Mahouka Koukou no Rettousei

Chương 4: Mahouka Koukou no Rettousei Chương 4




Ngày 30 Tháng 12, Chủ Nhật, 8:50 AM.

Trước lúc rời khỏi nhà, Tatsuya gọi điện đến Tông Gia. Cậu không nhờ Miyuki gọi, mà chính cậu tự gọi.

Thấy nữ hầu mặt mũi không thân thiện chút nào nhận cuộc gọi, cậu làm vẻ cưỡng bách yêu cầu cô ta phải gọi quản gia Obara đến đây nhận điện. Cô hầu không thốt nổi lời nào trước ánh mắt của Tatsuya và quên luôn chuyện rằng mình hiện đã ra khỏi tầm quay của camera, liền cuống cuồng chạy đi tìm Obara như thể đang chạy trốn Tatsuya vậy.

- Tatsuya-dono, cậu không thể làm vậy được. Đừng nên dọa nạt hầu gái như vậy chứ.

Thái độ của Obara lịch sự hơn nhiều so với các quản gia khác dưới trướng của Aoki, một người không biết nhiều và không được cho biết nhiều về Tatsuya. Có lẽ là vì vị trí của ông ta (tức Obara) là thấp nhất trong nấc thang thứ bậc tám quản gia của tông gia nên khi xử sự phải giữ thận trọng, hoặc có lẽ là do ông ta vẫn đang tiếp tục bảo vệ hình ảnh của Đội Giao Thông Cơ Động ngay cả khi đã nghỉ hưu, đội này nổi tiếng không có thái độ hống hách với người dân.

Nhưng ông ta vẫn xem Tatsuya là một tên hạ cấp, việc này vẫn hay bộc lộ qua ẩn ý trong các câu nói và hành vi của ông.

- Đây là việc khẩn cấp.

Tatsuya cũng thường xử sự một cách khéo léo để tránh tạo ra bất kỳ xích mích không cần thiết nào. Tuy nhiên, hôm nay cậu lại cố tình vứt bỏ vẻ ngoan ngoãn thường thấy của mình ngay từ đầu.

- Cậu cần cái quỷ gì vậy?

Obara hơi có chút cau có, tỏ vẻ không vui. Tatsuya nhận ra ngay, nhưng chuyện thật sự sẽ làm tổn thương cảm xúc của Obara vẫn chưa đến đâu. Cậu lờ luôn vẻ bất mãn của ông ta.

- Hãy thay đổi lịch đón. Thời gian sẽ là 9:50, địa điểm là Nhà Ga Nagasaka Shirai.

- Chờ một chút đã. Cậu nên biết là tài xế vừa đi lúc nãy rồi.

- Tài xế vẫn còn chưa rời khỏi khu vực, đúng không? Chúng ta chỉ thay đổi một chút về thời gian và địa điểm thôi. Tôi có định yêu cầu ông làm một việc hoàn toàn bất khả khi đâu...

Obara thật sự cau mày.

- Làm được hay không làm được không phải là chuyện tôi muốn nói; Cái tôi muốn nói là việc này quá ư đột ngột.

- Nhưng cần phải làm vậy, vậy nên tôi mới yêu cầu.

- Tatsuya-dono, tôi không muốn phải nói ra, nhưng chẳng phải là cậu hơi bị vô lễ đó ư? Lịch trình hôm nay, vốn dĩ là do Miyuki-sama yêu cầu.

- Sự thay đổi này là ý muốn của Miyuki. Hay ông muốn tôi phải chuyển máy cho Miyuki rồi ông mới có thể chấp thuận?

Mặt Obara đỏ phừng phừng, chắc là do ông ta vừa nuốt cục tức của mình.

- Hiểu rồi. 9:50 tại Nhà Ga Nagasaka Shirai.

Ngay cả khi chấp thuận rồi, vẫn có thể nghe ra sự giận dữ trong giọng điệu của ông ta.

Tatsuya cũng phải có lý do mới dám gọi vào giờ khắc cuối cùng này. Làm người ta bực bội là chuyện cậu tính trước rồi.

- Còn nữa, chuyện thay đổi địa điểm đón chỉ thông báo cho mỗi tài xế thôi.

Dẫu sao, Obara cũng không phải là một tay mạo hiểm ngu si. Ông ta quên ngay sự bất mãn của mình và sớm nhận ra ẩn ý trong chỉ thị của Tatsuya.

- Chỉ thị này để đối phó sự việc hôm qua sao?

Phản ứng như vậy đến cả Tatsuya cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng mẹo này sẽ thành ra vô dụng nếu cậu kéo dài cuộc trò chuyện này lâu thêm chút nữa.

- Làm mọi thứ có thể để giữ bí mật.

- Dĩ nhiên.

Tatsuya và Obara ngắt cuộc gọi gần như cùng một lúc.

◊◊◊

Xét thấy việc thông tin đã bị rò rỉ ngay bên trong nội bộ tộc Yotsuba, Tatsuya liền đột ngột thay đổi lịch trình đón đưa. Thông tin bị rò rỉ từ nội bộ, đây chẳng phải là chuyện cậu phải mắc công đi xác thực làm gì; Cậu biết rõ là có. Trong số bảy phân gia --- hay nói chính xác hơn --- là tám phân gia, bao gồm cả tộc Shiba được tạo ra cho Shiba Miya (Editor: Mẹ của Tatsuya và Miyuki), của Gia Tộc Yotsuba, một hoặc một vài gia tộc trong số bốn gia tộc là Shiiba, Mashiba, Shibata và Shizuka vẫn đang cố gắng trì hoãn việc chỉ định gia chủ kế nhiệm bằng cách tách Tatsuya ra khỏi Miyuki. Cũng bởi chuyện này mà họ đang cố cản trở sự hiện diện của Miyuki tại Lễ Mừng Năm Mới.

Tatsuya không thể hiểu ra nguyên nhân đằng sau những hành động của họ. Quả thật, Lễ Mừng Năm Mới vào ngày đầu năm là dịp thường niên duy nhất mà tông gia và các phân gia cùng nhau tụ hội tại một nơi, nhưng không bắt buộc phải có mặt. Cho tới giờ thì Miyuki năm nào cũng vắng mặt. Cha họ là Tatsuro thậm chí còn không được cho phép bước vào Gian Nhà Chính nữa kìa.

Bên cạnh đó, không có luật nào nói là cả gia tộc chỉ được tụ hội vào ngày đầu năm. Với cả, hình như cũng chẳng có luật nào bảo rằng toàn bộ gia tộc phải có mặt thì mới chỉ định gia chủ kế nhiệm. Gia tộc Yotsuba không phải là một gia tộc có lịch sử lâu đời. Kể từ khi ông cố nội Genzou của họ gầy dựng gia tộc và xem mình là thủ lĩnh của nó, đến Maya thì chỉ mới là thế hệ thứ ba mà thôi.

Chuyện Maya được chỉ định làm gia chủ cũng cho thấy điều đó. Khi Eisaku Yotsuba, gia chủ tiền nhiệm và là chú của Maya, qua đời, trước đó vẫn chưa có quyết định ai trong Miya hay Maya sẽ trở thành gia chủ đời tiếp theo. Việc lựa chọn Maya làm gia chủ là làm theo di chúc của Eisaku, chứ không phải là kết quả đến từ việc thảo luận của cả gia tộc.

Hay nói cách khác, ngay cả khi bọn họ ngăn được Miyuki xuất hiện tại Lễ Mừng Năm Mới lần này thì chắc là cũng sẽ không trì hoãn được việc Miyuki được chỉ định làm gia chủ kế nhiệm. Tatsuya không thể không thắc mắc rằng liệu có phải gia chủ các phân gia đã bị lừa rồi chăng.

Tuy nhiên, bọn họ hành động vô lý đến đâu thì cũng mặc kệ, dù sao đi nữa thì Tatsuya và mọi người vẫn phải cố gắng để đến Lễ Mừng Năm Mới vì đã được ra lệnh như vậy rồi. À không, phải là “vì bọn người kia hành động quá vô lý nên bọn mình càng phải tham dự Lễ Mừng Năm Mới” Tatsuya thầm nghĩ. Cậu cảm thấy khá thích thú trong việc dõi theo và xem trò hề này sẽ kết thúc như thế nào.

