy chuyện đó còn nhận thêm cả chuyện quân đội và tộc Kudou... Thậm chí đối với anh, Onii-sama, thì cũng là quá nhiều rồi! Cuối cùng thì anh sẽ kiệt sức mất!”

Những giọt lệ tràn xuống từ đôi mắt Miyuki.

Cuối cùng thì Tatsuya nhận ra được cậu đã kiệt sức rồi, và chỉ vì lo lắng cho cậu mà em gái của cậu kiệt quệ đến nhường này.

Sự do dự vẫn đang bao trùm lấy cậu biến mất, và cậu nhận ra rằng nhờ vậy mà tâm can cậu hiện thời nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Không cần phải làm thế đâu.”

Miyuki không nói nên lời nhìn lên Tatsuya như thể cô bị điểm trúng huyệt vậy. Sự thất vọng trong giọng nói của cậu đã biến mất, và thay vào đó thì sự dịu dàng quay trở lại.

“Anh sẽ quay về phòng của chúng ta.”

“Onii-sama...”

“Miyuki. Em nói đúng. Anh sai rồi.”

Miyuki không hề nghĩ rằng mình có khả năng thuyết phục được anh trai. Phàm là con người thì, cô biết rõ rằng anh trai cô đang làm chuyện đúng đắn. Vì thế mà cô không thể tin nổi rằng cô có thể thay đổi được suy nghĩ của cậu.

“Đúng như em nói. Em là người duy nhất anh phải bảo vệ. Miễn là anh giữ được an toàn cho em, thì mọi chuyện còn lại đều là thừa thãi. Em là tất cả những gì anh cần.”

Đó là những lời mà Miyuki vẫn luôn muốn nghe, giờ đang lấp đầy và trói chặt vào tim cô. Cứ như thể những lời hùng biện lúc trước của cô chỉ là nói dối, cô chỉ đơn giản đứng đó ngắm nhìn Tatsuya trong im lặng. Ánh mắt cô bé, chân thành y như trước đây, dường như đang chìm đắm trong một giấc mơ.

“Quay về nào.”

Nhẹ nhàng đẩy vào vai cô, cậu bắt đầu dắt bộ Miyuki như đang khiển rối trở về khách sạn.

- -Phía sau họ, Minami, vẫn luôn đứng sau hậu trường trong suốt màn độc diễn này, liền đi theo, luôn giữ đầu cúi thấp xuống để giấu đi biểu hiện nhăn nhó của mình.

◊ ◊ ◊

Buổi sáng ngày thứ tư của cuộc tranh tài. Trong phần thi Phá Trụ Băng đơn nữ, Miyuki thắng cả hai trận đấu trong vòng chung kết với thời gian dưới một phút.

Những chiến thắng của cô quá chóng vánh đến độ người ta đã lo lắng rằng cô bé có lẽ đã đả thương luôn cả các đối thủ; Tuy vậy, Miyuki dường như chẳng lo nghĩ về chuyện đó. Và khán giả thì chẳng hề để tâm tới những người thua cuộc. Nụ cười của Miyuki quá quyến rũ đến độ dù khán giả đã thấy rằng cô bé quên bắt tay với đối thủ, họ vẫn ngày càng say đắm cô bé hơn.

Sau giờ nghỉ trưa sẽ là phần thi Phá Trụ Băng đơn nam và Phá Khiên đơn nam. Tatsuya phụ trách phần thi Phá Khiên. Trên đường đi đến sàn đấu, Tatsuya gặp Sawaki.

“Shiba-kun, hôm nay cậu có vẻ trông khá hơn đấy.”

Cậu đã chăm lo cho phần thi Phá Trụ Băng (nói ngắn gọn, là cho Miyuki) suốt cả buổi sáng, nhưng cậu đã rửa mặt sau khi ăn sáng rồi.

“Tôi trông khác đến vậy sao?”

Cảm thấy rằng lời nhận xét đó cùng một lúc vừa trễ lại vừa bất ngờ, Tatsuya hỏi lại Sawaki.

“À. Ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba, tôi có thể thấy được rằng cậu có vẻ không được tập trung. Tôi không định nói gì bởi vì cậu vẫn đang làm tốt công việc của cậu. Tôi nghĩ rằng cậu đang bị trói buộc vì lo lắng về chuyện gì đó.”

Cá nhân Tatsuya cảm thấy kinh ngạc. Cậu không phải đang lo lắng mà là đang do dự; Tuy nhiên, cậu không định để nó hiển hiện trên mặt cậu. Ngay cả lúc này, bạn của cậu--Honoka, Shizuku, Mikihiko và phần còn lại cũng như Isori và Azusa là những gần gũi với cậu hơn Sawaki--mỗi người trong bọn họ dường như chưa nhận ra được tình trạng mỏng manh của cậu. Có lẽ là bởi vì Sawaki không ở cạnh cậu mọi lúc nên cậu mới để lộ ra một sự thay đổi nhỏ nhoi. Tuy vậy, khả năng quan sát của Sawaki thật là đáng sợ.

“Hôm nay nhìn cậu tươi mới đấy. Vì thế mà tôi thấy nên nhắc lại việc đó.”

“Dù bản thân tôi chẳng nhận ra chuyện đó, nhưng hẳn là sự mệt nhọc đang đè nặng lên tôi. Hôm qua, tôi đã có được giấc ngủ ngon đầu tiên trong suốt một thời gian dài và nó đủ để phục hồi thể chất của tôi rồi.”

Đó là một cái cớ, chẳng phải là cái khôn ngoan nhất, nhưng nó cũng không phải là giả tạo. Tuy nghĩ là bản thân mình sẽ chẳng bao giờ thừa nhận một cái cớ như vậy, nhưng Tatsuya vẫn trả lời Sawaki như thế.

“Thật tuyệt. Giữ nhiệt cho bản thân nhé, Shiba-kun.”

Tuy vậy, Sawaki chẳng có vẻ gì là nghi ngờ cả. Đơn giản là anh ta đang tập trung tinh thần. Anh ta sẽ không để tâm tới bất kỳ điều gì khác và vẫn đang tập trung vào trận đấu sắp tới.

◊ ◊ ◊

Sự phục hồi thần tốc của Tatsuya và áp lực mà trường Đệ Nhất đang gây ra cho trường dẫn đầu thì như nhau.

Ngày thứ 4. Kết quả của trường Đệ Nhất: Phá Trụ Băng --- Đơn Nam - Hạng 3, Đơn Nữ - Hạng 1. Phá Khiên --- Đơn Nam - Hạng 1, Đơn Nữ - Hạng 1. Trường Đệ Tam bắt đầu ngày thi đấu với 100 điểm cách biệt và giờ giảm xuống còn 60.

Sự bức tiến của trường Đệ Nhất tiếp tục diễn ra trong Bảng Tân Binh. Ngày đầu tiên của Bảng Tân Binh, cả nam và nữ môn Thủy Xạ đều giành hạng nhất. Tatsuya là kỹ sư phụ trách cho đội nam cùng với Kento. Cậu kèm cặp chỉ bảo cậu đàn em và giành thắng lợi hủy diệt trước Đệ Thất. Nữ quán quân, Kasumi, lộ vẻ ‘chẳng có gì to tát cả’ khi đứng giữa bục nhận giải.

Ngày thứ hai của Bảng Tân Binh diễn ra vòng chung kết phần thi Phá Trụ Băng và Phá Khiên. Các cậu trai kết thúc với vị trí thứ ba trong phần thi Phá Khiên, nhưng phe nữ lại chiến thắng một cách tráng lệ. Tatsuya là kỹ sư phụ trách Minami, nhưng cậu thật sự chẳng phải làm gì nhiều vào hôm đó cả.

Các cậu trai lại có thêm một hạng 3 nữa trong phần thi Phá Trụ Băng và các cô gái lại giành thắng lợi. Izumi hoàn toàn thống trị phần Phá Trụ Băng. Khi mà Izumi trở về lều trường Đệ Nhất, cả gương mặt cô bé---dường như là cười với Miyuki, đang chìm đắm trong dục vọng đen tối, nhưng Miyuki sẵn lòng tốt đủ để bị ôm chặt như cái gối ôm (cô vẫn cứ đứng đó) cho tới khi nào Izumi thõa mãn mới thôi.

Và vào ngày thứ ba của Bảng Tân Binh.

“... Đúng là chuẩn luôn.”

“Chuyện này đã được tính trước rồi mà. Ayako vô đối trong phần thi Ảo Tượng Biển Bức... Ngay cả em sẽ chẳng thể đối đầu với em ấy.”

Vòng chung kết của phần thi Ảo Tượng Biển Bức Bảng Chính Thức đã diễn ra hai ngày trước; Hôm nay, Tatsuya, chẳng có gì làm vào ngày mai, đang theo dõi vòng chung kết Ảo Tượng Biển Bức Bảng Tân Binh từ trên khán đài. Chỉ có duy nhất một tuyển thủ trường Đệ Nhất còn trụ lại trong vòng chung kết.

