Dị Giới : Ta Có Thể Vô Hạn Phục Sinh

Chương 7: Cơ Liên Y


Chương 7: Cơ Liên Y

Đã một ngày trôi qua sau trận chiến đẫm máu ở thung lũng, một ngày sau trận chiến hắn cải trang hòa vào thành dân chạy nạn, đương nhiên nhóm này không phải nhóm mà hắn đã cứu ở thung lũng, mà là một nhóm may mắn thoát khỏi sự truy lùng của tộc Khuyển Nhung, cách nhóm hắn cứu khoảng vài trăm dặm.

Sau khi dịch dung thành Liêm Pha cố tình giả chết, để lại một số bố trí, sau đó thì phục sinh trong đám dân chạy nạn này, về phần tại sao hắn bỏ gần tìm xa là bời vì rada hiển thị đám dân chạy nạn này có một người cực kỳ đặc biệt. (tạm thời để đó)

hắn bắt đầu cố tình hỏi thăm một chút chuyện về thế giới này, đương nhiên là hắn nói bóng nói gió để hỏi thăm, nhưng những dân chạy nạn này coi hắn là không khí, lười phản ứng hắn, đương nhiên hắn cũng hiểu có lẽ bọn họ không muốn quá phi sức nói những điều mà họ coi là vô bổ, để dành sức đi tới tòa thành gần nhất tránh nạn.

Hỏi bình thường không được nên hắn quyết định dụ hoặc, hắn để một phân thân của hắn xuất hiện trong một khu rừng nằm trong phạm vi rada sau đó bắt đầu săn thú, trong khi chờ phân thân trở về, hắn quyết định tiếp cận mục tiêu.

Mục tiêu của hắn là một người ăn mặt lam lũ, được quấn toàn thân, không thấy rõ mặt, vát trên vai vải bố chứa hành lý, dáng đi như say rượu, có từng giọt máu đang từ từ nhỏ xuống từ cánh tay, rada có thể biểu hiện cho hắn biết ai đặc biệt, nhưng muốn nhìn rõ thuộc tính thì hắn phải làm mục tiêu xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Đến gần hắn bắt đầu mặc niệm hệ thống kiểm tra, khi bảng thuôc tính của người này xuất hiện hắn lặp tức chấn động bởi vì:

Nhân vật: Cơ Liên Y (Chu nữ: là)

Vũ lực: 91
Trí lực: 95
Chính Trị: 92
Thống soái: 79
Mị lực: 100

Một cô gái, hơn nữa còn cực kỳ xinh đẹp, không nói những thuộc tính khác chỉ riêng mị lực đạt 100 mỹ nữ, theo hệ thống nói đây là người sở hữu sắc đẹp họa quốc ương dân, nghiêng nước nghiêng thành, trong lịch sử đã từng xuất hiện loại mỹ nữ này.

VD: Tô Đát Kỷ, Bao Tự, Tây Thi, Điêu Thuyền v.v... Điều là những mỹ nữ sở hữu sắc đẹo vượt mức bình thường, nhưng muốn sở hữu được những mỹ nữ này cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nữ nhân ở đẹp đến nhất định cảnh giới về sau, thật là sẽ trở thành Họa Thủy,bời vì, hội có đếm không hết nam nhân, nhớ đến nàng, nếu là nàng nam nhân, không phải mạnh nhất lời nói, tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn,cũng chỉ có mạnh nhất nam nhân, mới có thể bảo trụ nàng.

Nhưng Khúc Dương không sợ, bây giờ tuy chưa phải, nhưng tương lai sẽ chở thành mạnh nhất nam nhân, nữ nhân sinh ra là để được yêu thương, đây là những điều ông hắn thường dạy, về phần nàng là Họa Thủy sẽ mang đến cho hắn nhiều phiền phức.

Đùa gì thế, hắn bây giờ thích nhất là phiền phức, thân là người hiện đại làm sao có thể làm những chuyện thiếu đạo đức như kiếm chuyện người khác chứ, nên hắn chỉ mong đến nhiều một chút mấy kẻ có mắt không có tròng đến chọc hắn, sau đó hắn có thể danh chính ngôn thuận chơi chết bọn họ.