Mẹo thay đổi thời gian và địa điểm chỉ định dường như bước đầu đã phát huy tác dụng. Ít nhất thì cũng chẳng có chiếc xe nào theo đuôi bọn họ sau khi rời khỏi nhà ga như ngày hôm qua. Nhưng ngay cả Tatsuya cũng không nghĩ rằng mọi việc sẽ tốt đẹp đến cùng.

- Bọn chúng phát hiện chúng ta rồi ư?

Tatsuya thầm thì sau khi xe đi vào quốc lộ được một lúc, xung quanh đây chẳng có nhà dân hay công xưởng nào cả.

- Có ai đó đang theo đuôi chúng ta sao?

Tatsuya quay lại gật đầu và rồi lại lắc đầu một cách mơ hồ trước câu hỏi của Miyuki.

- Có thứ bám theo chúng ta, nhưng đó không phải là xe cộ. Cũng không phải là thể thông tin psion hay tinh linh. Là khiển sứ linh chăng?

Gương mặt Miyuki liền lộ vẻ căng thẳng. Ngay cả Minami đang ngồi ghế trước cũng đang mím chặt môi trong khi cơ thể cứng đờ ra.

- Là thuật giả phía đại lục sao?

Câu hỏi của Miyuki khiến Tatsuya hơi bất ngờ.

- ... Không, nói là khiển sứ linh không có nghĩa rằng thứ đó là hóa thành thể. Thứ này vô sắc, vô dạng, là thể thông tin psion thuần túy.

Lần này đến gò má Miyuki đỏ bừng trước phản ứng của Tatsuya.

- Em xin lỗi. Em cứ nghe nói đến thứ này là lại nghĩ ngay đến hóa thành thể.

- Không cần phải xin lỗi về chuyện này đâu. Dẫu sao hồi năm trước chúng ta cũng đã tiếp xúc với quá nhiều hóa thành thể rồi còn gì.

Tatsuya dỗ dành Miyuki bằng một nụ cười, rồi ngay lập tức vẻ mặt cậu đanh lại.

- Chúng phải mất nhiều thời gian như vậy mới tìm ra chúng ta. Đội hình của địch chắc là không quy mô lắm, nhưng đừng lơi là cảnh giác. Chúng sẽ sớm đến thôi.

- Vâng, Onii-sama.

- Rõ, Tatsuya-sama.

Miyuki bên cạnh cậu và Minami quay lại gật đầu với Tatsuya.

Tài xế dường như vẫn đang chú tâm lái xe, không hề tỏ vẻ chú ý đến cuộc đối thoại của cả ba người. Nhưng từ bờ vai ông ta thì có thể nhìn thấy sự căng thẳng đang chồng chất, trong lúc đầu cứ cố định nhìn về phía trước, đôi mắt lại không ngừng đảo qua đảo lại. Ngay cả vậy, thật đáng biểu dương khi người không lộ ra bất kỳ vẻ sợ sệt nào lại chính là vị tài xế của gia tộc Yotsuba.

Đúng như Tatsuya phỏng đoán, chưa đến mười phút sau thì kẻ địch đã tự lộ diện.

- Một chiếc trực thăng?

Dấu hiệu đầu tiên là âm thanh vù vù của cánh quạt đến từ sau lưng bọn họ.

- Chúng ta có cần bắn rơi nó không?

Hoàn toàn tiến vào trạng thái cuồng chiến, Miyuki đưa ra một lời gợi ý đáng sợ.

- Không, nếu tấn công ngay thì chúng ta sẽ gặp bất lợi. Chúng ta vẫn đang nằm trong phạm vi giám sát của máy cảm biến psion.

Tatsuya thúc giục cô bé Miyuki đang mất bình tĩnh phải suy nghĩ thận trọng. Rồi cậu nói với tài xế.

- Hãy chú ý phía trước chúng ta. Hẳn là phải có một phương tiện cỡ lớn đến chắn đường.

Chiếc trực thăng phía sau cứ từng chút từng chút thu hẹp khoảng cách. Nó có thể bắt được bọn họ bất kỳ lúc nào nhưng lại không làm thế. Thay vào đó, chắc nó chỉ đơn giản là đang gây áp lực cho họ, Tatsuya thầm nghĩ.

Nó dồn ép con mồi chạy về phía trước. Nếu đúng là vậy, hẳn là có mai phục chờ sẵn phía trước.

Chỉ đơn thuần là giả định vậy thôi, nhưng rất ít khi dự đoán của cậu chệch hướng.

- Thắng lại!

Tatsuya hô lên ngay trước khi xe đi qua đèn tín hiệu giao thông ở ngã tư. Tài xế theo phản xạ liền đạp thắng. Một chiếc xe bán tải lao ra từ con đường cạnh bên được che đi bởi rừng cây và dừng lại ngay giữa ngã tư mà chẳng thèm để ý đến tín hiệu đèn giao thông.

- Minami, khi anh tách ra thì hãy tạo lá chắn.

- Đã rõ!

- Onii-sama, em sẽ...

- Miyuki, em sẽ tiếp viện cho anh khi xảy ra tình huống bất ngờ.

Tatsuya nhanh chóng xuống xe, đồng thời một nhóm người được trang bị súng trường tự động cũng nhảy ra khỏi xe bán tải.

(32 người. Chỉ có một tiểu đội thế này sao? Hỏa lực là súng trường tự động thông thường. Chúng không có súng súng trường hỏa lực mạnh dùng để chống ma pháp sư.)

Trong khi lao vào đám kẻ địch, Tatsuya cũng đồng thời xác định số lượng kẻ địch và vũ khí của chúng.

(Có 16 ma pháp sư. Chúng vẫn đang trốn và giữ khoảng cách. Trên trực thăng có hai người. Là để gây xao lãng chăng?)

Cuộc tấn công này có quy mô lớn hơn so với màn tập kích hôm qua, bọn chúng cũng được tổ chức tốt nữa.

(Nhưng vẫn còn thiếu sót lắm.)

Một nửa số kẻ địch dừng tiến tới và nổ súng. Hỏa lực như vậy để chống lại một người thì quả là thừa thãi. Dường như kẻ địch cũng có chút hiểu biết về Tatsuya.

(Hay là bọn chúng thiếu hụt nhân lực có thể triển khai nhỉ?)

Một màng chắn chống vật thể được tạo hình ngay trước mặt Tatsuya.

Các khẩu súng trường tự động này là loại bắn hoàn toàn tự động. (You don't say)

Màn chắn Minami dựng lên chặn đứng tất cả các viên đạn cỡ nhỏ có tốc độ cao này. Màn chắn chống vật thể của Minami là loại ma pháp phòng thủ thậm chí có thể chặn đứng đạn súng trường năng lượng cao, làm được chuyện này là dĩ nhiên.

Trong khi đó, Tatsuya không chỉ phân tích mỗi lực chiến của kẻ địch.

Một nửa số kẻ địch còn lại vẫn đang tiến tới từ hai cánh. Cùng lúc đó, Tatsuya phát động phân giải một phần để chống lại 16 người đó.

16 tên này được trang bị lớp phòng thủ chống ma pháp. Nhìn vào kiểu hình của nó, đây chắc là cổ thuật của mật tông, có lẽ là các màn chắn cá nhân này do bọn ma pháp sư vẫn còn lẩn trốn tạo ra.

Ma pháp phân giải của Tatsuya dễ dàng bắn xuyên qua màn chắn.

Đây không phải là kết quả đạt được nhờ sử dụng công cụ, như Trident chẳng hạn. Sức mạnh đáng kinh ngạc này có thể được tạo ra chỉ nhờ vào mỗi lực can thiệp của cậu. Đây là kết quả của việc cậu nhận ra mối liên kết giữa bên cung cấp phương pháp phòng vệ và bên nhận được phương pháp phòng vệ là chưa chặt chẽ.

Tatsuya tiếp tục phóng ra ma pháp để truy kích bọn chúng. 16 tên lính hoàn toàn mất khả năng chiến đấu vì bị cậu bắn xuyên qua vai, chân và đùi. Số người gần như ngất xỉu vì đau đớn liên tục tăng lên.

- Đồ quái vật!

Lời chửi rủa quen thuộc truyền tới tai Tatsuya khi kẻ địch không thể bắn hạ cậu.