Thật ra, vào lúc lựa chọn tuyển thủ, đã có người gợi ý rằng nên để hoặc Izumi hoặc Kasumi tham gia vào phần thi tinh hoa của cuộc tranh tài nữ, Ảo Tượng Biển Bức. Ý kiến đó nhận được nhiều ủng hộ; Tuy nhiên, Tatsuya cật lực bác bỏ chuyện đó, và thế là Kasumi tham gia Thủy Xạ còn Izumi thì đăng ký Phá Trụ Băng.

Tiền đề mà Tatsuya đưa ra để chống đối chuyện một trong hai người họ tham gia Ảo Tượng Biển Bức, là ‘Kasumi có thiên hướng với Thủy Xạ’ và ‘Izumi có khiếu với Phá Trụ Băng’, chẳng phải là nói dối. Điểm đặc trưng của các pháp sư tộc Saegusa là ‘thiếu điểm yếu’, cũng có thể được hiểu là họ có năng khiếu với mọi loại ma thuật. Mayumi thì khá là bất thường vì cô có chuyên môn rõ rệt.

Tuy nhiên, lý do thật sự của cậu chính là ‘Chẳng ai trong hai đứa có thể đấu lại Ayako’.

Phép thuật đặc trưng của Ayako là ‘Perfect Diffusion’ (Khuếch tán tối đa), một ma thuật hệ hội tụ khuếch tán hơi nước, năng lượng, vân vân, san bằng chúng tới điểm mà chúng hầu như chẳng thể bị nhận ra được nữa. Ma thuật Perfect Diffusion chẳng có liên hệ trực tiếp gì đến Ảo Tượng Biển Bức cả. Tuy nhiên, Ayako có một ma thuật khác đặc biệt chẳng kém ‘Perfect Diffusion’. (ND: Trong chương trước có nói ma thuật chuyên môn của Ayako là ‘Perfect Diffusion’, trong chương này thì EN Trans lại dịch là ‘Ultimate Scattering’, nghĩa của 2 cụm từ chẳng khác gì nhau nên mình để thành ‘Perfect Diffusion’ cho dễ theo dõi)

Đó là ‘Mock Teleportation’ (Dịch chuyển tức thời giả). Ma thuật đó bao gồm việc che giấu bản thân hoặc đồng đội trong một chiếc kén không khí, loại bỏ quán tính, và di chuyển tức thời trong một ống chân không tạo ra từ không khí.

Ống chân không được xem như là vật cản đối với các thí sinh trong phần thi Ảo Tượng Biển Bức, vì vậy mà cô bé không thể sử dụng được nó theo cách đó. Tuy nhiên, nếu các pháp thức của Mock Teleportation được giảm tải, thì ma thuật đó vẫn cho phép cô bé nhảy nhanh hơn cả sự theo dõi của mắt thường bằng việc liên tục tạo ra các luồng không khí mạnh.

Dù rằng ma thuật phi hành không thể đối chọi với tốc độ của cô bé. Về mặt khoảng cách di chuyển tiềm năng thì Mock Teleportation hoàn toàn thua kém ma thuật Phi hành. Tuy nhiên, chuyện đó chẳng là cái đinh gì trong Ảo Tượng Biển Bức. Cách duy nhất khả dĩ để thắng Ayako trong phần thi này là khiến các quả cầu ánh sáng biến mất trước khi cô bé tìm đến chúng.

Đúng như điều mà Tatsuya và Miyuki mong đợi, phần thi Ảo Tượng Biển Bức Bảng Tân Binh biến thành màn trình diễn của Ayako khi mà cô bé đơn thương độc mã nâng cao số điểm của mình lên. Đàn em trường Đệ Nhất của họ cũng có một trận đấu hay. Cô bé đó có lẽ sẽ đoạt lấy hạng hai.

Dù sao thì, cô bé cũng chỉ có thể đi xa đến thế thôi. Bởi vì ngay lúc này, khoảng cách điểm số vẫn đang nới rộng ra.

Quán quân môn Ảo Tượng Biển Bức bảng tân binh là Kuroba Ayako của trường Đệ Tứ. Kết quả chung cuộc là Đệ Nhất hạng 2, Đệ Tam hạng 3, và Đệ Ngũ hạng 4.

Ngày cuối cùng của Bảng Tân Binh, diễn ra Bia Đá Mật Mã. Đây lại là một cuộc đấu tranh khó khăn nhưng trường Đệ Nhất đã đấu tốt.

Năm nay, Bia Đá Mật Mã theo thể thức đấu vòng tròn một lượt; Cả Bảng Chính Thức và Tân Binh đều sử dụng sáu đấu trường trong hai ngày. Mỗi đội sẽ đấu tám trận trong mười vòng (nghĩa là, mỗi đội sẽ ngồi ngoài và nghỉ ngơi hai lần).

Ngày thứ hai, vòng thứ chín. Được dẫn dắt bởi Shippou Takuma, tới giờ thì đội trường Đệ Nhất đã giành chiến thắng cả sáu trận mà họ tham gia. Họ đã đánh bại một cách suýt soát đội mà họ xác định là đối thủ lớn nhất từ trước khi cuộc tranh tài bắt đầu, trường Đệ Tam, trong trận kế cuối của họ, vì thế mà tâm trạng thắng lợi đã len lỏi trong đội tân binh này. Tuy nhiên, họ đã trông thấy Đệ Tam thua Đệ Tứ ngay trước mắt trong trận cuối cùng. Chuyện này đã tập trung được sự chú ý của Takuma và những người khác như thể đầu họ bị ngâm trong nước lạnh vậy.

“Cậu chàng đó thật phi thường. Tên cậu ta là gì thế?”

Leo hỏi Tasuya, đang ngồi trên khán đài, chứ không phải khu vực nhân viên.

“Kuroba. Kuroba Fumiya.”

“Kuroba, dĩ nhiên rồi...”

Mikihiko, cũng đang quan sát từ khán đài, lẩm bẩm như thể cậu do dự chưa muốn nói ra.

Đệ Nhất hiện đang đối đầu với Đệ Tứ trong trận đấu cuối. Thật không may, trông như Đệ Nhất đang lép vế.

Rải rác đá tảng, ‘địa hình núi đá’ của Bia Đá Mật Mã phỏng theo khu vực núi đá vôi. Người phòng vệ bia đá của trường Đệ Nhất, thứ hiện đang được đặt trên một cây cầu, là Shippou Takuma. Thật bất ngờ, cậu ta tình nguyện giữ vị trí phòng thủ; Cho đến giờ thì, tất cả kẻ địch đều bị đẩy lùi. Cũng trong chiến thắng trước trường Đệ Tam, Takuma đã triệt tiêu được thế công của Đệ Tam, có thể nói rằng đó là một trong những lý do chính mà họ thắng được.

Mặc dù vậy, Takuma hiện đang bị Fumiya gây áp lực. Giống y như Minamoto no Yoshitsune (ND: Theo truyền thuyết thì vị này đã nhảy vọt qua 8 con tàu để tìm giết tướng địch), Fumiya nhảy qua nhảy lại giữa các tảng đá, không để Takuma khóa mình vào tầm mắt cậu ta. Và Fumiya đang nhắm vào Takuma bằng CAD dạng súng của cậu trong không trung, công kích Takuma bằng một đòn tấn công vô hình.

Ma thuật ngoài hệ thống, ‘Phantom Blow’.

Tatsuya đã sử dụng ma thuật này trong bảng tân binh năm trước, nhưng so sánh với Tatsuya lúc đó, ma thuật lần này mạnh mẽ hơn hẳn. Không chỉ có thế; Thứ Fumiya sử dụng còn hơn cả Phantom Blow. Dưới sự che đậy của ma thuật hào nhoáng đó, một ma thuật khác đang được đẩy vào, ‘Direct Paint’, ma thuật đặc trưng của Fumiya; Một ma thuật chỉ có mình cậu có thể sử dụng để khắc ghi đau đớn trực tiếp vào trong tâm trí đối thủ.

Cậu đã giảm tải nó xuống nên các pháp sư trên khán đài sẽ không chú ý đến, nhưng ngay cả vậy, chỉ cần một đòn là đủ để thổi tung tâm trí Takuma. Kết quả là, mọi người đều không nhận ra Direct Pain và chỉ trông thấy đòn Phantom Blow uy lực.

Đương nhiên, chuyện bị nhầm lẫn về nguồn của sức mạnh đó thì chẳng thay đổi được tác động của nó. Hiệu ứng tích lũy đau đớn trong tâm trí Takuma rõ ràng đang khiến cậu ta mất tập trung. Sự sụt giảm tập trung kéo theo việc giảm luôn cả năng lực pháp thuật; Có một mối tương quan giữa sự tập trung và tỷ lệ thành công của phép thuật. Takuma đang cố tấn công bằng ‘Stone Shower’ (Mưa đá) ---một ma thuật kiểm soát số đông nhằm bắn phá đối phương bằng một tập hợp sỏi đá--- để ngăn cản chuyển động của Fumiya.

