Long Thành

Chương 300: Ta nhổ vào máng mình khiến các ngươi không còn máng để nhổ!




Sáng sớm hôm sau.

Những giọt sương long lánh khúc xạ ánh nắng ấm áp, phản chiếu bầu trời xanh lam treo ngược xa xa, thảm cỏ xanh mướt toát lên hơi thở tươi mát, lũ côn trùng quần quật kiếm ăn cả đêm giờ đã chìm vào giấc ngủ say.

Nông trường Quả Táo giờ này đã là cảnh tượng khí thế ngất trời.

Thùng thùng thùng, âm thanh quang giáp xây dựng nện búa rất lớn, có thể nghe được từ rất xa.

Tông Á điều khiển quang giáp xây dựng làm việc vất vả cần cù. Bánh xe cưa tròn lớn kêu vang ù ù ngày hôm qua đã được thay thế bằng một cái gầu múc có kích thước còn lớn hơn. Hình tượng nhân vật phản diện “Bánh xe cưa kinh hồn” hung tàn kia lập tức biến thành công nhân xây dựng giản dị tự nhiên.

Từng tiếng búa va chạm bùm bùm vang lên, nhà cửa sụp đổ, gầu múc lớn múc lên từng đống xà bần xây dựng, vận chuyển đến một chiếc xe rác công trình.

La Mỗ một mực âm thầm quan sát Tông Á, chỉ cần Tông chém chém hơi có chút thả lỏng, hắn liền sẽ lập tức báo cho Molly, đâm thọc một cú.

Thế nhưng Tông Á hiện tại vậy mà lại giống như đổi thành người khác, tận tâm tỉ mỉ, lượng công việc vậy mà còn nhiều hơn cả La Mỗ, làm cho kế hoạch của La Mỗ bị phá vỡ.

Không cam lòng, La Mỗ hừ lạnh: “Hôm nay trái lại rất thành thật a!”

Tông Á: “Quang giáp của ngươi thật là đẹp mắt.”

La Mỗ có phần không hiểu ý, liên quan gì đến quang giáp của mình? Nhưng có thể được tên tù phạm giả bộ trâu bò Tông Á này khen ngơi, trong lòng La Mỗ vẫn là tránh không được mà có chút đắc ý.

Nhưng Tông Á cho rằng làm như vậy có thể để cho mình tha thứ hắn, vậy thì quá ngây thơ rồi...

Tông Á nhịn không được thở dài: “Thế nhưng là, Molly làm xương sườn thực sự ăn quá ngon đi.”

Khi Tông Á nói những lời này, con mắt xanh lên, trong miệng giống như còn lưu lại hương vị mê người của khúc xương sườn kia. Thật tội nghiệp, từ bữa trưa ngày hôm qua đến bây giờ, hắn chỉ được ăn một cây xương sườn.

Lúc nửa đêm, bị đói quá tỉnh dậy, thiếu một chút hắn phá cửa ra ngoài gặm cỏ trên mặt đất.

Quá đói bụng a... Lúc nào ăn cơm?

La Mỗ vô ý thức mà thể hiện tán đồng: “Molly nấu ăn, quả thực quá tuyệt vời! Ngay cả những đầu bếp nhà hàng nổi tiếng cũng so không thể so được với Molly!”

Chờ chút, việc Molly làm xương sườn liên quan gì đến quang giáp của mình?

La Mỗ có chút sững sờ, nhưng hắn rốt cuộc cũng là hắc ăn hắc rất lão luyện, đầu óc xoay chuyển một vòng liền hiểu được, giận tím mặt: “Ngươi vậy mà dám có ý đồ với quang giáp của ta!”

Tông Á không để ý tới La Mỗ, hữu khí vô lực lẩm bẩm: “Không nghĩ tới, Tông Thần ta vốn ý chí sắt thép, vậy mà lại bị một khúc xương sườn đánh bại... Đáng ghét, vì sao lại thơm như vậy?”

Khi nói ra một câu sau cùng, con mắt xanh lục của Tông Á giống như ngọn lửa, đỏ bừng đỏ bừng. Nhưng mà con mắt đỏ bừng lại lập tức mờ nhạt đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được, biến trở lại thành sói đói mắt xanh, hữu khí vô lực mà than thở: “... Lúc nào ăn cơm a... Tinh thần là sắt cơm là thép...”

“Ngươi vậy mà lại có ý đồ với quang giáp của ta!”

Tức muốn bể phổi, La Mỗ lại lần nữa gào thét.