Tatsuya không thèm để ý, cậu chỉ nhếch mép cười trừ.

Là một lực lượng thường xuyên chiến đấu, bọn chúng chắc hẳn đã được huấn luyện đầy đủ. Đó là điều mà Tatsuya, người trong quân ngũ, suy luận mà ra. Nhưng bọn chúng vẫn không đủ lực chiến để chặn được Tatsuya, muốn thật sự tiếp cận Miyuki thì còn khó hơn nữa.

(Vẫn còn 16 tên bộ binh. Trước hết phải vô hiệu hóa chúng.)

Tatsuya hăng hái chạy đi.

Từ con mồi biến thành kẻ đi săn.

Tatsuya bắn rơi trực thăng, đánh bất tỉnh ma pháp sư ẩn nấp, bọn chúng có ra sao thì cậu cũng mặc kệ, tóm được gã chỉ huy và nghĩ rằng tên này chắc hẳn là sĩ quan. Không giống như bọn kẻ địch hôm qua, bọn này dường như không thích bỏ chạy. Dẫu sao, Tatsuya thấy rằng có bắt bọn chúng thì cũng chẳng giúp ích gì cho cậu, vả lại cậu cũng không muốn nhâm nhi trà chanh chém gió với cảnh sát. Vậy nên cậu thật sự thấy biết ơn khi bọn chúng chịu bỏ chạy.

Ngay từ đầu cậu đã biết việc thẩm vấn chúng sẽ chẳng mang lại được gì. Là bởi vì dựa vào các điểm mà cậu xác nhận được, bọn chúng chuẩn bị cả trực thăng và và ngụy trang cả một xe bán tải để chở người, nhưng lại không có súng trường năng lượng cao để chống ma pháp sư và chẳng chuẩn bị thứ gì khác ngoài súng trường tự động thông thường, Tatsuya thấy rõ là bọn chúng chẳng biết được điều gì đặc biệt cả.

Dẫu sao đi nữa, thì Tatsuya vẫn dẹp tan được cuộc tấn công chỉ trong một khoảng thời gian ngắn và để lại một khung cảnh hoang tàn như thể vừa xảy ra chiến tranh vậy. Nhưng cả Tatsuya và đồng bọn lại không thể hoàn toàn tránh khỏi tổn thất. Chiếc xe của họ đã tiêu tùng.

- Em có xin lỗi bao nhiêu thì vẫn không đủ...

- Đó không phải là lỗi của em đâu Minami, đừng bận tâm nữa. Anh cũng chẳng thể ngờ tới việc này được.

- Đúng vậy. Em đã làm rất tốt vai trò của mình rồi. Như những gì Onii-sama yêu dấu của chị nói, em đừng phiền lòng nữa.

Khi thấy Minami ủ rủ cúi đầu thì Tatsuya và Miyuki liền an ủi cô, nhưng việc bọn họ bị kẹt lại tại đây và không biết phải làm gì tiếp vẫn không thay đổi.

Xe không thể chạy được nữa không phải là do màn chắn chống vật thể của Minami bị xuyên thủng. Nguồn cơn của chuyện đó chính là vì bọn tấn công đã dùng đến một thứ vũ khí không ai lường trước.

- Bom EMP...

Bom EMP (bom xung điện từ) về mặt kĩ thuật vẫn là vũ khí trong quá trình phát triển, và ở thời điểm hiện tại, tầm ảnh hưởng của nó là khoảng vài chục kilomet (Editor: Đúng thật là ‘kilomet’ nhé). Nhưng khi cần sử dụng ở cự ly gần để tác động lên các phương tiện, những quả bom này thường được thu nhỏ thành dạng có thể cầm tay. Tuy rằng, bom này không ảnh hưởng đến trang thiết bị quân sự vì chúng có thiết bị bảo vệ xung điện từ, nhưng sức mạnh của nó đủ để vô hiệu hóa hoàn toàn thiết bị điện dân sự.

Lấy ví dụ thế này, CAD ngay từ đầu đã được xem là thiết bị tạo ra cho quân đội, vậy nên, ngay cả các phiên bản thương mại cũng được bổ sung thiết bị bảo vệ xung điện từ. Trong khi đó, các thiết bị thông tin di động đầu cuối vẫn chịu tác động từ bom EMP như thường.

- Miyuki, thiết bị đầu cuối của em ra sao rồi?

- Nó không sao cả.

- Minami?

- Của em cũng không có vấn đề gì.

Thiết bị di động đầu cuối của Tatsuya trông thì giống như hàng bán ngoài thị trường, nhưng bên trong nó lại là chi tiết kỹ thuật của Tiểu Đoàn Vũ Trang Ma Pháp Độc Lập. Thiết bị đầu cuối của Miyuki là quà tặng của tộc Yotsuba. Thiết bị của Minami cũng là hàng do tộc Yotsuba cấp. Chúng là các thiệt bị được chế tạo bằng công nghệ hiện đại, không phải là những thứ dễ dàng hư hỏng do xung điện từ của một quả bom EMP cầm tay.

Nhưng chiếc xe mà nhóm Tatsuya ngồi thì không được như vậy.

- Ngay cả như vậy... Xe của tông gia dùng để đưa đón chẳng lẽ lại chẳng lắp nổi thiết bị bảo vệ xung điện từ sao.

Người tài xế co rúm lại trong sợ hãi khi nghe Miyuki nổi giận.

Xe cộ hiện đại là một cái hộp đầy những linh kiện điện tử. Chúng sẽ không thể di chuyển được nữa nếu tiếp xúc với xung điện từ đủ mạnh.

Ngay cả xe bán lẻ trên thị trường cũng thường được trang bị các thiết bị bảo vệ chống xung điện từ, nhưng rõ ràng là lớp phòng ngự của xe này hình như bị vài lỗi gì đó. Hoặc là vì bọn kia sử dụng loại bom EMP hiếm có khó tìm không giống hàng trên thị trường.

- Em có xin lỗi cũng chưa đủ. Dù gì cũng là lỗi của em...

Tuy rằng Minami không bị trực tiếp trách mắng, nhưng cô bé lại nói như vậy lần nữa, có lẽ vì cảm thấy có lỗi với người tài xế đang phải co rúm vì lửa giận của Miyuki.

Không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Minami được.

Ma pháp mà Minami đã dùng là ‘Lọc cục bộ’. Đây là một ma pháp diện rộng ngăn chặn sự xâm nhập của vật thể khi nó vượt quá một trọng lượng nhất định. Ở đây nó được thiết lập không để cho vật thể có trọng lượng lớn hơn phân tử Các bon Đi ô xít xuyên qua. Ma pháp này, không giống như ma pháp đảo véc tơ hay ma pháp trung hòa động năng, ngoài việc là một màn chắn ma thuật tuyệt vời, còn có tác dụng bảo vệ khỏi khí độc khuếch tán không theo phương hướng cụ thể.

Ngặt nỗi, lọc cục bộ lại chẳng có tác dụng gì với xung điện từ. Nó cũng chẳng có tác dụng bảo vệ trước nhiệt hoặc gió. Minami đã cài sẵn một khởi động thức ở dạng chờ để cô bé có thể ngay lập tức triển khai một ‘màn chắn đảo véc tơ’ nếu phải đối phó với các vụ nổ, và cô bé tin rằng mình chẳng cần phải quan tâm về nhiệt lượng khi Miyuki đang ở đây.

Tuy nhiên, cô bé hoàn toàn không ngờ tới xung điện từ. Minami thật sự cảm thấy đây là sai lầm chí mạng của mình. Ví dụ, nếu kẻ thù sử dụng thuật thức ‘lôi kích’ thì coi như lớp bảo vệ tiêu tùng rồi. Dù cho Tatsuya và Miyuki có an ủi bao nhiêu lần đi chăng nữa thì Minami cũng chẳng thể cười nổi.

Vậy nên động cơ của hành vi đỡ cho người tài xế chắc chắn không phải chỉ là do thông cảm đơn thuần.

- Sao cũng được, Miyuki, gọi xe khác đi.

Tatsuya thay đổi chủ đề và cũng không tiếp tục an ủi Minami nữa, vì cậu đã hiểu ra cảm xúc của cô bé rồi.

