Long Thành

Chương 304: Tông Thần nỗ lực lên




Nghe nói Tông Á muốn “Tiêu hao” thể lực của Long Thành, mọi người đều nảy sinh hứng thú, ngừng làm việc, ngồi ở một bên vây xem.

“A Thành nỗ lực lên!” “Lão sư nỗ lực lên!”

Cưỡi ở trên cổ Phí Mễ, Quả Quả vung vẫy đôi tay nhỏ bé, khuôn mặt nhỏ nôn nóng đến đỏ bừng: “Ngao ô ngao ô!”

“Tông Thần nỗ lực lên!”

Ở trong đám đông, âm thanh cổ vũ của La Mỗ vô cùng nổi bật.

Tông Á nhàn nhạt lườm La Tháo Giáp một cái, âm thầm gật đầu. Cho dù tên rác rưởi này còn không xứng với cái tên “La Tháo Giáp” vô cùng khí phách kia, nhưng rất biết cách ôm chặt bắp đùi, coi như là thức thời, lăn lộn trong bang phái hẳn không có vấn đề gì.

Đợi sau khi mình đánh bại Long Quả Táo trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo, trước lúc đi tùy tiện giúp La Tháo Giáp, sắp xếp vào trong một bang phái, tính là khen thưởng cho sự trưởng thành của tên gia hỏa này.

Phí Mễ quay mặt sang, có phần kinh ngạc: “Ngươi vậy mà xem trọng Tông Á?”

“Làm gì có? Ta không có Chống chịu cao áp sụp đổ.”

“Ah, ta nghe ngươi cổ vũ Tông Á nỗ lực lên, còn tưởng rằng ngươi xem trọng Tông Á.”

“Ta là lo lắng hắn bị đánh quá thảm, không tiếp tục làm.”

“... Có đạo lý!”

Phí Mễ lập tức đổi giọng, cao giọng gọi: “Tông Thần nỗ lực lên!”

Rất nhanh, khẩu hiệu của mọi người lập tức từ “A Thành nỗ lực lên” đổi thành “Tông Thần nỗ lực lên”.

Vẻ mặt Tông Á lạnh nhạt thờ ơ, đám người này quả nhiên còn có chút khả năng phán đoán cơ bản, không đến mức quá ngốc, còn nhận biết được thời điểm này, ai mới là cường giả chân chính.

Hắn tháo băng vải trên người ra, thương thế đã khỏi được bảy tám phần. Những vết thương kinh khủng lúc trước bây giờ đã biến Thành những vẩy máu đỏ sậm.

Nhìn thoáng qua tình trạng lành lặn của đám vết thương, Tông Á liền không tiếp tục quản chúng nó.

Da hắn đỏ sậm, thân hình gầy gò, nửa người trên ở trần chằng chịt vô số vết sẹo, vết sẹo chồng chất, gần như nhìn không thấy một mảnh da nào nguyên vẹn. Ngay cả trên cổ cũng có mấy cái vết sẹo dễ thấy, khiến người nhìn phải hít vào một hơi, có thể tưởng tượng được vết thương lúc đó thảm liệt cỡ nào.

Mọi người lần đầu tiên trông thấy thân thể thảm liệt như thế, lập tức toàn bộ im tiếng.

Trên thân thể chằng chịt vết thương là vẻ mặt đầy bất cần, đầy thờ ơ của Tông Á, loại biểu lộ sự tàn nhẫn tự nhiên này không hề nghi ngờ là rất gây chấn động.

Tông Á hoạt động thân thể một chút, lộ ra vẻ thỏa mãn, tình hình phục hồi tốt hơn hắn mong đợi khá nhiều.

Với hắn mà nói, việc bị thương tựa như ăn cơm uống nước vậy. Xuất thân đường phố, từ đánh nhau ẩu đả cho tới bây giờ là sư sĩ cấp 12, hắn đã nhớ không rõ từng trải qua bao nhiêu trận chiến đấu.

Từ lúc đầu dựa vào sự tàn nhẫn quyết liệt, đến bây giờ truy cầu đao thuật áo nghĩa, Tông Á không cảm thấy mình có thay đổi gì.

Tông Á vẫn là Tông Á kia.

“Ừm, có thể bắt đầu rồi.”

Tiếng Tông Á gọi to làm cho Molly giật mình tỉnh lại, nàng do dự chốc lát: “Thương thế của ngươi thật sự không có việc gì sao? Nếu không thì thôi đi! Chúng ta lại nghĩ...”

Tông Á nhíu mày, hơi có chút không kiên nhẫn: “Không nên dông dài! Bắt đầu nhanh lên chút!”

Molly thấy thế liền không khuyên nữa, trong tay xuất hiện một trái táo, cao giọng gọi: “Đoạt táo!”

Từ khi Molly lấy táo ra, ánh mắt Long Thành lập tức chuyển sang nhìn, không chút nào dời đi.

“Đã biết.”

Tông Á trầm giọng nói. Niềm đam mê với táo của Long Quả Táo quả thực là không thể thuyết phục. Thức ăn ngon nhất không phải là cơm nước mỗi ngày sao? Cướp táo gặm thì có gì thú vị! Phung phí của trời!

Molly ra sức ném quả táo về phía Tông Á.

Cơ hồ tại trong nháy mắt Molly ném táo ra, thân hình Long Thành liền đột nhiên biến mất khỏi chỗ.

Đôi mắt Tông Á sáng ngời, bỗng dưng hét lớn: “Tới rất tốt!”

Hắn không có đón nhận quả táo trong không trung, mà lắc mình một cái, giống như ánh đao cắt nghiêng vào, vọt tới trước mặt Long Thành, chặt đứt con đường giữa Long Thành và quả táo.