Đá xoay vòng xung quanh Takuma.

Tuy nhiên, chúng không tấn công Fumiya; Đám đá bay rào rào trực tiếp về phía trước tảng đá mà Fumiya đang đứng trên đó. Direct Paint đang phát ra từ bàn tay của Fumiya và được che đậy bởi Phantom Blow.

Với cả ba thành viên của đội tuyển trường Đệ Nhất bị Fumiya nốc ao, chiến thắng của trường Đệ Tứ được đảm bảo.

Bảng Tân Binh hạ màn với chiến thắng của trường Đệ Tứ trong phần thi Bia Đá Mật Mã. Tuy vậy, Đệ Nhất vẫn bảo toàn được vị trí thứ hai và vinh dự đứng đầu bảng tổng sắp trong bảng tân binh.

Kết quả là, với sự kết thúc của bảng tân binh, sự khác biệt về điểm số giữa Đệ Tam, hiện đang đứng thứ nhất, và Đệ Nhất, hiện đứng thứ hai, là 5 điểm. Các trận đấu của năm nhất khiến cuộc chiến giành thắng lợi quay lại là cuộc đấu giữa Đệ Tam và Đệ Nhất.

Ngày thứ chín của Cửu Hiệu Chiến. Cuộc đấu chuyển từ bảng tân binh trở về bảng chính thức. Và dưới bầu trời đầy sao, vòng chung kết Ảo Tượng Biển Bức, hay còn được gọi là Tiên Vũ, đang diễn ra.

Trường Đệ Nhất mang đến hai người, là Honoka và Subaru, vào chung kết. Kỹ sư của Honoka là Tatsuya; Kỹ sư của Subaru là Azusa. Trong khi mà cả hai người là năm hai, đây là một bước đi đã được toan tính nhằm để vượt qua trường Đệ Tam chỉ trong một đòn. Với việc trường Đệ Tam chỉ có một tuyển thủ tiến được vào chung kết, chiến lược đã hoàn thành phân nửa. Trong việc chuẩn bị để đạt được mục đích của phân nửa chiến lược còn lại, cả Tatsuya và Azusa đều đã hết phép rồi. Phần còn lại phải trông cậy vào các tuyển thủ thôi.

Đang mặc một bộ đồng phục vừa vặn toàn thân có nền sáng màu, Honoka có chút ngượng ngùng khi đứng trước mặt Tatsuya. Dù cô biết đây là đồng phục thi đấu, vẻ ngượng ngùng rõ ràng vẫn phơi bày ra trong điệu bộ của cô khi mà đứng sát đàn ông thế này.

“Hoàn toàn không có sai sót gì. Mà cậu có cảm thấy tình trạng của cậu có sai sót gì không?”

Chắc chắn rằng sau khi đã kiểm tra chiếc CAD đã được tinh chỉnh, Tatsuya sẽ kiểm tra một cách chậm rãi và triệt để cơ thể của Honoka (ND: Đừng nghĩ bậy nha: D). Sự quan sát của ‘Mắt’ người thì đáng tin cậy hơn một cỗ máy vì khả năng của máy móc là có hạn.

“Không... Không có gì cả. Mình ổn mà.”

Honoka vì quá ngượng nên trả lời nghe nhỏ xíu. Cô có một lí do khác để mà cảm thấy ngượng ngùng hơn là cái chuyện bị người khác nhìn thấy như thể cô là bạn tình của người đối diện. Tatsuya hiểu được chuyện đó nhưng vì cậu hiểu nên cậu mới giả vờ là chẳng có gì sai ở đây cả.

Liệu mình có nên để cô ấy một mình một lúc trước phần thi để cô ấy có thể tập trung vào trận đấu hay không... Tatsuya tự vấn và chỉ vừa định nói với Honoka về chuyện đó.

“Xin lỗi, Shiba-san.”

Subaru bước vào từ gian kế bên nơi mà Azusa đang thực hiện công đoạn kiểm tra cuối cùng.

“Cậu cần gì sao?”

Lời của cậu không phải thân thiện, nhưng giọng điệu thì chưa tới mức thù địch lắm. Tatsuya chỉ đang hỏi mà thôi; Sau tất cả thì, dù họ là thành viên chung một đội, Ảo Tượng Biển Bức vẫn là một trận đấu mang tính cá nhân. Đến thăm tuyển thủ vào lúc gần sát trận đấu thế này, dù rằng không thể gọi đây là hành động khinh suất, thì thật không bình thường.

“Mình nghĩ rằng mình nên thể hiện sự tôn trọng của mình với Shiba-kun.”

“Tôn trọng? Cho mình sao?”

“Đúng thế, là với cậu.”

Subaru đồng ý với vẻ bất cần. Đương nhiên, đây là thái độ thường thấy của cô ta. Năm ngoái cũng thế, nên giờ cũng chẳng thành vấn đề.

“Mình sẽ chiến thắng trận đấu này. Xin lỗi nhé Tatsuya, nhưng huyền thoại về sự bất bại của cậu sẽ kết thúc trong hôm nay.”

Tuy nhiên, lời tuyên bố ngạo mạn này lại không giống kiểu của Subaru.

‘Huyền thoại về sự bất bại’ ý nói đến thực tế rằng hồi năm trước, các tuyển thủ mà cậu phụ trách thì chỉ có thua lẫn nhau thôi, và đến giờ thì chuyện này vẫn tiếp tục linh ứng trong cuộc thi năm nay. Tại Cửu Hiệu Chiến năm nay, Thủy Xạ đôi nữ với sự tham gia của Eimi; Phá Trụ Băng đôi nữ với Shizuku và đơn nữ với Miyuki; Phá Khiên đôi nam với Kirihara và đơn nam với Sawaki; Thủy Xạ bảng tân binh hạng mục nam và Phá Khiên bảng tân binh hạng mục nữ đều bảo toàn được thắng lợi.

“Mình đâu phải là người chiến thắng đâu.”

Tuy nhiên, Tatsuya không hề nghĩ rằng đó là thành tựu của riêng cậu. Eimi, Shizuku, Miyuki, Kirihara, Sawaki, và Minami. Họ đều là các tuyển thủ sẽ chiến thắng mà không cần đến sự giúp đỡ của cậu. Tatsuya cho rằng bản thân cậu là người may mắn. Những nụ cười mỉa mai xung quanh khi cậu phản hồi như thế; Nhưng cậu không để cho điều đó đi vào tâm trí mình.

“Dù rằng, đó là sự thật. Thì các tuyển thủ mà Shiba-kun phụ trách đều không thua. Mình sẽ đập tan huyền thoại này.”

Tuy vậy, cái kỷ lục này lại gây áp lực cho những đối thủ của họ, nên khách quan mà nói, chẳng sao cả. Cái thái độ trơ tráo không giống kiểu thường thấy của Subaru thế này có lẽ là vì cô muốn thoát khỏi áp lực đó.

Thật lòng thì, thái độ của cô ta thật là khó chịu. Tuy vậy, nói ra thì, với Tatsuya, Subaru là một tuyển thủ của đội. Thật không khôn ngoan nếu phản ứng một cách vụng về và gia tăng khối lượng áp lực lên cô.

“Thật vậy sao?”

Hơn cả việc trả lời ngắn gọn, Tatsuya chẳng phản ứng gì.

Sau khi quan sát Subaru rời đi, lúc mà Tatsuya quay lại tập trung vào Honoka, vì lí do gì đó mà cô ấy đang hừng hực khí thế.

“Tatsuya-san!”

Đôi mắt cô không còn vẻ xấu hổ gì nữa. Thay vào đó, đôi mắt đó đang bốc cháy tinh thần đấu tranh.

“Mình sẽ dẹp loạn ngoài đó. Mình sẽ làm thế và giành chiến thắng! Mình sẽ bảo vệ kỷ lục bất bại của Tatsuya-san!”

Lo rằng cô có thể vì quá bốc hỏa mà phát sinh chuyện tự hủy hoại bản thân. Tuy nhiên, trong trường hợp của Honoka, cố gắng hạ hỏa cô ấy có lẽ sẽ dẫn đến tác dụng ngược lại. Tatsuya biết rõ về tính cách của cô trong số những người quen cùng năm học.

“Mình hiểu rồi. Mình trông cậy vào cậu.”

Thay vào đó, trong những lúc như thế này thì tốt hơn là nên để cô bùng cháy hơn nữa.

“Vâng!”

Honoka vui vẻ đồng ý, tinh thần chiến đấu của cô tỏa ra qua một nụ cười chói sáng.

Vòng chung kết Ảo Tượng Biển Bức.