- Đúng vậy.

Miyuki cũng nhận ra được lí do vì sao Minami cứ luôn tự trách cứ bản thân như vậy. Tới giờ thì Miyuki cũng không định trách lỗi người tài xế hay Minami nữa. Lời phàn nàn lúc nãy của cô bé chỉ là nó tự trượt ra vậy thôi chứ cô bé không hề có ý muốn làm vậy. Miyuki cảm thấy rất biết ơn khi cô bé có được cơ hội thay đổi chủ đề.

Nhưng cô bé lại không thể liên lạc được với tông gia.

Đúng lúc ấy, thiết bị đầu cuối của Miyuki nhận được cuộc gọi.

- Ngày mới tốt lành, Miyuki-san.

- Là Yuuka-san ư?

Người gọi chính là Yuuka Tsukuba.

- Oh, đúng rồi. Gọi đột ngột như vầy thật tôi thấy có lỗi lắm.

- Là chuyện gì vậy?

- Liệu có thể nhờ em dời cái xe bán tải đang chắn đường đi chỗ khác được không? Hoặc thủ tiêu nó luôn cũng được.

Quả thật là yêu cầu bất ngờ. Nhưng chiếc bán tải vì không bị ảnh hưởng bởi cuộc tấn công nên chắc là còn chạy được bình thường. Miyuki đặt cuộc gọi vào chế độ chờ và sai tài xế lái chiếc bán tải rời khỏi ngã tư.

Miyuki nghiêm túc nghĩ rằng Yuuka sẽ không đến đây nhanh vậy đâu, nhưng trái với dự đoán của cô bé, Yuuka xuất hiện ở con đường bên cạnh ngay sau đó. Người tài xế còn chưa kịp quay lại từ chiếc bán tải thì Yuuka đã đến và dừng xe lại ngay bên cạnh chiếc xe bất động của bọn họ rồi.

- Lên xe.

Cô ta hành động quá đột ngột, lại chẳng giải thích gì cả, ngay cả Tatsuya cũng không kịp phản ứng.

Nhưng Yuuka lờ luôn chuyện giải thích, lên giọng bực bội.

- Lên xe lẹ nào! Tuy giữ được khoảng cách với cảnh sát nhưng cũng có hạn thôi!

- Miyuki, Minami, lên đi.

Tatsuya liền hành động khi thấy cô ta ra hiệu. Tatsuya thúc Miyuki và Minami lên xe trong lúc cậu chất hành lý vào trong cốp xe của Yuuka.

- Người tài xế thì sao?

- Cứ để anh ta tự lo liệu đi.

Nghĩ rằng việc trả lời câu hỏi của Tatsuya, cậu vừa nhảy vào ghế hành khách phía trước, chỉ đơn thuần là lãng phí thời gian, Yuuka liền vội vàng lên số và phóng chiếc xe yêu quý của mình rời đi.

Sự yên lặng kéo dài một lúc lâu trong xe.

Yuuka chuyên tâm vào việc lái xe.

Tatsuya, đang ngồi ở ghế hành khách phía trước, đeo vào tai mình một thiết bị truyền âm thanh và đồng thời bấm bấm thiết bị đầu cuối của mình. Điệu bộ trông như cậu đang bắt tín hiệu radio gì đó.

Miyuki cứ nhìn ra ngoài cửa trong khi Minami thì không ngừng dõi mắt theo Miyuki.

Sau đó, khu dân cư thấp thoáng hiện ra.

- Yuuka-san.

Miyuki nói với Yuuka.

- Có chuyện gì vậy, Miyuki-san?

- Em nghĩ chúng ta đang đi ngược hướng đến tông gia.

Giọng Miyuki không hề che giấu vẻ không tin tưởng.

- Đó là vì chúng ta đang trốn tránh cảnh sát.

Giọng điệu Yuuka khi trả lời dường như kèm theo cả một nụ cười gượng gạo nữa.

- Miyuki, Yuuka-san nói thật đó.

Tatsuya bỏ thiết bị truyền âm xuống và cố gắng làm Miyuki yên tâm.

- Cảnh sát đang triển khai các trạm kiểm soát dọc hướng về tông gia. Không biết vì sao mà bọn họ không can thiệp phía bên đường này.

Thứ mà Tatsuya vừa bắt được chính là radio của cảnh sát. Thông thường, thiết bị đầu cuối làm sao có thể dùng để nghe lén được, nhưng thiết đầu cuối của Tatsuya, ngoài mặt thì giống phiên bản bán đầy trên thị trường, chứ bên trong lại là các chi tiết kỹ thuật của Tiểu Đoàn Vũ Trang Ma Pháp Độc Lập. Là thành quả hợp tác của Sanada và Fujibayashi. Miễn là tín hiệu radio quốc nội, thì cơ bản là giải mã được hết.

- Nếu Onii-sama nói vậy, vậy thì... Yuuka-san, em xin lỗi vì đã nghi ngờ chị.

- Được rồi mà. Tự tôi cũng phải nghĩ rằng ‘Mình trông khả nghi quá phải không?’.

Hẳn là vì việc chị ta xuất hiện ngay lúc đó thì cứ trông như thể là quân địch quay lại tấn công sau khi đã ổn định đội ngũ lại vậy. Ít ra thì đây là điều mà Tatsuya nghĩ ra được.

- Tuy vậy, tại sao cảnh sát lại chỉ chực chờ ở trên đường dẫn về tông gia vậy?

Nhưng vấn đề này lại là điều khiến Miyuki cảm thấy nghi ngờ.

Yuuka lại cười gượng, nhưng cô bất ngờ mang vẻ mặt nghiêm túc, rồi nhìn vào mắt Miyuki thông qua gương chiếu hậu, vừa nhìn vừa cười với cô bé.

- Chà, thì, Miyuki-san, là vì bọn họ không muốn để em đến tông gia.

◊◊◊

Nơi mà Yuuka chở bọn Tatsuya đến chính là biệt thự của gia tộc Tsukuba nằm dưới chân Núi Amigasa thuộc dãy núi Yatsugatake.

Yuuka dẫn ba người bọn họ vào phòng khách rồi bảo họ cứ tự nhiên ngồi lên mấy chiếc ghế dựa --- phòng khách nhà này có tận sáu chiếc ghế dựa có chỗ để chân được sắp xếp để tiếp khách --- và đề nghị lập ra kế hoạch những ngày sắp tới cho Miyuki và đồng bọn.

- Hôm nay chúng ta qua đêm ở đây.

Miyuki nhìn về phía Tatsuya với hàm ý muốn hỏi ý cậu. Tuy nhiên, Yuuka lại tiếp tục đưa ra đề nghị trước khi Tatsuya kịp phản ứng.

- Ngày mai chúng ta cùng nhau đến tông gia nhé? Nếu làm vậy, bọn họ sẽ không nhìn ra hành động của chúng ta được vì chúng ta làm khác với dự định ban đầu mà.

Tatsuya gật đầu với Miyuki. Tatsuya hàm ý rằng với Miyuki rằng, vì cô bé chính là người được Yuuka hỏi, nên với tư cách là ứng cử viên cho vị trí gia chủ kế nhiệm thì cô bé phải trả lời.

- Đề nghị của chị thật đáng quý.

- Chà, vậy là quyết định rồi hen.

- Xin chờ một chút.

Yuuka vừa nhoẻn miệng cười thì Miyuki liền xin chút thời gian.

Ngay sau đó, người hầu của biệt thự mang thức uống đến. Thức uống của mọi người toàn bộ đều là trà đen. Không chỉ thế, thay vì mang ra cả cái ấm trà thì người hầu chỉ mang ra những cái tách đổ trà ngập ⅔ thể tích rồi đặt chúng cạnh nhau lên mặt bàn. Cuối cùng, người hầu đặt lọ đường và bình sữa lên bàn rồi rời khỏi phòng khách.

Yuuka bực bội nhìn người hầu rời đi.

- ... Khi xong chuyện thì tôi sẽ cho anh ta biết thế nào cư xử phải phép.

Sau khi lẩm bẩm không rõ ràng, cô liền lộ vẻ hối lỗi với cả ba người.

- Tôi xin lỗi. Mọi người trong nhà chỉ thích mỗi trà đen, nên chúng tôi không có cà phê hay trà xanh.

- Không, chị đừng lo gì cả.

Miyuki cười tình cảm và với tay về phía tách trà.

- Oh, với tới bàn hơi xa đúng không? Để tôi lôi bàn con ra.

Sau khi chắc rằng Miyuki đã rút tay lại, Yuuka liền nhấn vào một cái công tắc nằm trên tay vịn ghế.

Từ phía bên trái của họ, một cái bàn con từ từ dựng lên từ cạnh mỗi chiếc ghế.

Minami lẻn ra bên trái Miyuki hồi nào chẳng biết, gật đầu với Yuuka rồi lấy bình sữa cùng vời đĩa lót tách đặt lên chiếc bàn con của Miyuki.

Miyuki nói ‘Cám ơn em’ với Minami, sau đó cầm lấy tách rồi nhấp một ngụm trà đen.

Khẽ nghiêng đầu, Miyuki rót thêm chút xíu sữa vào tách của mình.

Cô bé dùng thìa khuấy đều, nhấp thêm một ngụm nữa và mỉm cười ngọt ngào với Minami.

Minami đặt lại bình sữa lên bàn lớn và quay về chỗ ngồi của mình.

Cô bé là hình tượng hầu gái xem việc chăm sóc tỉ mỉ cho chủ nhân là chuyện hoàn toàn tự nhiên - trái ngược hẳn với cái anh hầu đặt tách xuống bàn một cách vô duyên mới vừa nãy.

- ... Đáng yêu quá đi. Em thật sự muốn thể hiện à?

Yuuka đang nỗ lực giữ bình tĩnh quay sang cười với Minami, tuy cười nhưng có vẻ hơi phật ý.

- Không, tuyệt đối không có chuyện đó.

Minami trả lời với giọng điệu ngây ngô, và để che giấu nét mặt của mình trước Miyuki, cô bé liền cúi đầu cung kính.

Hành động đó hình như đã chạm nọc Yuuka thì phải, nhưng cô chỉ buông một tiếng thở dài chứ không vờ tỏ vẻ mình bị kích động vì chuyện đó.

- Chà... Ban đầu cũng là người hầu của nhà tôi không phải phép, đúng không? Tôi sẽ trả đũa sau vậy.
Không lắng nghe trò chơi này dù chỉ một lần, Tatsuya với khuôn mặt lạnh lùng vẫn thản nhiên uống trà, rồi cậu đặt lại tách lên đĩa lót và nói, ‘Chúng ta tiếp tục thảo luận đi’.

- Ừ... Vậy thì, Miyuki-san, có chuyện gì?

Trước lời gợi ý của Yuuka - cô vừa mới chỉnh lại tư thế ngồi của mình - Miyuki xoay toàn bộ thân người về phía Yuuka.

- Có vài chuyện em muốn hỏi chị.

- Bộ em không thể hỏi tôi 'Hãy tiết lộ ý định thực sự của chị đi sao?

Yuuka không hề có ý trêu đùa, một tia sắc bén ánh lên trong mắt cô.

- Là vì em thấy hỏi như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Miyuki nhìn ra được tia sáng đó bằng đôi mắt lạnh lùng sâu không thấy đáy của cô bé, như thể bầu trời mùa đông không có một gợn mây.

Có cảm tưởng như thể linh hồn mình gần như bị hút vào trong đôi mắt đó, Yuuka liền đảo mắt chỗ khác.

Rồi cô ngay lập tức quay lại nhìn cô bé.

- Không đến mức hoàn toàn vô nghĩa khi hỏi tôi như vậy đâu. Nếu điều đó vẫn trong phạm vi cho phép, thì tôi sẽ bộc lộ ý định thật sự của mình.

- Em hiểu rồi. Vậy thì, em không khách sáo nữa... Hôm nay làm sao mà chị có thể tìm ra cơ hội để dễ dàng tiếp cận chúng em vậy?

- Chuyện đó thật đáng nghi, đúng không?

Yuuka nắm chặt tay trong lúc cười khổ.

- Nhưng tôi chưa bao giờ âm mưu chống lại em. Hãy tin tôi điểm đó.

- Chị nói sao thì cứ xem là vậy đi. Ngoài ra, em muốn chị nói ra nguyên do.

- ... Thật ra, lúc đó tôi đang âm thầm theo dõi xe của mọi người.

Miyuki quan sát biểu hiện của Tatsuya.

Tatsuya kẽ lắc đầu từ trái sang phải.

Yuuka chú ý đến hành động đó và định nói gì đó, nhưng Miyuki lại nhanh hơn.

- Em hiểu rồi.

Với giọng điệu tràn ngập sự không tin tưởng với lời giải trình của Yuuka, Miyuki tiếp tục câu hỏi tiếp theo.

- Tại sao chị lại chờ đến lúc đó rồi giúp đỡ chúng em?

- Chuyện đó...

- Chị định nói là chúng em cần được bảo vệ sao, chị có nghĩ rằng những lời như vậy có thể thuyết phục được chúng em không?

Yuuka thở dài.

- Ừ... Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ thành thật với em.

- Vâng, phiền chị.

Yuuka có vẻ cảm thấy khó chịu khi bị Miyuki nhìn chằm chằm như vậy, nhưng cô ta dường như cũng không còn ý định lừa dối cô bé về chuyện này nữa.

- Có lẽ Tatsuya-san cũng đã nhận ra chuyện này rồi.

Nghe Yuuka rào trước đón sau như vậy, Tatsuya cũng đoán ra được rồi. Vì một số động cơ, có vài chuyện mà Tatsuya thật sự không muốn Miyuki nghe được. Nhưng nếu lúc này cậu ngắt lời Yuuka thì tình hình sẽ không thể tiến triển được. Bên cạnh đó, nếu Miyuki được chỉ định làm gia chủ kế nhiệm, thì trước đó cô bé cần phải biết về âm mưu của các phân gia đã, Tatsuya thầm xem xét.

- Trong Lễ Mừng Năm Mới lần này, Maya-sama sẽ chỉ định Miyuki-san làm gia chủ kế nhiệm. Một số ít phân gia đang cố gắng ngăn cản chuyện đó. Nếu Miyuki không thể tham gia Lễ Mừng Năm Mới, thì có thể tránh được việc chỉ định gia chủ kế nhiệm, ít nhất là trong dịp đó, bọn họ nghĩ vậy đấy.

Mặt mũi Miyuki không có vẻ gì là bị sốc cả.

- Nghĩa là họ không muốn em trở thành gia chủ tộc Yotsuba sao?

Tuy nhiên, giọng điệu hỏi han của cô bé lại cứng đờ.

- Theo tôi thì chỉ có mỗi Cậu Shibata là nghĩ theo hướng đó thôi.

Câu trả lời của Yuuka rất rõ ràng - gần như tàn khốc.

- Em hiểu rồi... Shibata-san sẽ ủng hộ Katsushige-san đến cùng.

- Tôi cho rằng em sai lầm về chuyện đó rồi đấy.

Dù câu trả lời có vẻ rõ ràng nhưng có vẻ lại không phù hợp.

- Xin lỗi, chị vui lòng giải thích những gì vừa nói được không?

Không hề cho thấy việc cảm xúc của mình thật sự đã bị tổn thương, Yuuka tiếp tục giải thích.

- Dù Cậu Shibata muốn Katsushige-san làm gia chủ, nhưng theo tôi thì ông ấy cũng tin rằng chuyện em sẽ định chỉ định làm gia chủ là không thể tránh khỏi. Ông ấy thật sự biết rõ giữa em và Katsushige-san ai mới là ma pháp sư Yotsuba ưu tú hơn, dù gì thì Katsushige-san cũng chỉ là một ma pháp sư trung bình thôi mà.

Yuuka cười thầm. Miyuki thì chẳng cười cũng chẳng làm gì cả, nhưng cô bé cũng hơi đồng tính với đánh giá của cô ta về Katsushige.

- Chà, nói như vậy, tức là không có ai phản đối em trở thành gia chủ kế nhiệm đâu.

- ... Chị nghĩ sao?

- Tôi ư?

Thấy cách Yuuka xem chuyện chỉ định gia chủ kế nhiệm như thể là chuyện của người khác, Miyuki cảm thấy tò mò. Dù gì thì Yuuka chính là một trong bốn ứng viên vẫn còn trụ đến lúc này.