Đáp lại hắn chính là âm thanh va chạm búa hữu khí vô lực ‘bùm bùm bùm’ từ quang giáp xây dựng của Tông Á vào công trình.

Tới giờ trưa, tiếng Molly kêu gọi vang lên trong kênh liên lạc: “Mọi người nghỉ ngơi ăn cơm nào! Đến giờ ăn cơm rồi!”

Đang hơi thở thoi thóp, Tông Á giật mình, chỉ thấy quang giáp xây dựng vù vù lao đi, giống như mũi tên rời dây cung. Nhưng tốc độ của quang giáp xây dựng quá chậm, bụng đói đã kêu vang, Tông Á kích phát tiềm năng, quang giáp dứt khoát cùng sử dụng cả tay lẫn chân, giống như một con sói đói phóng về phía nhà ăn.

Rõ ràng búa phá dỡ và gàu múc đất có kích thước lớn nhỏ dài ngắn không giống nhau, vậy mà khi chạm đất lại có thể duy trì cân bằng? Chạy nhanh như gió.

Xông tới nhà ăn, Tông Á ngửi được hương vị mê người bay tới? Gương mặt sau lớp băng vải đột nhiên hiện lên vẻ ửng đỏ, ánh mắt trở nên mê ly.

Cái hương vị chết tiệt này!

Mọi người vừa cười vừa nói đổ xô vào nhà ăn, khổ cực làm việc cả một buổi sáng, bữa trưa là thời điểm tư thưởng cho mình.

Một chút cơm, nhoáng cái ăn xong.

Tông Á nỗ lực hết sức kiềm chế mình không đem dĩa cơm trước mặt liếm một lần? Tràn đầy quyến luyến bỏ đũa xuống. Nghĩ tới món ăn ngon như vậy mà một ngày chỉ có thể ăn ba bữa, thật giận a!

Nếu như mình là kẻ cướp? Khẳng định đem Molly bắt trói đem về nhà? Một ngày mười bữa!

Hắn nhớ tới mình từng xem qua tiểu thuyết của một tác giả họ Phương, người gầy gầy nhưng đẹp trai, viết truyện rất thú vị. Ngày nào độc giả cũng thúc dục ra chương mới ở trong phần bình luận chương. Kêu gọi bọn cướp cố gắng đừng thả hắn ra, còn hỏi bọn cướp có muốn gửi thêm các loại vật tư như dây thừng hay không.

Thật đáng thương!

Cực kỳ bi thảm!

Liếm liếm khóe môi còn chưa thỏa mãn, Tông Á làm bộ tùy ý hỏi: “Cơm tối mấy giờ?”

Molly: “Đúng 6 giờ ăn cơm.”

Tông Á đẩy ghế ra đứng dậy, xoay người rời nhà hàng, trèo lên quang giáp xây dựng, khởi động động cơ, nhìn còn lại lác đác mấy cái phòng ốc, trong lòng hắn dâng lên vạn trượng hào hùng

——mình quả nhiên nhiệt tình yêu thích công việc!

Thu dọn bàn ăn xong, Molly bắt đầu lo nghĩ, tiền trong tài khoản của Nông trường càng ngày càng ít, lão sư lại là cái thùng cơm sâu không thấy đáy, người là thú nuốt vàng, công việc kiến thiết nông trường chỉ vừa mới bắt đầu, về sau càng ngày càng nhiều thứ phải tiêu tiền.

Không được! Molly phải kiếm tiền!

Molly âm thầm hạ quyết tâm, kiếm được tiền trước tiên phải xây dựng các trạm thông tin liên lạc, như vậy mới có thể đứng ở thế bất bại.

Tiến có thể hướng phú bà Đao Đao vay tiền, lui có thể hướng Diêu Bắc Tự sư huynh thúc dục đòi nợ!

Muốn thực hiện kết nối thông tin liên lạc và internet giữa các thiên hà, cần phải thành lập một trạm kết nối truyền thông công suất lớn, giá cả không rẻ. Để kết nối mạng lưới liên chòm sao cũng cần không ít chi phí.

Phụng Nhân quang giáp học viện tuy rằng tại Sơn Nguyệt Tinh hẻo lánh, nhưng bởi vì có trạm kết nối mạng truyền thông cơ bản công suất lớn nên có thể thuận lợi giao lưu với ngoại giới.
Tại trước lúc thành lập được trạm kết nối mạng ngantruyen.com địa phương Ngọc Lan tinh.

Nàng đưa thiết bị tăng cường tín hiệu【YU-200】và thiết bị tạo mồi nhử 【 khôi lỗi -2】 lên trang internet chợ đen của địa phương để đấu giá, giá quy định 30 triệu.

Sản phẩm quân dụng rất khó mua được trên thị trường, huống chi là sản phẩm quân dụng chủng loại chỉ huy chiến thuật, xử lý tín hiệu như hai thứ này, càng là cực kỳ hiếm thấy.

Molly vốn cũng không nỡ đem bán, thế nhưng hũ gạo đã sắp thấy đáy, đành phải nhịn đau từ bỏ thứ mình yêu thích.

Giá quy định 30 triệu có thể nói là rẻ, đó là Molly cố ý. Một cái giá quy định nhìn như rẻ sẽ thu hút đủ nhiều kẻ nhiệt tình lôi kéo những mối hàng vốn không có ý định mua hàng đến.

Molly vừa mới đăng hai thiết bị đó lên internet lập tức đưa tới vô số cá mập ngửi được mùi tanh. Ông chủ đứng sau chợ đen internet phát hiện được liền xem như lấy được chí bảo, trực tiếp đưa hai thiết bị này treo tại trang chính bán đấu giá, còn trực tiếp đưa tin tức tới một số mối hàng ruột.

Molly biết rõ hai thiết bị này lai lịch bất minh, có liên lụy cực sâu với quân đội, hơi sơ ý liền sẽ dẫn tới phiền toái lớn nên đã che dấu lai lịch chân thực khỏi internet.

Mới chỉ đăng lên được ba phút, Molly liền nhận được báo động “Mồi nhử” mình tỉ mỉ bố trí bị công phá, sáu chỗ “Mồi nhử” có ba cái bị công phá.

Cường độ tấn công mạng như thế khiến Molly âm thầm kinh hãi, không dám bất cẩn.

Ba tiểu đang không có việc gì liền được nàng bố trí giám sát các điểm bảo mật, phòng ngừa vạn nhất.

¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥

Ngọc Lan thị, số 442 đường Minh Quang, Khu vực 9, một tòa nhà biệt thự cổ điển dành cho gia đình nằm giữa rừng cây xanh um tươi tốt. Đài phun nước bằng cẩm thạch phun nước róc rách không ngừng, trên thảm cỏ được cắt tỉa tỉ mỉ thỉnh thoảng có những con bồ câu trắng dừng lại kiếm ăn. Cuối bãi cỏ, kho quang giáp sắp một hàng chỉnh tề mười hai cái quang giáp.

Khu vực 9 là khu vực người giàu có. Ở đây không có tòa nhà cao tầng cao vút, nhiều nhất chính là loại biệt thự có sân vườn rộng lớn như thế này.

Hàng ngày, nơi đây đều có lực lượng tinh nhuệ do ty Cảnh sát đặc biệt phái đến tuần tra, để bảo đảm khu vực này tuyệt đối an toàn.

Bên trong biệt thự được trang hoàng tráng lệ nguy nga, trên tường treo bảy bức tranh từ thế kỷ trước, có thể thấy cổ vật ở khắp nơi, bất cứ thứ gì cũng có hơn trăm năm lịch sử, nhưng được bảo bảo dưỡng cẩn thận làm cho chúng nó y nguyên vẫn dùng được.

Chỉ là biệt thự to lớn như vậy nhưng có chút trống trải.

Phòng khách chỉ có hai người đàn ông. Người gầy gò lười biếng nằm trên ghế sô pha to như cái giường, mắt kính bị ném ở một bên. Một người đàn ông tóc ngắn khác thì thần tình nghiêm túc, không ngừng lướt qua các tin tức mới trên kính mắt thông minh.

Hai người này rõ ràng là hai người điều khiển đám kiến kim loại trong nhà kho kia, một người là hacker Trương Bằng, có biệt hiệu là , một người khác là lão Vương, biệt hiệu là 5968.

Ẩn mình trong khu nhà giàu là kế hoạch rút lui bọn hắn đã chuẩn bị tốt từ lâu. Ai cũng nghĩ không tới, những phần tử nguy hiểm tấn công nhà Mạch Khảo Tư vậy mà lại ẩn thân tại khu nhà giàu.

Lão Vương nhìn xem lướt qua, vừa nhịn không được oán giận: “Ty Cảnh sát Ngọc Lan tinh đến cùng nát cỡ nào a? Đến bây giờ còn chưa có tra được? Kha Hình được xưng là, cái quái gì vậy chứ! Chúng ta lưu lại manh mối rõ ràng như vậy...”