Nên hắn cảm thấy nàng cũng không phải cái gì họa thủy, mà là vượng phu chi tướng, chuyên giúp đỡ hắn đưa tặng đầu người, càng nhìn nàng hắn cảng cảm thấy thuận mắt, (mặt dù chưa thấy rõ mặt mũi, hình dạng ra sao, nhưng 100 mị lực tuyệt đối không phải đùa.)

Vấn đề duy nhất bây giời là nàng các hạng thuộc tính khác cũng không kém, hắn mà dám có ý đồ xấu chắc chắn trăm phần trăm sẽ bị nàng đè dưới đất ma sát.

Tuy hắn có thể phục sinh, nhưng tự tôn của người đàn ông không cho phép hắn bị một người con gái đè đánh, quan trong hơn hết người con gái này còn là hắn chỉ định vợ tương lai (không biết xấu hổ nhận định).

Hắn bắt đầu lập ra kế hoạch tiếp cận nàng, đầu tiên phải đến gần đã.

Đến giữa trưa các nạn dân lần lượt nghỉ ngơi, có người ăn lương khô, có người dựa lưng ngủ, nàng cũng tìm một nơi vắng vẻ có bóng mát ngồi xuống.

“Thờ cơ đến rồi” hắn quyết định tiếp cận nàng.

“Này người không sao chứ, tay ngươi đang chảy máu kìa” Khúc Dương đến gần hỏi thăm, nàng hơi dừng bước chân quay đầu, sao đó không để ý.

“Ô, ngạo kiều à, chờ đấy sẽ có ngày ta sẽ làm ngươi quỳ xuống hát chinh phục” Khúc Dương tiện tiện nghĩ, đương nhiên hắn sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, vẫn mặt dầy theo sao, quan tâm đủ điều, dù sao hắn đã chỉ định nàng làm người đàn bà của hắn rồi, không quan tâm sao được.

Cơ Liên Y nhíu mày, cảm thấy có chút tức giận, khi người đàn ông không quen biết này một mực làm phiền nàng từ nảy đến giờ.

Nhưng cảm nhận được sự quan tâm chân thành của đối phương, nàng cũng không tiện nói gì, theo thời gian trôi qua nàng cũng dần chịu không nổi khi nghe Khúc Dương nói chuyện như súng máy liên thanh đang không ngừng xả đạn tốc độ cao bắn thẳng vào đầu nàng.

Nàng bây giờ đầu cảm thấy hoài nghi, có phải tên này được phái tới ám sát nàng, định dùng phương thức này tra tấn tinh thần của nàng ?, sau khi nàng bắt đầu chống mặt thì ra tay.

Rốt cuộc nàng chịu không nổi hắn tra tấn nữa “đừng nói nữa” giọng nói của nàng van lên.

Giọng nói nhỏ, âm điệu hơi cao, có chút gấp, chỉ đủ cho Khúc Dương nghe, không gây chú ý cho các nạn dân xung quanh
Khúc Dương sững sờ, hắn vừa nghe gì, sau biết bao cố gắng, tinh thần bất khuất không từ bỏ, cuối cùng nàng cũng cảm nhận được tình cảm chân thành cảu hắn, quyết định làm vợ hắn sao, hắn lập tức gạt bỏ suy nghĩ này qua một bên.

Nàng vừa mở miệng nói chuyện, giọng nói nàng như tiếng chim hoàng yến, mang theo mị hoặc như muốn câu dẫn hắn vậy, để hắn xíu nữa không nhịn được muốn xong lên đè nàng xuống, chỉ một câu nói của nàng cho hắn có loại ảo giác hay hơn bất cứ bản nhạc nào mà hắn từng nghe.

Nhìn thấy Khúc Dương đột nhiên sững sờ, nàng cũng biết tại sao, nàng sinh ra trong danh môn, đã sớm được dạy dỗ và tìm hiểu về chuyện tình cảm nam nữ, nhìn thấy Khúc Dương như vậy nàng có chút nhíu mày.