Kết quả là Honoka trở thành quán quân còn Subaru hạng 2. Tuyển thủ Đệ Tam giành vị trí thứ 3, nhưng mà Đệ Tam chỉ giành được 20 điểm so với con số 80 của trường Đệ Nhất.

Trên bảng tổng sắp, cuối cùng thì Đệ Nhất đã lên được vị trí dẫn đầu.

◊ ◊ ◊

“Tới lúc trước thì, tôi đã nghĩ rằng chúng ta có lẽ không làm được, nhưng bằng cách nào đó mà năm nay chúng ta cũng đã xoay xở được tới mức này.”

Các học sinh trường cao trung Đệ Nhất ngồi ăn tối đang tỏ ra nhẹ nhõm hơn là vui vẻ. Ngày thứ mười của Cửu Hiệu Chiến, và trường Đệ Nhất đã nới rộng khoảng cách dẫn đầu của họ với trường Đệ Tam thành 95 điểm bằng chiến thắng của họ trong phần thi Bia Đá Mật Mã.

Chỉ trong thời gian ngắn, họ đã dẫn với số điểm lớn 100, nhưng nó vẫn là một cú lội ngược dòng toàn diện.

“Yoshida là MVP hôm nay. Cậu ấy thực sự đã làm rất tốt.” (ND: MVP = Most Valuable Player)

Người đang ngợi khen Mikihiko chính là đồng đội Bia Đá Mật Mã của cậu có tên là Minakami Carey; Anh ta là học sinh năm ba, do có nguồn gốc Ấn và Anh, mà sở hữu những màu sắc không thường thấy: Da đen tóc vàng.

“Không... Đâu phải chỉ là nỗ lực của mình em đâu. Em chỉ đơn giản là làm theo chỉ dẫn của các senpai thôi.”

Trong khi nói như thế, Mikihiko đưa mắt nhìn Tatsuya, cậu ta đứng hơi xa cậu một tí và đang bị vây quanh bởi các cô gái. (ND: GATO với Tats hay với các cô gái?)

“Em cũng đã được Tatsuya giúp đỡ...”

“Đúng rồi. Shiba đã lại một lần nữa rất nỗ lực trong vai trò là một kỹ sư cho chúng ta năm nay. Này Shiba!”

Carey vẫy tay liên hồi gọi Tatsuya khi cậu ta nhìn về phía họ. Tatsuya đứng lên và cầm theo cái khay mà cậu đang dùng bữa. Khi nhìn Tatsuya rời khỏi rừng hoa toàn con gái mà trong đó có cả em gái cậu ta, Miyuki, để đi tới cái bàn toàn con trai này, Mikihiko hẳn đã có ý nghĩ ghê gớm rằng, 'Cậu ấy là người duy nhất để lại kỷ niệm đẹp nhỉ..." Nhưng mà không ai dám chắc về chuyện đó.

“Rồi, ngồi đi.”

Những lời đó là từ người ngồi đầu bàn ăn nam, Sawaki. Tatsuya không dám bất tuân---mà, vì cậu đã mang theo cái khay của mình luôn rồi, hẳn là cậu ta không bao giờ có ý định bất tuân đâu---và ngụ ý đã hiểu bằng cách ngồi xuống.

“Hôm nay, làm tốt lắm.”

“Không, tôi đã không thể làm đủ việc vào ngày hôm qua, vì vậy mà, tôi chỉ có thể bù đắp chút ít.”

Tatsuya đã không vội vàng quyết định phụ trách cho Mikihiko. Ngay từ đầu thì, Tatsuya được cho là sẽ chăm lo cho CAD của Mikihiko. Dẫu từ đầu là vậy, vẫn có khả năng rằng phần thi Ảo Tượng Biển Bức và Bia Đá Mật Mã sẽ bị trùng lắp. Nếu chuyện đó xảy ra, Tatsuya sẽ phải lựa chọn giữa việc trở thành kỹ sư phụ trách cho Honoka hoặc cho Mikihiko.

“Chẳng có gì có thể hoàn tất vào ngày hôm qua cả. Chúng tôi cũng nhận thức được mà.”

Mọi người ai cũng hiểu chuyện đó, nhưng Hattori là người duy nhất dám nói ra, thể hiện cá tính ‘trung thực nhưng cứng rắn’ của cậu ta.

“Đúng như cậu ấy nói. Nhưng mà, gần như là không có vấn đề gì với công việc mà cậu đã làm hôm qua dù cậu có làm hơi lơ đễnh chút đỉnh. Đúng thật là, cậu đã góp phần vào chiến thắng ngày hôm nay đấy.”

“Với đó, chúng ta đã có chiến thắng tổng đấy. Vì thế mà cậu có thể ngẩng mặt trước các senpai rồi.”

Tiếp sau Sawaki, Carey nói kèm theo ánh nhìn nhẹ nhõm. Đây, trong số các học sinh năm ba, là lần đầu tiên mà anh ta được chọn làm người đại diện, vì thế mà những truyền thống hẳn đang đè lên anh ta rất nhiều áp lực không cần thiết.

Theo quan điểm của Tatsuya, lời tuyên bố của anh ta rất vội vàng. Vẫn còn một khả năng rất lớn rằng điểm số sẽ bị đảo ngược với phần thi Việt Dã Vượt Chướng Ngại Vật vào ngày mai.

Tuy vậy, Tatsuya không nói ra quan điểm đó. Bởi vì cậu chẳng quan tâm đến thứ hạng, điểm số hay chiến thắng tổng.

Cậu muốn làm cho phần thi ngày mai kết thúc một cách an toàn.

Không, cậu sẽ nghiền nát bất cứ thứ gì gây trở ngại cho việc kết thúc công khai phần thi một cách an toàn vào ngày mai.

Đó là những gì mà cậu đang suy nghĩ trong khi tìm kiếm một câu trả lời vô thưởng vô phạt.

◊ ◊ ◊

Sau bữa tối, Tatsuya đi đến phòng quan sát của khách sạn. Trăng vẫn chưa lên nhưng bầu trời thì rất quang đãng. Đường nét của Núi Phú Sỹ hiện lên mờ ảo dưới ánh sáng sao trời. Từ chỗ này, sự tối tăm đó trong giống như là địa ngục vậy. Từ ban công, cậu nhìn xuống đường đua nơi sẽ diễn ra phần thi Vượt Chướng Ngại Vật vào ngày mai, một khu rừng nhân tạo ẩn tàng những cạm bẫy hung hiểm.

“Diễn tiến thế nào rồi?”

Cậu hỏi con búp bê có hình dáng của con gái bên cạnh.

[Không có phản hồi. Em đoán rằng chúng vẫn bị giữ trong trạng thái bất hoạt.]

Thứ trả lời là thực thể ẩn bên trong con búp bê. Hội nghị London đã gọi nó bằng cái tên là Parasite; Tatsuya và bạn bè cậu gọi thể thông tin pushion đó là Pixie.

“Như dự đoán, chưa có gì xảy ra và phải chờ đến mai, hmm.”

Sự thất vọng toát ra từ lời độc thoại của Tatsuya. Nhưng không có biểu hiện chán nản in lên khuôn mặt cậu. Không thể nhầm lẫn được, Tatsuya thật sự muốn biết được chỗ chứa các diễn viên chính của cuộc thử nghiệm đã được lên kế hoạch vào ngày mai, là các gynoid được cấy các parasite vào bên trong, Hình nhân Parasite. Tuy vậy, dù cho đã mang Pixie đi kèm đến đây, cậu đã không thực sự mong ngóng rằng cô ta có thể tìm ra được chúng. Ngay từ đầu thì, nếu tất cả việc cậu định làm là để Pixie truy tìm các Hình nhân Parasite, thì leo lên chỗ nào đó cao cao là điều không cần thiết. Sau tất cả, vì Pixie và Hình nhân Parasite về cơ bản là cùng một loại thực thể, nếu cả hai hoạt động thì cả hai bên sẽ nhận thức được nhau.

Kể từ cái đêm mà Miyuki thuyết phục cậu để cô bé đặt cược vận mệnh pháp sư của chính cô bé, Tatsuya đã vứt bỏ ý định ngăn chặn cái cuộc thử nghiệm mà có thể gây ra thêm nhiều nguy hiểm cho các học sinh cao trung ma pháp như cậu của tộc Kudou. Như điều mà người cấp tin bí ẩn hẳn đã mong đợi, cậu sẽ quyết định phải làm gì vào lúc nào và ở đâu vào ngày diễn ra cuộc thi; Tóm lại là, vào ngày mai. --- Việc người cấp tin bí ẩn không mong đợi cậu dừng cuộc thí nghiệm trước khi nó bắt đầu thì thật là rõ ràng dựa vào việc thiếu đi chuyện cung cấp thêm thông tin bổ sung.