- Em nên biết rằng, tôi cũng nghĩ em rất thích hợp.

Yuuka lơ đãng trả lời. Hơi quá nhanh nên nghe có vẻ không thật cho lắm.

- Không, phản ứng như vầy không chính xác lắm.

Nhưng Yuuka thật sự chân thành, cô không nói lắp hay tỏ ra miễn cưỡng gì cả.

- Tộc Tsukuba đã quyết định ủng hộ em làm gia chủ kế nhiệm từ hai năm trước rồi. Tôi vẫn duy trì vị trí ứng viên là để đảm bảo có tiếng nói gây ảnh hưởng đến tộc Tsukuba trong việc lựa chọn gia chủ kế nhiệm. Thêm nữa, làm vậy là để tôi có thể phản đối nếu các phân gia khác ủng hộ Katsushige-san hoặc Fumiya-san.

- Tại sao lại phải làm tới mức đó?

Miyuki nghi ngờ là đương nhiên.

- Bởi vì khá rõ ràng là 9/10 phần em sẽ trở thành gia chủ kế nhiệm.

Yuuka có chút quanh co như thể cô đang cảm thấy khó khăn khi nói ra chuyện này vậy.

- 1/10 còn lại... Tôi nghĩ rằng đó là do cảm giác có tội với mẹ em.

Sắc mặt Miyuki liền thay đổi. Tuy rằng câu trả lời đó không rõ ràng lắm, nhưng với Miyuki vậy là đủ rồi.

- Nếu mọi người làm vậy vì muốn chuộc lỗi thì em thấy bối rối lắm. Theo em thì chuyện đó không phải là điều Toka-sama mong muốn. Dù sao đi nữa, thực tế là Toka-sama không muốn làm theo ý của dì chúng ta đúng không?

‘Toka-sama’ chính là mẹ của Yuuka và là gia chủ đương nhiệm của gia tộc Tsukuba. Không phải là Yuuka không có cha. Ngay từ đầu thì Toka đã đảm đương nhiệm vụ gia chủ rồi, và chồng bà cũng mang họ vợ luôn.

Toka là ma pháp sư chuyên về ma pháp can thiệp tinh thần, và đặc biệt nổi danh trong gia tộc Yotsuba khi là người am hiểu bậc nhất ma pháp đặc biệt có tên ‘Thệ Ước’. Một ‘Thệ Ước’, khi được sự chấp thuận của mục tiêu, có tác dụng hạn chế bán vĩnh viễn hoạt động tinh thần của mục tiêu. Tuy rằng trí óc của mục tiêu không thể bị ràng buộc chỉ bởi một phía được, và phải kèm theo điều kiện là chìa khóa giải thoát mục tiêu khỏi ý chí của người phát động ma pháp phải được đặt đúng chỗ, nhưng đây vẫn là một loại phép thuật đầy giá trị cho phép ta khống chế một phần tinh thần của mục tiêu, miễn là không chạm tới bản ngã của người đó.

Đây cũng là loại ma pháp mang ý nghĩa sâu sắc với Miyuki và Tatsuya. Sau khi Miya, mẹ của hai người qua đời, cơ chế niêm phong ma lực của Tatsuya thông qua Miyuki vẫn tiếp tục được duy trì nhờ vào ‘Thệ Ước’ của Toka.

- Tôi không thể bình luận chuyện đó được. Tôi cũng không định mượn cớ rằng có chuyện này là vì mệnh lệnh của gia chủ đâu.

- ... Là em thô lỗ quá. Là người hỏi nhưng cuối cùng chính em lại lạc đề.

- Nếu Miyuki-san là người hỏi thì cũng hiển nhiên thôi. Vậy nên tôi không bận tâm đâu.

Cả Miyuki và Yuuka đều với tay lấy tách của mình và cùng dự định là sẽ nói chuyện mới.

- Giờ thì em hiểu lập trường của tộc Tsukuba rồi.

Yuuka khẽ mỉm cười, gật đầu trước nỗ lực thay đổi chủ đề của Miyuki.

- Vậy thì, em không muốn hỏi tôi có biết vì sao mà người của các phân gia lại đang cố gắng trì hoãn việc chỉ định gia chủ kế nhiệm à?

Yuuka liếc nhìn Tatsuya.

Tatsuya không lộ ra phản ứng nào - thậm chí không hề có ý cản trở - khi nhìn thấy cái liếc đó.

Yuuka đảo mắt khỏi ánh nhìn của Miyuki và bắt đầu nói trong lúc cúi đầu.

- Miyuki-san nên biết là Cậu Shibata và Mashiba muốn tách Tatsuya-san khỏi em. Không, theo tôi thì bọn họ muốn tách Tatsuya-san ra khỏi cốt lõi của Yotsuba và cách ly cậu ấy với thế giới -- nói là xích cổ cậu lại cũng được.

Miyuki hít sâu đến mấy lần. Hơi thở nặng nhọc lúc đầu dần dà ổn định lại sau khi thực hiện quá trình hít thở sâu năm hay sáu lần gì đó.

- Chị nói là không chỉ cách ly Tatsuya với xã hội mà còn với cả thế giới sao?

- Ừ, tuy là suy đoán của tôi có chút lộn xộn, nhưng chắc là không sai đâu. Tôi không rõ tại sao, nhưng bậc chú bác của chúng ta rất muốn chuyện Tatsuya trở thành ma pháp sư chưa từng xảy ra. Cản trở việc chỉ định gia chủ kế nhiệm chính là để câu thêm thời gian làm việc đó.

- Tại sao việc ngăn cản chỉ định em là gia chủ kế nhiệm lại liên hệ đến việc câu thời gian để hãm hại Onii-sama?

Nói chuyện nhát gừng kiểu đó không phải là vì Miyuki muốn vậy. Đôi môi và cổ họng cô bé đang run lên vì giận dữ.

- Miyuki-san, tôi van em hãy bình tĩnh lại và lắng nghe này... Tatsuya-san, vừa là hộ vệ và cũng là anh trai em, cũng sẽ có được vị thế vững chắc trong tộc Yotsuba một khi em được chỉ định là gia chủ kế nhiệm. Vừa là anh trai và vừa là cố vấn thân cận của gia chủ kế nhiệm. Đây là điều mà ngay cả gia chủ các phân gia cũng không thể lờ đi.

Yuuka quan sát sắc mặt của Miyuki.

Xem ra Miyuki vẫn duy trì được sự bình tĩnh.

- Chính vì vậy mà bọn họ đang cố gắng trì hoãn việc chỉ định gia chủ kế nhiệm cho đến khi Minami-chan đằng đó có thể thay thế vai trò của Tatsuya.

- ... Em hiểu rồi.

Ngữ điệu của Miyuki lạnh lùng và tịch mịch, khá là rùng rợn.

- À-ừ, theo tôi thì chắc là vậy đấy.

Yuuka, cho tới lúc nãy vẫn cố gắng hết sức để không hoảng hồn trước Miyuki, nghe thấy vậy thì gần như vô thức run lên.

- Nếu mọi chuyện là như vậy, thì mặt khác, một khi em tham dự Lễ Mừng Năm Mới thì vị trí của Onii-sama sẽ được bảo đảm, đúng không?

Tuy nhiên, Miyuki không nghĩ bất cứ điều gì đáng sợ cả. Không phải là cô muốn trả thù ai đó, cũng không phải cô muốn hãm hại ai đó. Điều cô bé đang nghĩ đến chính là muốn đập tan cái âm mưu độc ác cứ liên tục cố gắng chia cách cô bé và anh trai mình.

- Yuuka-san, hôm nay chúng ta vẫn chưa đi được, đúng chứ?

Cả bốn người vẫn chưa ăn cơm trưa, nhưng giờ trưa đã qua lâu lắm rồi. Tuy nhiên, vì lúc này mặt trời vẫn chưa lặn nên họ vẫn còn thời gian, và nếu đi ngay lúc này thì chắc sẽ đến tông gia mà không bị trễ quá.

- Ừ... Tôi cho rằng cảnh sát còn đang hành động. Nếu chúng ta bị bắt thì sẽ rất tốn thời gian, đúng không? Theo tôi thì tốt hơn hết là chúng ta nên đợi tới mai vậy.