“Này” nàng tiếng nói lại một lần nữa vang lên.

“Ừm, sao” Khúc Dương giật mình tỉnh hồn lại, cảm thấy xấu hổ muốn tìm cái lỗ chui vào, chỉ mới nghe giọng nói của nàng, mà hắn đã như vậy rồi, đồng thời cảm khái mị lực 100 quả thật danh bất hư truyền, cũng càng thêm kiên định quyết tâm phải rước được nàng về làm nàng dâu, để nàng ấm giường cho hắn mỗi đêm.

Nhìn thấy khuôn mặt trư ca của Khúc Dương,nước dải đều sấp chảy đầy đất rồi, nàng nhíu máy có chút ghét bỏ nghĩ “quả nhiên đàn ông đều là nữa người dưới suy nghĩ động vật”

“ Trời ạ lại nữa rồi, nàng ấn tượng bắt đầu chuyển xấu rồi phải làm gì đây” một lần nữa Khúc Dương rời khỏi suy nghĩ của mình, âm thầm nhục mạ chính mình, đồ ăn hại, chuyện chưa tới đâu mà bắt đầu suy nghĩ cho tương lại rồi.

“ Không thể tiếp tục như vậy được, trước tiên phải dời đi sự chú ý của nàng đã, ừm, quyết định vậy đi” Khúc Dương bắt đầu nghĩ cánh vãn hồi hình tượng.

“Để ta băng bó lại vết thương cho cô tiểu thư nhé” sửa lại thần sắc, Khúc Dương giả trang một bộ chính nhân quân tử muốn giúp đỡ nàng băng bó.

Nếu không phải vừa nhìn bộ mặt trư ca của Khúc Dương, nàng còn thật sự tin hắn là chính nhân quân tử đấy.

“Không cần đâu, để ta tự làm” nàng nhìn hắn, nhàn nhạt trả lời, tiếp nhận trong tay hắn khỏi vải, bắt đầu tự băng bó vết thương.

Hắn nhìn thấy nàng vén tay áo lên, lộ ra cánh tay như bạnh ngọc, may mà hắn che lại để người chung quanh không thấy được.

Chỉ cần bọn họ nhìn thấy cánh tay này thôi cũng biết đây là một mỹ nhân bại hoại rồi, dù sao bọn họ cũng không biết là mình có sống nổi trên đường chạy nạn không,

bây giờ một mỹ nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, họ cũng không muốn quan tâm nhiều nữa, cho dù hôm nay lập tức chết đi, ít nhất cũng làm quỷ phong lưu, cuối đời có thể làm chuyện đó với một mỹ nhân như vậy cũng không có gì tiếc nuối nữa, họ có thể nhắm mắt xuôi tay, rời khỏi thế gian rồi.

Đây chính là nhận định của Khúc Dương gián cho đám dân chạy nạn này, nhưng hắn nghĩ cũng không sai, bọn họ thật sự có thể làm vậy, dù sao nàng là mị lực đạt tới 100 mỹ nữ.

Hắn dám khẳng định coi như hoàng đế cũng chống không nổi nàng sắc đẹp, chớ nói chi là đám nạn dân cả heo mẹ đều có thể lấy làm vợ

Khi màng đêm buôn xuống, hắn giả vờ cần đi WC, nhưng thực ra là đi gặp phân thân đang trên đường trở về.

Phân thân của hắn rốt cuộc cũng chở về, mang theo một con thỏ đã nướng chín, được gói kĩ trong vải bố để không ai thấy được, lấy một nữa con thỏ, hắn thậm chí còn chờ cho thịt thỏ trở nên nguội đi đảm bảo không lang mùi ra bốn phía mới dám về, chứ nêu không hắn sẽ bị đám nạn dân này chạy đến cướp dựt mất.

Mặt dù hắn không sợ đám nạn dân này, nhưng phiền phức không cần thiết tránh được thì nên tránh, mang theo một nữa trở về, còn một nữa hắn ra lệnh (diều khiển) cho phân thân đem đến cho mục tiêu may mắn được ăn miếng thịt thỏ thơm ngon này do hắn chỉ định, đó là một lão bá chạy nạn cùng già đình mình bao gồm: vợ lão bá, cặp vợ chồng trẻ, hai đứa nhỏ, một nam, một nữ.