Ngay sau đó, Tông Á người người sang một bên, đùi phải lăng không quét ngang, tựa như một thanh trảm mã đao vung ra.

Vù!

Tiếng gió thổi mạnh mẽ đột nhiên vang lên, một cước này tràn đầy sức lực.

Tuy rằng Tông Á am hiểu nhất chính là đao thuật, nhưng những kỹ xảo khác cũng có liên quan. Đánh nhau đường phố không bao giờ không nói tới quy tắc. Rất nhiều khi là không có vũ khí hoặc là vũ khí không tiện tay, biết một hai thủ đoạn khác thường thường có thể giữa được tính mạng.
Đây đều là những bài học xương máu.

Biểu tình ngây dại, Long Thành không có né tránh, tư thế vọt tới trước không biến hóa chút nào, thân thể ngửa ra sau, vặn eo ra quyền!

Tông Á lắc đầu, Long Quả Táo quả nhiên đầu óc hỏng rồi.

Có câu nói, mười quyền không bằng một cước, một cước này của hắn tràn đầy sức mạnh, thế lớn lực trầm! Long Quả Táo vậy mà dùng nắm đấm lấy cứng chọi cứng, không phải đầu óc bị hỏng thì là cái gì?

Thắng lợi như vậy, thắng không...

Mẹ nó!

Vẻ mặt Tông Á ngay lập tức đọng lại, lực lượng kinh khủng khó mà hình dung từ chân hắn truyền đến, hắn cảm giác mình bị một cái quang giáp đạp cho một cước!

Không tốt! Xương đùi muốn gãy!

Kinh nghiệm bị thương phong phú giúp cho Tông Á đối với thân thể của mình có được lý giải thường nhân khó mà đạt được. Hắn phản ứng cực nhanh, lập tức chân trái đạp mặt đất, thân thể thả lỏng, đùi phải tại thời điểm đá trúng nắm đấm của Long Thành thì đột nhiên xoay lệch.

Bùm bụp!

Âm thanh tựa như một quyền đánh bao cát.

Chỉ thấy thân thể Tông Á lăng không bay lên, tựa như một cây gậy bị ném ra, xoay vòng trong không trung.

Bùm!

Thân thể Tông Á nện mạnh lên mặt đất, hất tung lên một đám bụi bặm.

Răng rắc, răng rắc, Long Thành ở một bên yên tĩnh gặm táo.

Tông Á nằm trên mặt đất không chút động đậy. Tại lúc mọi người chuẩn bị đi tới kiểm tra thương thế cho hắn, hắn gian nan bò đứng lên.

Hít hà, hắn vừa hít thở vừa ôm lấy bàn chân mình, đau đến nhe răng trợn mắt.

Cũng may cũng may, không bị gãy xương...

Tên gia hỏa Long Quả Táo này... Ngay cả thể chất cũng đáng sợ như vậy sao? Quả nhiên không hổ là đối thủ của Tông Thần ta! Thực sự là khủng long hình người!

Hắn vừa âm thầm tán thán, vừa xoa xoa xương đùi của mình, may mà lúc đó mình phản ứng nhanh... Nếu không đã bị gãy xương rồi...

Ngay vào lúc này, bỗng nhiên có cuộc gọi tới.

Tông Á vừa xoa xoa chân, vừa nhận cuộc gọi: “Ai?”

“Là Tông Thần phải không? Ta là Tiểu Vương ở Văn phòng liên lạc của Hạ Đại quân đoàn, ngài còn nhớ không? Là như vậy, chúng ta có một vị quý khách, là Mạc Vấn Xuyên tiên sinh. Nghe nói đao thuật của ngài xuất thần nhập hóa, muốn tìm ngài luận bàn một chút...”

Tông Á lạnh lùng đáp: “Chưa từng nghe qua, hắn có tư cách gì tìm ta luận bàn.”

“Mạc Vấn Xuyên tiên sinh, được xưng là, cũng am hiểu đao thuật giống như ngài. Hắn là khách quý nhất của Hạ gia chúng ta. Chính bản thân Ngọc Sâm công tử đề cử ngài cho hắn. Mạc Vấn Xuyên tiên sinh vô cùng hi vọng được luận bàn với ngài...”

“Luận bàn cái rắm! Lão tử bây giờ đang bị đè đầu bẹp dí trên mặt đất đây! Cút!”

Tông Á bụp một cái, tắt liên lạc.

Hung hăng xoa xoa xương đùi mấy cái, Tông Á đứng lên lại, mặt trầm như nước: “Ta cần vũ khí.”

Molly khuyên nhủ: “Hay là thôi đi.”

Lão sư đã phá hoại rồi thì quên đi. Nếu như lại giảm thêm một nhân sự phi chiến đấu nữa, cọng thêm chi phí trị liệu thì thật sẽ đè sập nguồn tài chính đã trên bờ vực sụp đổ.

Tông Á không hề dao động: “Cũng không cần đao, cho ta hai cây côn gỗ.”

Mọi người liếc nhau, cuối cùng vẫn là đưa cho Tông Á hai cây côn gỗ.

Mộc côn vừa vào tay, Tông Á tâm thần đại định, dùng côn làm đao không khiến cho hắn có chút nào trở ngại, đao thuật cao siêu của hắn cuối cùng có thể phát huy tác dụng.

Lập tức hừ lạnh một tiếng, đao tại tay, đi về phía trước!

Mới bước ra nửa bước, tê, cơn đau từ đùi phải buốt lên tận óc.

Cố nén đau nhức, Tông Á dừng lại, đứng yên như tiêu thương, song côn nửa nắm, thể hiện ra phong thái cao thủ.

Hắn mặt không biểu tình, quay đầu lại.

“Ném một quả táo về phía ta.”