- Em hiểu rồi. Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, hôm nay làm phiền chị chăm sóc vậy.

- Có thể sẽ có sai sót, mong mọi người lượng thứ.

- Cám ơn chị rất nhiều, ngày mai lại phải nhờ chị rồi.

Ngữ điệu của Miyuki tuy không cầu kỳ nhưng luôn đầy tôn kính. Nhưng khi nghe câu ‘ngày mai lại phải nhờ chị rồi’, Yuuka cảm thấy bị áp đảo tinh thần. Cô cười mỉm và gật đầu một cách mệt nhọc.

Cuối cùng, Tatsuya và đồng bọn không ăn trưa và được phục vụ bữa tối sớm - bữa ăn khá nhạt nhẽo - rồi họ được dẫn về phòng riêng của mình.

Tatsuya mở túi du lịch ra trước mặt và không biết nên mặc gì, à không, là nên trang bị gì cho ngày mai. Cậu có sắp xếp mang theo chiếc Silver Horn tùy chỉnh ‘Trident’ trong chuyến đi lần này.

Liệu cậu nên mang chiếc ‘Trident’ mà cậu quen dùng hay là dùng chiếc vòng tay ‘Silver Torus’ để đỡ gây chú ý?

Nếu cậu muốn một trận chiến ma thuật, thì chiếc Trident có hình dạng súng lục là lựa chọn tốt.

Nếu phải tránh việc sử dụng ma thuật và muốn cận chiến, thì chiếc vòng tay Solver Torus là lựa chọn tốt.

Sau khi cân nhắc một hồi, cuối cùng thì cậu rút chiếc Trident ra khỏi túi xách.

Ngay lúc đang định kéo nắp túi lại thì có người gõ cửa.

Tatsuya hỏi ‘Ai vậy?’ Rồi nhận được câu trả lời ‘Là Miyuki đây’.

Vẫn để túi xách mở, cậu liền đi về phía cửa.

- Có chuyện gì vậy?

Cậu mở cửa và hỏi Miyuki. Cô bé đi một mình.

- Em muốn nói chuyện với anh một chút.

Chắc là chỉ mỗi cậu nhận ra thôi, Miyuki trông có vẻ tuyệt vọng.

- Anh hiểu rồi, vào đi.

Tatsuya mời Miyuki vào phòng.

Đầu tiên Miyuki đi tới trước cái túi du lịch của Tatsuya, bắt đầu sắp xếp lại quần áo hơi bề bộn của Tatsuya.

Dù sao đi nữa, việc cô bé lôi đồ lót của cậu ra để chuẩn bị việc tắm rửa của cậu rồi lại sắp xếp lại đồ đạc trong túi xách thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng Tatsuya không cản Miyuki và thành tâm nói với cô bé, ‘Xin lỗi em’.

- Không, em làm vậy vì em muốn vậy mà.

Miyuki trả lời vậy trong lúc sắp xếp đồ, giọng điệu biểu lộ một chút hạnh phúc. Có lẽ cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng, cô bé đóng túi xách lại và quay nhìn Tatsuya.

- Em có thể ngồi lên giường.

Cậu giục Miyuki ngồi lên giường trong lúc cậu ngồi bên cạnh bàn làm việc.

Miyuki khộng lộ vẻ do dự cụ thể nào, nhẹ nhàng ngồi lên giường.

- Vậy thì? Chẳng phải em nói có chuyện muốn hỏi sao?

Tatsuya vừa mở lời với Miyuki thì cô bé liền phồng má tỏ vẻ không hài lòng... Không, không giống như đang phồng má, nhưng cũng là gì đó từa tựa vậy.

- Không có chuyện thì không thể tới sao?

- Không, không có chuyện đó đâu...

Tatsuya đầu hàng trước khuôn mặt hờn dỗi của Miyuki. Tatsuya là người không sợ trẻ con mè nheo cũng chẳng sợ quyền lực của chính phủ, nhưng một Miyuki giận dỗi lại là chuyện khác.

- Hihi, đùa thôi mà.

Trêu chọc được Onii-sama của mình, Miyuki liền trở nên vui vẻ.

- Bên cạnh đó, em có chuyện muốn hỏi.

‘Vậy thì ngay từ đầu em nên hỏi luôn đi chứ’, Tatsuya thầm nghĩ, dĩ nhiên là cậu không thực sự nói ra rồi.

- Em muốn hỏi gì?

Thay vào đó, cậu trực tiếp hỏi.

Lúc này Miyuki cũng không còn đùa vui nữa.

- Onii-sama, anh sớm đã biết âm mưu của bọn người phân gia rồi đúng không?

Cậu tự hỏi chính mình rằng giờ nên làm gì để có thể lừa cô bé đây, nhưng khi thấy Miyuki chớp mắt thì ý nghĩ đó liền tan biến.

- Anh có biết.

Trong lúc Miyuki đang định hỏi câu tiếp theo thì cậu tiếp tục.

- Ngày đầu tiên của kì nghỉ đông, Kuroba-san có ghé qua FLT, nhớ chứ? Lúc đó ông ấy có bảo với anh vài chuyện. Nội dung mà Kuroba-san nói với anh cũng gần giống với những điều mà Yuuka lúc nãy đã nói. Tuy Yuuka-san bảo rằng suy luận của chị ta khá lộn xộn, nhưng anh nghĩ rằng chị ta thật sự biết khá rõ mọi chuyện.

- Cậu Kuroba... Như vậy...

- Không.

Nhận ra rằng Miyuki đang nghĩ về chuyện gì, Tatsuya liền phủ nhận.

- Tộc Kuroba không tham gia âm mưu gây trở ngại. Kuroba-san có nói rằng lần này ông ta trung lập. Theo anh thì có thể tin ông ta. Đương nhiên, cả Fumiya và Ayako cũng không phải kẻ địch của chúng ta.

- Em hiểu rồi...

Miyuki thở phào nhẹ nhỏm nhưng ngay lập tức ngẩng đầu lên và nhìn Tatsuya với vẻ trách móc.

- Onii-sama, tại sao anh lại không nói với em về chuyện này?

Không phải là Tatsuya không hiểu tâm trạng tự trách cứ bản thân của Miyuki, nhưng cậu cũng có nguyên nhân của mình. Nhưng cậu không bao giờ lảng tránh ánh mắt của em gái mình.

- Nếu bị ngăn cản thì cứ dẹp bỏ nó đi là được. Ai đứng đằng sau giật dây là chuyện không đáng quan tâm, em chỉ cần nên biết là phải tham dự Lễ Mừng Năm Mới mà thôi. Anh không muốn khiến em lo lắng vô ích.

Sự việc ngày hôm nay chính là hình mẫu căn bản. Chẳng cần phải tò mò hỏi han gì, như là nơi chúng đang trốn hay nơi chúng sẽ tấn công. Rất đơn giản, chỉ cần dẹp tan bọn tấn công là đủ rồi. Lo lắng này nọ chỉ tổ rách việc mà thôi, cậu thầm nghĩ.

- Em lo cho anh là quyền của em!

Nhưng cách suy đó không phải là điều mà Miyuki có thể chấp nhận.

- Quả thực, việc suy nghĩ này nọ cũng chẳng giúp ích được gì. Nhưng bộ lo lắng cho Onii-sama của mình lại là điều không nên ư? Khóc lóc hay tức giận vì lợi ích của anh là điều rất quan trọng với em. Không bao giờ chuyện đó là ‘vô ích’ cả!

Miyuki giận dỗi ngoảnh mặt đi.

Cảm thấy bối rối vì cô bé ngoảnh mặt đi và không động đậy, Tatsuya đứng lên và đi đến trước mặt em gái mình, cố làm một cái gì đó để khôi phục lòng tin nơi em gái.

- Miyuki...

Khi Tatsuya cố gắng đặt tay lên vai em gái mình, thì cậu lại trượt.

Không phải là vì Miyuki lắc vai đẩy tay cậu ra.

Mà là vì Miyuki đứng dậy và bất ngờ ôm lấy cậu.

- Onii-sama, anh còn nhớ không?

- Nhớ gì?

Trong lúc hỏi như vậy, một cảnh tượng sống lại trong trí nhớ Tatsuya.

Ngày thứ tư của Cửu Hiệu Chiến năm trước, đêm đầu tiên của Bảng Tân Binh. Miyuki đến thăm Tatsuya, cậu vừa từ chối ghi tên mình vào đơn đăng ký sáng chế ma pháp “Active Air Mine”, và...

- Bắt đầu từ khi đó, tâm tình của em chưa từng thay đổi. Hơn nữa sau này cũng sẽ không thay đổi.

Miyuki tiếp tục nói như thể xác nhận rằng Tatsuya đã nhớ ra được rồi.

- Dù ra sao thì em vẫn là đồng minh của anh.

Đôi mắt thuần khiết như nhìn được cả trái tim Tatsuya.

- Dù ra sao thì em vẫn sẽ luôn là đồng minh của Onii-sama.

Giống như đang chia sẻ hồi ức với Tatsuya.

- Thời điểm đó chắc chắc sẽ đến - tuyệt đối sẽ đến. Đó là điều em muốn nói.

Miyuki ngẩng đầu. Trái với những gì Tatsuya tưởng tượng, Miyuki đang mỉm cười rạng rỡ.

- Vậy là, sau cùng thì thời điểm đó cũng sắp tới. Tuy ‘thời điểm’ này có hơi khác với thứ mà chúng ta vẫn luôn tưởng tượng, nhưng cuối cùng thì điểm mà anh có thể tự do giang cánh cũng sắp tới.

Tuy nhiên, trong nụ cười rạng rỡ của Miyuki lại có một đám mây u tối, như thể mực rơi từng giọt từng giọt đọng lại vậy. Tatsuya không thể không chú ý tới được.

◊◊◊

Maya Yotsuba, gia chủ đương nhiệm của gia tộc Yotsuba, vô tình bật cười khi bà nhận được tin tức từ quản gia Hayama về việc Miyuki đang tá túc tại biệt thự tộc Tsukuba sau khi bị cản trở đi đến tông gia trong hai ngày liên tiếp.

- Làm chuyện vô ích.

Maya không phải đang chế nhạo gì cả; Đúng hơn là bà đang lẩm bẩm với vẻ thích thú.

- Các thành viên của phân gia dường như đánh giá thấp thực lực của Tatsuya-dono rồi.

Nghe thấy vậy, quản gia Hayama liền dùng giọng điệu nhã nhặn để đưa ra một lời đánh giá chua cay.

- ‘Kết giới’ của cái làng này sẽ không cản nổi ‘phân giải’ của Tatsuya, nếu bọn họ không thể thật sự kịp thời hoàn thành, thì chỉ còn có nước mà bay lên trời thôi. Nếu chuyện đó xảy ra thì quả thật là rất nghiêm trọng. Cho đến lúc mà việc tái tạo màng chắn ‘phân giải’ hoàn thành, những ai có thể sử dụng ma pháp ức chế nhận thức sẽ phải làm việc không ngủ nghỉ. Dẫu sao thì việc tái tạo nó đâu phải là nhiệm vụ dễ dàng gì. (Editor: Đoạn này cần thánh JAP edit)

Maya diễm lệ thở dài.

- Đây là trách nhiệm thuộc về các phân gia đang cả gan làm trái mệnh lệnh của ta. Hiểu rồi chứ?

Nét mặt rõ ràng lộ nên vẻ khó chịu, Maya nghiêng đầu về phía tách trà của mình.

- Sao cũng được, Aoki-san và những người khác chắc là đã chuyển thông tin chính xác đến các phân gia rồi nhỉ.

- Vâng, không có sai sót nào trong việc đó cả.

Trong lúc đổ trà thảo mộc không chứa caffein vào trong tách của Maya, quản gia Hayama nhìn thấy đôi mắt dò hỏi của bà rồi trả lời như vậy.

Nhân tiện, trong tộc Yotsuba, thì Hayama, Hanabishi, Aoki và Obara tất cả đều được gọi chung là ‘quản gia’. Nhưng thực ra chỉ có mỗi mình Hayama là thuộc loại quản gia phục vụ các mong muốn riêng tư của chủ nhân. Tám quản gia còn lại, mỗi người trong bọn họ giám sát kẻ ăn người ở dưới quyền trong phạm vi nghĩa vụ của mình, đều phải tuân theo chỉ thị của Hayama.

Lúc này cũng là giờ dùng trà ban đêm của Maya, chính tại lý do này mà Hayama mới có thể bộc lộ suy nghĩ cá nhân của mình một cách thoải mái như vậy. Đổi lại, Maya sẽ không bao giờ nói lên những lời phàn nàn như vậy trước mặt những người hầu cận khác ngoài Hayama. Thật sự, tính tình Maya rất khinh thị bọn gia chủ phân gia như thể họ là động vật đơn bào vậy (Editor: ‘Động vật đơn bào’ là mình chém). Không hẳn, nói Maya khinh thị tổ chức có tên gọi Yotsuba thì đúng hơn.

- Mặc dù vậy, cũng không phải hoàn toàn là vô ích.

Lời tuyên bố của Hayama gần như muốn nói rằng chủ nhân của mình nên tỏ ra minh bạch hơn, trong lúc này thái độ của ông vẫn cứ như vậy. Ông vẫn dùng thái độ tôn kính để nói lên ý kiến với Maya. Bằng cách đó, ông cho rằng chủ nhân của mình sẽ không nổi nóng.

- Dựa vào báo cáo của Hanabishi, họ đã thành công trong việc phá hoại chiến lực của các nhóm chống đối Thập Sư Tộc, cụ thể là đám tàn dư của Đảng Không Thỏa Hiệp Với Liên Minh Đại Á và Đảng Hòa Giải Với Liên Minh Đại Á. Đặc biệt, báo cáo nói rằng họ gần như sắp đẩy được hết bọn linh sư nhân tạo Matsumoto đến chỗ tuyệt diệt. Cơn quá khích của những sinh thể đó trên địa bàn của tộc Yotsuba không còn nữa, báo cáo nói vậy đấy ạ.

- Ngay từ đầu ta đã không để ý tới bọn linh sư nhân tạo đó rồi.

Maya khịt mũi, tuy nhiên giọng nói của bà lại không có sự ngọt ngào như lúc nãy.

- Nhân tiện, công việc tổng dọn dẹp cuối năm đã xong chưa?

Hayama cười nhạt, gật đầu trước câu hỏi của Maya.

- Tuy Hanabishi nói rằng bọn họ đang thiếu hụt nhân lực do một số ít người đã về quê, nhưng việc sắp xếp cũng có thể nói là đã hoàn thành.

- Ta hiểu. Mặc dù phải tốn thời gian và công sức để nhử cậu ta, nhưng về cơ bản thì chỉ một mình Tatsuya là đã có thể giải quyết được một phần của cuộc chiến, đúng chứ? (Editor: Lại cần thánh JAP chỉ dạy)

Vẻ mặt Maya chỉ lộ ra một chút ngạc nhiên.

- Chà, đúng vậy. Hayama-san, việc sửa soạn cho Lễ Mừng Năm Mới đã hoàn thành chưa?

- Vâng, chúng ta chỉ việc phải đợi Miyuki-sama đến xem thôi.

- Nếu đã vậy, thì không cần phải lo lắng gì nữa.

Hayama mở miệng nói lên điều mà mình đang do dự.

- Có thật sự ổn không khi chúng ta không ngăn cản Shibata-sama và phu nhân của ông ấy?

Hayama biết về kế hoạch của gia chủ tộc Shibata, đó là dùng Katsushige và hộ vệ của anh ta nhằm ngăn cản Miyuki. Tất nhiên là Maya cũng đã biết.

Vì sao đó mà Maya lại cười rất thỏa mãn.

- Dù có dùng bao nhiêu Katsushige-san đi nữa thì cũng chẳng thể ngăn nổi Tatsuya-san đâu.

Katsushige Shibata, quả thật, sở hữu khả năng thuộc hàng mạnh nhất trong số các ma pháp sư chiến đấu nằm dưới quyền của tộc Yotsuba hiện nay, nhưng Maya đánh giá rằng Tatsuya tuyệt đối không có chuyện thua kém Katsushige.

Maya, lúc này đây, đang tưởng tượng cảnh Tatsuya hạ bệ Katsushige.