Việc Tatsuya đang xem xét nơi sẽ diễn ra vở kịch ngày mai, giờ vẫn còn chìm trong bóng tối, không gì khác hơn ngoài một ý muốn bất chợt cả. Có thể nói một cách táo tợn rằng cậu đến đây là để ngăn bản thân cậu khỏi một chút nóng giận vì bị tộc Kudou và người cấp tin bí ẩn kia đẩy vào chuyện này.

Vì lí do “Cẩn thận ngày mai!”. Thật đơn giản khi tận dụng khả năng của Pixie để phát giác các Hình nhân Parasite.

“Tatsuya-kun.”

Phòng quan sát này chẳng có biển báo cấm vào. Tuy vậy, đã gần nửa đêm rồi, cậu không nghĩ rằng lại có ai khác đủ kỳ quặc như cậu để mà đi lên ban công cao nhất này, cái nơi chẳng có đèn cũng chẳng có máy điều hòa không khí này.

“Sư phụ, người lên đây hóng gió à?”

Đương nhiên, về mặt kỳ dị, Yakumo ở đẳng cấp cao hơn cậu... Tatsuya thầm nghĩ. Cái lúc mà cậu nghĩ ‘kỳ quặc y như cậu’, cậu đã chẳng nghĩ đến Yakumo.

“Ta, chà, đại loại thế. Gió đêm có vẻ tốt hơn máy điều hòa. Nhưng mà, chẳng phải quý cô nương đằng kia cần con chuyện gì sao? Ta nghĩ tới lúc con nói chuyện với cô ta rồi đó.”

Lúc Yakumo nói chuyện, ông ta không đi xa đến mức nhún vai của mình, nhưng thế nào đó ông ta lại cho thấy ấn tượng rằng ông ta phải lên ban công này để đi tìm Tatsuya.

Cậu có thể thấy một cái bóng trong đêm đen. Người phụ nữ đó lớn tuổi hơn cậu, nhưng với người khác thì cô ấy vẫn còn trẻ. Cô ấy hiện đang được bao bọc bởi một luồng khí khác hẳn so với ngày thường; Khuôn mặt xinh đẹp của cô không mang vẻ thích thú như lúc thường, hẳn là do vẻ nghiêm nghị ‘căng như dây đàn’ mà thay vào đó cô đang mang.

“Đúng như tôi nghĩ, tin nhắn đó là từ chị, Trung úy.”

Không cần mở đầu, cứ như thể là họ đang giữa một cuộc đàm thoại rồi, Tatsuya nói với cô, khiến cho gương mặt Fujibayashi sáng lên một chút.

“Làm thế nào mà cậu biết?”

“Chỉ là vấn đề xác suất mà thôi. Nếu tôi xem xét đến việc trong những người mà tôi quen biết ai lại có năng lực kỹ thuật ở đẳng cấp như vậy, thì tên chị đứng đầu danh sách đấy.”

“Còn nếu đó là người mà cậu không quen biết?”

“Thật vô ích khi xét đến khả năng đó.”

“Oh...”

Dù đã thả lỏng đôi chút, khuôn mặt Fujibayashi vẫn còn cương cứng. Đó có phải là do sự căng thẳng hay là cảm giác tội lỗi, hoặc là vì một lí do hoàn toàn khác chăng... Tatsuya vẫn chưa có được sự sâu sắc để xác định chuyện đó.

Trước hết, cậu phải hỏi về những điều mà cậu không biết; Chẳng còn đường nào khác để tìm kiếm giải pháp. Vì thế, Tatsuya hỏi ngay mà không dè dặt hay ấp úng.

“Có phải chị đã cảnh báo cho tôi lúc tôi ở trên đường trước Viện số 9 cũ không? Chị đang cố khiến tôi làm gì vậy?”

“Cái gì... Tôi tự hỏi rằng chuyện mà tôi muốn cậu làm là gì đó, Tatsuya-kun...”

Tatsuya vẫn giữ ánh mắt sắc nhọn với cô. Nhưng cậu không thể tìm thấy được điều gì có thể giúp cậu xác định được rằng cô ta đang lừa cậu.

“Tatsuya-kun, liệu chúng ta có nên đổi địa điểm không?”

Không sử dụng ma thuật ngăn ngừa nghe lén hay nhìn trộm, họ không thể nói về chuyện này một cách an toàn; Thông tin này chắc rằng ở mức độ kha khá đây.

“Chị nói đúng...”

Trong chuyện này, vẫn chưa rõ rằng Fujibayashi hay Lữ đoàn Vũ trang Ma pháp Độc lập ai mới là đồng minh. Không có dấu hiệu nào cho thấy đây là một cái bẫy, nhưng mà cậu cũng không nghĩ rằng vấn đề lại nghiêm trọng tới mức đó.

“Chị không phiền nếu Sư phụ cùng tham gia chứ?”

“Không.”

“Eh, ta không quan tâm.”

“Hiểu rồi. Vậy tôi để mọi chuyện lại cho chị.” Sau khi đảm bảo được sự ưng thuận của cả hai, Tatsuya duyệt kế hoạch của Fujibayashi.

Nơi mà Fujibayashi đưa Tatsuya và Yakumo đến là bên trong một chiếc RV giống với chiếc mà Tatsuya đang dùng để làm việc. Bãi đậu xe này khác với bãi đậu được dùng cho giải Cửu Hiệu Chiến. Nơi đây nằm xa xa một tí với mấy chiếc xe bỏ trống khác trong bãi.

[Chủ nhân, em không thể cảm nhận được bất kỳ sóng truyền dẫn ngoại tuyến nào.]

Với sự giúp đỡ của Ushiyama và đồng bọn, các cảm biến của Pixie được mở rộng hết mức có thể mà vẫn chưa thể làm tổn hại đến cơ thể 3H của cô.

“Tatsuya-kun, đây. Thầy, cũng ngồi xuống đây luôn.”

Sau khi cả hai an tọa trên một chiếc sofa đơn giản, Fujibayashi đưa một ánh nhìn hơi suy tư về phía Pixie, nhưng dù vậy, cô ta đi vào nhà bếp của chiếc RV mà không nói lời nào.

Cô hẳn là không có ý định phung phí thời gian ngay từ đầu rồi. Cô quay trở lại và mang theo một cái khay với ba cái cốc chứa đầy thứ chất lỏng màu đen. Cô đặt mấy cái cốc lên bàn và lờ đi Pixie đang đứng trong khi ngồi xuống đối diện với hai người đàn ông.

“Trước hết, liệu có ổn không nếu tôi giải thích mọi việc theo trình tự?”

Chẳng cần mời mọc dùng nước, Fujibayashi đột ngột nói với Tatsuya. Lối nói chuyện không cần nghi thức nghi lễ kiểu này đang muốn nói lên rằng "cô ta đang nói chuyện với Tatsuya với tư cách là bạn bè'.

“Chị nói đúng. Trước khi thảo luận về mọi thứ, có vài chuyện mà tôi muốn xác nhận.”

Dường như chẳng hề cảnh giác tí nào, Tatsuya nhấm nháp cốc nước. Cổ họng cậu hơi bị khô.

“Được rồi.”

Fujibayashi không ngạc nhiên về cái cách mà Tatsuya chẳng cảm thấy lo ngại gì khi uống cốc cà phê đá cô mang ra. Cô nhận thức được rằng Tatsuya hẳn biết nhiều hơn cô về những thành phần trong thức uống đó; Dù sao thì, thứ chất độc đó sẽ không ảnh hưởng đến cậu ta ngay lập tức đâu. (ND: Ý của Fujibayashi là mấy chất gây nghiện trong cà phê chứ không phải là cô ta bỏ độc vô trong đó đâu nha)

“Đầu tiên là tại sao chị không tiết lộ cho tôi thêm bất kỳ thông tin bổ sung nào sau thông điệp ban đầu. Chị bị giám sát à, Trung úy?”

Ngay lập tức, cậu ta hỏi chuyện mà cô không hề muốn cậu ta hỏi tới, Fujibayashi thầm nghĩ. Tuy vậy, giờ cũng chẳng có lí do gì để mà không trả lời cả.

“Đúng.”

“Rồi, thứ hai. Việc liên lạc là do sự đề xuất của Thiếu tá Kazama và Trưởng lão Saeki. Hay là do sự xúi giục của Trưởng lão Kudou.”

“... Đó là lệnh của sĩ quan chỉ huy của tôi. Tôi không nằm dưới sự giám sát của ông ngoại.”

Không bị giám sát, hẳn có nghĩa rằng cuộc thí nghiệm vũ lực của tộc Kudou không hề có liên quan gì tới Fujibayashi Kyouko cả, hoặc có nghĩa rằng họ tin tưởng cô ta đến độ không cần phải giám sát.

“Ta có thể hỏi một câu không, thưa Tiểu thư của tộc Fujibayashi.”

Trước khi Tatsuya có thể hỏi tiếp, Yakumo liền xen vào. Gọi cô là ‘Tiểu thư của tộc Fujibayashi’ dường như là không thích hợp, ít nhất là đối với Tatsuya. Tuy vậy, Fujibayashi dường như chẳng có vẻ phiền lòng; Cô mỉm cười bình thản trong khi gật đầu với Yakumo.

“Vâng, cứ hỏi.”

“Lập trường của tộc Fujibayashi là gì?”

Tuy vậy, cô chẳng thể giữ nổi vẻ poker face khi nghe nội dung câu hỏi. Cô cau có không phải vì cô không muốn bị hỏi như vậy, mà là vì bản thân cô đang băn khoăn về lập trường của tộc Fujibayashi.

“Trung lập.”

“Họ thật sự chống lại chuyện đó nhưng lại không thể phản đối những gì mà tộc Kudou đang bí mật thực hiện, ý cô là vậy à?”

“...”

“Người vợ đức cao vọng trọng của trưởng tộc Fujibayashi là con gái của người đứng đầu thực sự của tộc Kudou. Sự liên kết với các ma pháp sư mang số ‘9’, những người luôn bị nhóm Traditionalists chống phá, đã đặt các người về phe của gia tộc số ‘9’ mặc dù các người là Cổ thuật Ma pháp sư. Nếu thoát ly khỏi tộc Kudou, tộc Fujibayashi có thể sẽ đứng trơ trọi trong giới ma thuật Nhật Bản... Là như thế sao?”

Biểu cảm trên mặt của Fujibayashi biến mất, hẳn là cô nén lại để không ai có thể đọc ra được những điều cô đang nghĩ trong đầu. Tuy vậy, không cần nói ra thì cũng biết được rằng việc nụ cười của cô biến mất đã làm sự cố gắng của cô hoàn toàn thất bại.

“Nhưng mà đó lại không phải là chuyện ta muốn cô kể. Tộc Fujibayashi cảm thấy gì về việc sử dụng các huyền sư đến từ đại lục?”

Đôi mắt Yakumo không ánh lên vẻ vui thích thường thấy. Thay vào đó, chúng phát ra một tia nhìn sắc lẻm.

“Nếu họ làm chuyện như thế, tôi tin rằng tộc Fujibayashi sẽ không đồng ý. Về những người tị nạn mà Makoto-ojiue chào đón ở Viện số 9 cũ, Cha đã nhiều lần thuyết phục ông ấy thay đổi ý định.”

Tia sáng trong đôi mắt Yakumo lay động khi mà Fujibayashi hồi đáp lời chất vấn của ông rõ ràng như vậy. Dĩ nhiên, nhờ vào quan hệ hôn nhân mà tộc Fujibayashi và tộc Kudou trở thành đồng minh. Tuy nhiên, cả phe những người lựa chọn con đường thu hẹp khoảng cách giữa ‘các ma pháp sư mang số 9’ và ‘nhóm Traditionalists’ và phe những người truyền thống luôn bám lấy sự phản đối đều chào đón các huyền thuật sư đến từ quốc gia khác, những người đang nghiên cứu để phá vỡ sự phòng vệ của quốc gia này, thì thật là nguy hiểm.

“Chắc chắn là, các huyền thuật sư tị nạn sở hữu các phép thuật rất hữu ích. Bằng cách sử dụng các phép thuật mà họ cung cấp, mật độ tiêu thụ psion của các Hình nhân Parasite là khá mỏng. Tuy nhiên, vì chuyện đó mà, cả Cha tôi và tôi đều nghĩ rằng đó là một sai lầm.”

“Thứ lỗi cho con, Sư phụ, nhưng chúng ta nên xem xét chuỗi các sự kiện này đã.”

Với sự can thiệp của Tatsuya, sự căng thẳng phát sinh giữa Yakumo và Fujibayashi được giải tỏa. Khuôn mặt Yakumo quay trở về nụ cười vô cảm mơ màng như mọi ngày.

“Trung úy Fujibayashi.”

Mặt khác, khi đối diện với nụ cười bất chính giả tạo của Tatsuya, Fujibayashi bắt đầu cảm thấy một loại căng thẳng hoàn toàn khác biệt.

“Sự việc này khiến tôi vô cùng bực bội và khó chịu. Mặc dù tôi nhận thức được cái việc mà chị gọi là phác thảo kế hoạch thử nghiệm một thứ vũ khí mới với các học sinh cao trung ma pháp tại Cửu Hiệu Chiến, nhưng tôi lại không nắm bắt rõ lắm những chuyện đang thực sự diễn ra sau hậu trường. Chà, thật ra thì tôi không thực sự hiểu lắm. Vì vài lí do mà, người cấp tin của tôi lại keo kiệt tin tức quá.”

“Uuumm... Tatsuya-kun, về điều đó.”

Gương mặt Fujibayashi chỉ hơi căng lại nhưng vẫn dứt khoát.

Hẳn cậu đã cảm thấy hài lòng, và nụ cười tà ác của Tatsuya biến mất.

“Nếu cậu bỏ qua những ý định của những kế hoạch phía sau hậu trường, thì mọi việc không phức tạp đến thế đâu.”

Miyuki đã khiến Tatsuya nhận ra được chuyện đó rồi, nhưng vì chuyện đó chẳng liên quan gì lúc này, nên cậu không đề cập đến.

“Trước hết, nhóm đối lập chủ trương chống đối Liên Minh Đại Á bên trong quân đội quốc gia của ta đã thay đổi các phần thi của Cửu Hiệu Chiến thành các phần thi mang hơi hướng chiến đấu nhiều hơn.”

Không ai phản đối quan điểm của Tatsuya.

“Tiếp đó, tộc Kudou lợi dụng chuyện này để lên kế hoạch kiểm tra hiệu suất Hình nhân Parasite.”

“Ông ngoại đề xuất chuyện này, nhưng dường như lúc đầu thì Cậu đã phản đối.”

“Vậy thì, người quyết định sử dụng các huyền thuật sư tị nạn chính là Trưởng lão Kudou?”

“... Không phải, đó là Cậu.”

“Là vậy sao. Giờ ta hãy gọi cái người thông qua các huyền thuật sư tị nạn để điều khiển mọi chuyện sau hậu trường và hiện cũng là trưởng tộc Kudou là X đi. X đang nhắm đến việc để các Hình nhân Parasite mất kiểm soát và gây ra thương vong cho các tuyển thủ Cửu Hiệu Chiến. Họ hẳn là không định đi xa tới mức giết chết ai đó, nhưng có thể ý định của họ là gây ra các tổn thương sẽ chấm dứt vận mệnh ma pháp sư của các tuyển thủ. Mục tiêu lớn nhất của X hẳn là làm suy giảm sức mạnh quân sự quốc gia của ta bằng cách cắt mất nguồn cung ma pháp sư sẽ trở thành binh lính. Bởi vì sự gia tăng sức mạnh quân sự Nhật Bản sẽ gây trở ngại cho ông ta.”

“Vâng, đó cũng là điều mà chúng tôi nắm được. Đó là lí do mà tôi có mặt ở đây.”

“... Ý chị là sao?”

Fujibayashi không lảng tránh ánh mắt của Tatsuya, đôi mắt cậu giờ đang được tô vẽ bởi sự không tin tưởng và ngờ vực.

“Tatsuya-kun, chúng tôi yêu cầu sự hợp tác của cậu để ngăn chặn các Hình nhân Parasite khỏi sự mất kiểm soát.”

Cô không đứng dậy và cúi đầu, mà trong khi vẫn đang ngồi trên sofa với hai đầu gối gập lại với nhau và hai bàn tay đặt lên trên chúng, cô cúi đầu xuống thật thấp. Cô không gọi cậu ta là ‘Đặc úy’ mà là ‘Tatsuya-kun’.

“Hợp tác?”

“Đúng, đây không phải là một mệnh lệnh. Yêu cầu này không phải là chuyện nằm trong địa hạt của những điều mà chúng tôi có thể ra lệnh cậu làm như thể đó là nghĩa vụ của cậu. Vì vậy mà, đây là một khẩn cầu cho sự hợp tác của cậu.”

Fujibayashi ngẩng đầu lên và đứng dậy khỏi ghế sofa. Đọc được những ý định không nói thành lời của cô, Tatsuya cũng đứng lên. Fujibayashi di chuyển đến trước một cái hộp trông giống như một chiếc quan tài mà có thể chứa vừa khít một người đàn ông trưởng thành. Trước mặt Tatsuya đang đứng bên cạnh, cô mở nắp.

Hẳn là có lò xo trong bản lề cửa, vì sau khi nắp hộp hơi mở ra một chút, nó liền nảy bật lên. Bên trong là một bộ mobile suit xanh biếc---trông giống như một bộ đồ làm việc liền thân đồ sộ.

“Dù rằng cuộc thử nghiệm hiệu suất Hình nhân Parasite là phi chính thức, đây vẫn là một dự án được quân đội quốc gia của ta giao phó cho tộc Kudou thuộc Thập Sư Tộc. Nếu chúng ta can thiệp vào chuyện này, nó có thể dẫn đến sự chia rẽ trong nội bộ quân đội hoặc là một cuộc chiến riêng tư với Thập Sư Tộc.”

“Chị muốn tôi trở thành một đặc vụ phá hoại bất hợp pháp à.”

Giọng nói của Tatsuya lạnh lùng và nặng nề. Sau tất cả thì chuyện này là không thể tránh được; Điều này ngụ ý rằng họ sẽ không bảo vệ cậu nếu danh tính của cậu bị bại lộ. Có thể nói rằng phản ứng của cậu là thật nhẹ nhàng nếu xem xét đến những điều vừa được nói ra

“Thậm chí nếu chị muốn theo hướng đó, tôi nghĩ rằng không có chuyện gì khác có thể được hoàn thành cả.”

Ánh nhìn của Tatsuya trở lên sắc lạnh hơn; Dù vậy, Fujibayashi vẫn vững chãi đón nhận ánh mắt của cậu. Có lẽ đó là đóng kịch, nhưng cô vẫn không cho thấy vẻ nao núng.

“... Ổn thôi.”

Cuộc chạm trán ngắn ngủi giữa họ kết thúc với sự đầu hàng của Tatsuya. Từ đầu thì cậu đã định dứt điểm vụ Hình nhân Parasite rồi. Cậu thật sự cảm thấy khoan khoái khi có thể sử dụng kiểu mobile suit mới được tăng cường chức năng ẩn thân.

“Cám ơn. Cậu có thể sử dụng chiếc xe này tùy ý muốn. Chìa khóa đây.” Tatsuya nhận lấy hộp điều khiển không dây từ Fujibayashi.

“Khi cậu xong việc với nó, hãy nhấn vào nút này. Sau năm phút, mọi nội dung sẽ tự-hủy.”

Fujibayashi chỉ vào một góc tường. Có một cái nút màu đỏ được bao xung quanh bởi các đường sọc cảnh báo màu vàng và đen.

“Tôi phải làm gì với mobile suit đây? Tôi không nghĩ là nó sẽ bị hủy cùng với mọi thứ bên trong xe tải.”

“Nếu cậu đặt nó vào hộp, nó có thể bị phá hủy hoàn toàn. Giải quyết dứt điểm cuộc thử nghiệm.”

“Đã rõ.”

Tatsuya gật đầu với Fujibayashi trong khi nhìn ‘nút tự hủy’ với đôi mắt vẻ cam chịu, và lẩm bẩm điều đó như thể cậu đang tự thoại vậy.

“Vì đây là nhiệm vụ theo yêu cầu cá nhân, tôi chắc chắn sẽ yêu cầu cô báo đáp lại vào một ngày nào đó.”

Với lời tuyên bố của Tatsuya khiến gò má cô trắng bệch ra, Fujibayashi nói lời tạm biệt rồi rời đi như thể đang bỏ trốn. Vì cô đã bàn giao bộ mobile suit và chiếc RV cho Tatsuya, cô hẳn là sẽ về khách sạn. Yakumo khăng khăng đòi hộ tống cô, ‘để đề phòng’, như đúng rồi. Khi mà bóng của hai người họ nhập lại thành một cái bóng to lớn duy nhất, Yakumo tham gia trò chuyện cùng Fujibayashi.

“Tiểu thư này, đó thật sự là lệnh của Kazama-kun à?”

“... Ý ông là gì hả? Với cả, ông có thể vui lòng ngưng gọi tôi là” Tiểu thư “được không?”

Fujibayashi trả lời với vẻ mặt cứng đơ mà không nhìn về hướng Yakumo.

“Thứ lỗi cho sự thô lỗ của ta nhé. Fujibayashi-san này, ta đã nghĩ về điều này rồi. Ta có thể nói rằng không cần thiết phải khiến Tatsuya-kun làm như vậy. Không thể nhầm lẫn được, ý của ta là bọn Hình nhân Parasite sẽ không thật sự bị mất kiểm soát, đúng chứ?”

“Ông đang nói rằng tôi đã nói dối sao?”

“Vì lừa lọc cũng là một phần công việc của cô mà...”

Yakumo thốt lên như thế với giọng điệu vừa lên án và cũng vừa an ủi.

“Những vũ khí đó có cơ chế phòng ngừa rủi ro. Ta không tin rằng Kudou Retsu là kiểu người bỏ qua chuyện đó... Nhân tiện thì, cô có biết không, Fujibayashi-san? Ngay cả những người theo thuyết truyền thống (ND: Nguyên văn là Mikkyō) cũng có ma thuật điều khiển búp bê như khiển rối. Các nhà sư tập sự mà đức hạnh chưa đủ để mà triệu hồi tinh linh thực sự thì sử dụng các phép thuật đó để tạo ra tinh linh giả đấy.” (ND: Nguyên văn là Gohou Doushi)

“Không... Tôi không biết, nhưng đã có giả thuyết chuyện đó.”

Fujibayashi phản ứng với sự thay đổi chủ đề đột ngột bằng cách nói mang vẻ thận trọng. Dù cho cô lén liếc xéo Yakumo để xem ông ta đang mang vẻ mặt gì, cô hoàn toàn thất bại trong việc đọc biểu cảm của ông ta. Fujibayashi hiểu rằng đây là lí do để nói lên rằng chuyện này không phải hoàn toàn là do sự thù địch.

“Trước khi đến đây, ta đã ghé qua” Đền Chính “, nơi mà ta đã không đến trong thời gian dài rồi. Ta có hỏi chuyện một chuyên gia trong lĩnh vực này. Ông ta tuyên bố rằng ông ta đã đạt được khả năng gọi được Tinh linh thực sự chứ không còn là hàng giả nữa, nhưng mà-”

Dường như đã có rắc rối xảy ra ở cuộc gặp mặt đó. Yakumo nở nụ cười kiểu hồi tưởng.

“Kiểu người chuyên môn nào cũng thế, họ sẽ không lơ là chuyện định ra các quy tắc của sự phạm tội và phòng vệ. Và, khi mà con rối phá vỡ các quy tắc đã định đó, một hình phạt sẽ phát sinh. Đó là một niêm phong để mà con rối không thể gây ra thêm nhiều nguy hại nữa. Phép thuật phong ấn đó được cho là một phần của phép thuật nô dịch hóa.”

Yakumo quay sang. Đôi mắt ông trống rỗng, miệng ông tạo thành hình dạng trăng lưỡi liềm. Gương mặt trông y chang một con búp bê bị ma ám đó khiến Fujibayashi muốn hét lên. ---Không, cô chẳng thể hét lên được.

Trong khoảnh khắc, Fujibayashi đã bị khuất phục trước phép thuật của Yakumo.

“Bọn Hình nhân Parasite được cài đặt cùng một loại phép thuật, đúng không? Ví dụ nhé, một lệnh cấm tấn công những-người-không-tham-chiến. Nếu chúng không có cái đó, chúng sẽ không thể được triển khai như là một vũ khí tự động được.”

“... Đúng như những gì ông nói.”

Fujibayashi không bị mất đi sự tự chủ hay ý chí.

“Thậm chí kể cả khi các huyền thuật sư muốn bọn Hình nhân Parasite tấn công các học sinh cao trung, thứ phép thuật nền tảng đó sẽ không cho phép việc đó. Ngay lúc mà chúng trở nên cuồng bạo, ma pháp thức điều khiển sẽ chuyển thành một ma pháp thức phong ấn và phong ấn các Parasite.”

“Đó là những gì mà tôi đã nghe được.”

Tuy vậy, cô không giấu diếm chuyện đó. Cô không hề nói dối.

“Nếu các Hình nhân Parasite được thả lỏng, liệu thứ phép thuật giữ chúng nằm yên bên trong hình nhân cơ khí có bị hủy không, và trình tự để đặt parasite tự do vào bên trong hình nhân cơ khí có bị lặp lại không. Điều này có ảnh hưởng đến thực tế rằng parasite được gắn vào hình nhân cơ khí không?”

“Tôi không biết.”

“Ta hiểu rồi... Cuộc thử nghiệm không đi xa đến thế.”

Yakumo rời mắt khỏi Fujibayashi.

Kiệt sức, Fujibayashi khụy cả hai đầu gối xuống đất.

Yakumo gọi vào trong bóng tối.

“Dường như đó là cách mà mọi chuyện xảy ra, Kazama-kun. Cậu có biết không vậy?”

Những cái bóng hợp lại thành hình dáng của một người. Khi nó tiến đến từ phía bãi đậu xe, dưới các ánh đèn đây đó của khách sạn xuất hiện hình dáng của Kazama.

“Tại sao ngài lại ở đây?”

“Cậu nói rằng không cần thiết để Tatsuya-kun băng qua cái giao lộ nguy hiểm này mà.”

“Không, tôi không biết gì về chuyện đó.”

Hẳn ông không nghĩ rằng sự giám sát của ông được tiến hành một cách trực tiếp; Kazama không hề chú ý đến một Fujibayashi đang nhìn lên gương mặt của ông với vẻ sợ hãi và trả lời câu hỏi của người thầy với một ---rõ ràng là--- vẻ đăm chiêu.

“Cậu không nghe được chuyện đó từ vị Tiểu thư này sao?”

“Vâng.”

Kazama cũng là người sử dụng cổ thuật. Ông cũng có kiến thức cơ bản về các phép thuật khiển rối. Không có chuyện ông không nhận ra được cơ chế phòng ngừa rủi ro được cài vào đó. Đối với ông thì không cần phải hỏi về chuyện đó.

“Hmmmm... Rõ ràng là, cậu có một lý do để muốn Tatsuya phải hăng máu lên?”

“Người chưa nói với Tatsuya-kun, đúng chứ, Sư phụ?”

Dùng một câu hỏi để trả lời cho một câu hỏi, ông ta gián tiếp thừa nhận những lời của Yakumo.

“Tôi không có lí do gì để mà bảo vệ cho quyết định đó cả, nhưng chỉ huy lữ đoàn thì lại không biết gì về chuyện này. Mặc dù Thiếu Tướng (ND: Là Saeki đó) cũng được cung cấp thông tin về cách sử dụng phép thuật, nhưng chỉ là những thứ liên quan đến ma thuật hiện đại; Bà ấy cũng giống như bất kỳ tên nghiệp dư nào đối với cổ thuật mà thôi.”

“Ta nghĩ rằng cậu là cố vấn của bà ta mà...”

“Tại sao người lại không ngăn cản chúng tôi vậy, Sư phụ?”

Rõ ràng, xử sự bằng cách không trả lời thì thật phiền phức với Kazama.

“Bởi vì sẽ thật vô duyên nếu ngăn cậu ta lại.”

Chuyện đó không đặc biệt quan trong với Yakumo. Từ đầu thì ông ta cũng không có ý định lên án Kazama.

“Fujibayashi-san, về cuộc trò chuyện lúc nãy của chúng ta.”

Nếu ông nghĩ rằng không có nguy hiểm gì cả, ông ta sẽ bảo với Tatsuya về chuyện đó.

“Nói chung thì đó là sự thật. Có khả năng rằng nó sẽ không hoạt động tốt lắm trong chuyện này.”

Yakumo, người đã quyết định thoát tục khỏi thế giới này, hiện đang quan sát sự việc này tới cùng vì ông ta lo sợ rằng sự việc này sẽ ảnh hưởng đến toàn thế giới.

“... Vì lí do gì?”

“Kudou Retsu hẳn đang mắc kẹt bởi suy nghĩ tương tự. Không chỉ ông ta, tất cả các lão già tại Viện số 9 cũ chắc cũng đang mắc kẹt bởi chút suy nghĩ thông thường này.”

Bản thân ông cũng vừa đến cái tuổi để có thể bị gọi là già, nhưng Yakumo muốn ám chỉ thế hệ đã nghỉ hưu mang ‘số 9’ là những ông già.

“Cậu nên nhận bản báo cáo chi tiết của Tatsuya-kun về bản chất của Parasite.”

Kazama và Fujibayashi gật đầu không nói tiếng nào để trả lời.

“Các Parasite đến thế giới của chúng ta từ một thế giới khác thông qua một lỗ nhỏ trên bức tường không gian và chúng bị choáng ngợp bởi những suy nghĩ thuần khiết mạnh mẽ. Chúng kết hợp với các vật chủ sở hữu ý nghĩ thuần kiết mạnh mẽ đó và ý nghĩ thuần khiết mạnh mẽ đó trở thành động lực của chúng.”

Yakumo nhiều lần lặp lại cụm từ ‘ý nghĩ thuần khiết mạnh mẽ’. Fujibayashi nhanh chóng nắm bắt được ý của ông ta.

“Đắng lòng quá... Điều mà Kokonoe-sensei đang cố nói là gì?”

“Ý nghĩ thuần khiết mạnh mẽ. Sẽ thật lạ nếu các sân bãi không chìm trong khát vọng chiến thắng Cửu Hiệu Chiến vào ngày cuối cùng của cuộc tranh tài, đúng không?”

“Nếu phép thuật ràng buộc các parasite trục trặc...”

Kazama rên rỉ câu đó.

“Có lẽ chúng sẽ mất kiểm soát. Có lẽ chúng sẽ không như thế. Ta tin rằng ít nhất thì chúng ta nên quyết định rằng không thể để chúng mất kiểm soát được.”

Câu trả lời của Yakumo vừa chân thành vừa vô trách nhiệm kinh khủng.

“Và khi mà Hình nhân Parasite mất kiểm soát bị phá hủy hoàn toàn, con parasite thoát ra có thể chiếm hữu một thiếu niên đang nảy ra ý nghĩ thuần khiết.”

Cả Kazama và Fujibayashi đều không thể phủ nhận tính khả thi của cái viễn cảnh tệ hại nhất mà Yakumo vẽ ra. Nếu chính Kudou Retsu đang ở đây, hẳn ông ta sẽ trắng bệch ra và không thể phủ nhận chuyện đó.

“Vì thế, ta nghĩ rằng thật đúng đắn khi để Tatsuya-kun có bộ mobile suit đó. Tatsuya có thể đối phó với việc một mình hủy diệt bọn hình nhân parasite. Quân đội cũng có thể từ bỏ cái kế hoạch ngu ngốc về việc sử dụng ma quỷ này như cậu đang nghĩ đó, Kazama-kun. Vì thế mà ta sẽ để yên chuyện này dưới tấm màn bí mật của cậu. Ta muốn cậu trả ơn ta bằng việc nói cho ta một số việc.”

Để đáp trả việc không báo cho Saeki về chuyện Kazama giấu giếm thông tin với bà ta, Yakumo muốn có thông tin.

“Về chuyện gì?”

“Ai đã gửi những huyền thuật sư đại lục đó đến tộc Kudou vậy?”

Mặc dù là người được hỏi, nhưng Kazama không biết gì cả. Fujibayashi là người trả lời câu hỏi của Yakumo.

“... Một thương gia Trung Quốc ở Yokohama, một người đàn ông trẻ tuổi tên Chu Công Cẩn.”

“Chu Công Cẩn ở Yokohama. Ta đã nghe nói đến cái tên này nhiều lần dạo gần đây rồi.”

“Người biết hắn sao, Sư phụ?”

Yakumo không trả lời câu hỏi của Kazama.

“Chà, ta hỏi về chuyện ta muốn biết, giờ thì ta thăng đây. Như đã hứa, ta sẽ giữ yên lặng về chuyện cậu giấu giếm thông tin và bí mật hành động.”

Yakumo bước một bước ra khỏi vùng sáng, đó là tất cả những gì cần thiết để ông ta biến mất.

Sau khi Yakumo rời đi, Fujibayashi cuối cùng cũng đứng dậy.

“Thiếu tá, chà...”

“Đi thôi, Trung úy. Chúng ta không muốn bị Tatsuya bắt gặp đâu.”

Sau khi ngăn những gì mà Fujibayashi chuẩn bị nói, Kazama bước về khách sạn.

Có lẽ, cô thầm nghĩ, nếu họ đi theo Yakumo, chuyện này sẽ trở nên quá rõ ràng với Tatsuya; Fujibayashi ngoan ngoãn theo sau Kazama, người đã không trừng phạt cô.

“Trung úy.”

Không cần phải quay lại để xác nhận rằng cô đang ở đó, Kazama nói với Fujibayashi.

“Vâng, Thiếu tá.”

“Cô cũng bị Trưởng lão Kudou lừa phải không, Trung úy?”

“Hả?”

Dù rằng cô vẫn tiếp tục bước đi, có lúc tưởng chừng như cô bị vấp suýt té vậy.

“Về khả năng các Hình nhân Parasite sẽ mất kiểm soát ấy. Tuy vậy, cô nghĩ rằng đó là chuyện không thể, đúng không, Trung úy?”

“Ah, vâng.”

Cô không ngay lập tức hiểu ra điều mà Kazama muốn nói tới, vì vậy mà cô phải phỏng đoán.

“Bản thân tôi không xác thực thông tin đó, thưa ngài. Tôi đang ở trong tình thế không thể báo cáo ngay lập tức được. Tôi chỉ mang tới thông tin sai lầm thôi. Do đó, tôi ngăn cản việc giao mệnh lệnh sai lầm.”

“Làm tốt lắm, Trung úy.”

“Cảm ơn ngài, đừng đề cập đến việc đó.”

Fujibayashi dừng lại và cúi đầu thật sâu sau lưng Kazama trong khi ông ta vẫn tiếp tục bước đi.