Trương Bằng nghe đến mức buồn ngủ, từ sau khi rút khỏi nhà kho, lão Vương tựa như Tường Lâm Tẩu vậy, cả ngày liên tục lẩm bẩm tại sao ty Cảnh sát còn chưa có tra được, hắn nghe nhiều đến nỗi lỗ tai nổi chai luôn rồi.

Bỗng nhiên, Lão Vương vỗ mạnh một cái bốp lên người Trương Bằng, Trương Bằng oa lên một tiếng, bò dựng dậy, thần tình mờ mịt: “Ty Cảnh sát tới rồi sao?”

Sau đó Trương Bằng nhìn thấy cặp con mắt đỏ ngầu của lão Vương, lập tức ngậm miệng.

Hai mắt Lão Vương đỏ bừng, biểu tình dữ tợn: “Chúng ta không thể tiếp tục đợi!.”

Trương Bằng vô ý thức hỏi: “Vậy, vậy làm sao bây giờ?”

Lão Vương nghiến răng nghiến lợi: “Chúng ta tiếp tục thực hiện một lần tập kích!”

Trương Bằng giật nảy mình: “Tiếp tục thực hiện một lần tập kích? Tập kích người nào?”

Một khi đã hạ quyết tâm, lão Vương trái lại tỉnh táo lại: “Vợ của Mạch Khảo Tư, Nancy!”

Trương Bằng trừng lớn mắt: “Ngươi điên rồi! Bây giờ Nhà Mạch Khảo Tư đề phòng nghiêm ngặt như thế, tập kích Nancy chẳng phải là muốn chết sao?”

Lão Vương cười nói: “Yên tâm. Mục tiêu của chúng ta không phải giết chết Nancy mà là làm cô ta tức giận. Lần trước chúng ta tấn công Mạch Khảo Tư và Hán Khắc, Nancy đã vô cùng tức giận, bây giờ chúng ta chỉ cần hơi làm ra chút tư thế tấn công là đủ để thêm một mồi lửa sau cùng.”

Trương Bằng trong lòng an tâm một chút, chỉ cần lão Vương không có mất lý trí liền đáng giá tín nhiệm.

Hắn nghiền ngẫm đề nghị của lão Vương trong chốc lát, không thể không thừa nhận đề nghị này của lão Vương là có thể làm được!

Trương Bằng chần chừ hỏi: “Sau đó chúng ta để lại manh mối? Như vậy có phải là có chút quá lộ liễu hay không?”

“Không sai, rất lộ liễu.” Lão Vương cười nhìn như lão đầu hồ ly: “Nhưng đối diện với Nancy trong trạng thái tâm tình không kiểm soát được vậy thì đủ rồi. Gia tộc Khảm Bối Nhĩ có lẽ sẽ kiêng kỵ Thạch Xuyên, nhưng với những bang phái khác thì chưa bao giờ vào được mắt bọn họ.”

Đầu óc Trương Bằng cũng trở nên sinh động: “Chúng ta cần phải làm chút vũ khí, nếu như bộ hệ thống chỉ huy ở nhà kho còn tại thì dễ làm rồi.”

Lão Vương trầm ngâm: “Đi chợ đen nhìn xem đi, kinh phí chúng ta còn rất sung túc.”

Trương Bằng hành động rất nhanh, không bao lâu sau đã tìm được trang web chợ đen địa phương, vừa đưa chiếu giao diện của nó lên màn hình phòng khách, vừa nói: “Đây là trang chợ đen địa phương lớn nhất Ngọc Lan tinh, khá đầy đủ mọi thứ.”

Lão Vương ở bên cạnh nín lặng.

Trương Bằng có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn lại.

Lão Vương ngẩng đầu ngơ ngác nhìn màn hình, ánh mắt đăm đăm, thân thể cứng ngắc, biểu tình ngây ra.

Trương Bằng quan tâm hỏi: “Lão Vương, sao rồi?”

“Tiểu Bằng, ngươi nhìn xem hai thứ đồ ờ trên đó... Có phải nhìn có phần quen mắt hay không?”

Lão Vương thanh âm là lạ, có điểm như mất hồn.

Trương Bằng vội vàng nhìn về phía màn hình, trang chính giao diện chợ đen nổi bật đánh dấu đậm.

“Bom tấn của thế kỷ! Vũ khí tuyệt mật trong quân đội! Đang được bán đấu giá nóng!!!”

Chờ khi Trương Bằng nhìn thấy rõ ràng sản phẩm bán đấu giá thì giật mình nhảy dựng lên, thất thanh thét chói tai, giọng điệu cũng thay đổi: “【YU-200】! 【 Khôi Lỗi -2】!”