“Vị lão bá này, ta có vài vấn đề muốn hỏi, lão bá trả lời giúp được không, coi như thù lao ta cho lão bá cái này” hắn mang theo một nữa thịt thỏ đến gần gia đình lão bá hỏi, vừa hỏi vừa mở ra bao nảy để lộ miếng thịt thỏ ngon lành.

Ông lão này tên Lý Canh, đang sống trong một thôn trang nhỏ, vày ngày trước bỗng nhiên nghe tin tộc Khuyển Nhung xuôi nam cướp bóc, ông lập tức giật mình quả quyết chạy ngay về nhà thông báo cho gia đình thậm chí chỉ mang theo tiền trong nhà, một ít lương khô, vài bộ quần áo rồi vội vả rời đi, sự thực chứng minh quyết định của ông là đúng, sao khi gia đình ông đi được gần nữa nén nhang (một nén nhang tương đương1 tiếng), lập tức xuất hiện quân đội của tộc khuyển nhung, rất nhiều người bị bắt hoặc bị giết.

Không hề biết sự quả quyết của mình đã cứu ông cùng gia đình ông thoát khỏi sự truy đuổi của tộc Khuyển Nhung, hiện giờ ông đang trên đường chạy nạn cùng gia đình, đi bộ suốt một ngày trong ánh nắng chói trang cả ông đều cảm thấy có chút chống không nổi, chứ nói chi là hai đứa cháu tuổi nhỏ.

Mặt trời rốt cuộc chịu xuống núi, hiện giờ ông chỉ muốn ăn chút lương khô rồi ngã lưng xuống nghỉ ngơi tới hừng đông, lấy ra trong bao nảy lương khô, nhìn vào chỉ còn chút lương khô ít ỏi, ông phân cho mọi người trong gia đình.

“Gia gia, Biện nhi ăn thêm được không” “ Hinh Hinh nữa, ta cũng muốn” đang nói chuyện là hái đứa cháu của ông, khoảng 5 tuổi, tội nghiệp hai đứa còn nhỏ phải chịu khổ vậy rồi, trong mắt lóe lên sự đao thương, ông mỉm cười đưa còn lại lương khô trong tay cho hai đứa “ đây, hai đứa chia nhau ăn, ông ăn no rồi.”

Nghe gia gia nói no rồi, đơn thuần hai đứa nhỏ cũng coi là thật, bắt đầu chia nhau ra ăn “ gia gia ta còn đói” “ta cũng vậy” , nghe hai đứa trẻ còn đói cả gia đình bầu không khí trở nên trầm lặng hơn, đang định an ủi thì bỗng nhiên một giọng nói phía sau vang lên “Vị lão bá này, ta có vài vấn đề muốn hỏi, lão bá trả lời giúp được không, coi như thù lao ta cho lão bá cái này”

Ông giật mình quay đầu nhìn lại thấy, một người đàn ông trung niên tầm ba mươi tuổi, trong tay cầm miếng vải bố đang đựng một nữa con thỏ được nướng chín đưa tới trước mặt ông.

“Hảo, cậu có gì cứ hỏi, lão sẽ nói những gì mình biết hết cho cậu” không nói hai lời ông lập tức đồng ý, giống như sợ người đàn ông trước mặt này một giây sau sẽ quay người rời đi vậy.

Người đàn ông trung niên đương nhiên là phân thân của Khúc Dương nhận lệnh hắn (điều khiển) đi lợi dụ ông lão Lý Canh này, sở dĩ chọn ông là bỏi vì Khúc Dương cảm thấy người già sống lâu, có nhiều kinh nghiệm sống, sẽ biết nhiều hơn đám nạn dân xung quanh nhiều, hơn nũa ông là người già ở gần hắn nhất, nên hắn quyết định ông sẽ là người may mắn bị hắn trọn trúng.

Đăng bởi: