Giang Sơn Mỹ Sắc - Mặc Vũ

Giang Sơn Mỹ Sắc

- Hắn xuyên không qua thời gian, không gian trở về thời Tùy Mạt. Ở đây hắn không muốn làm cái gì thiên hạ anh hùng, cũng không muốn làm chư hầu tranh thiên hạ. Vốn xuất sinh đã trở thành thiếu trại chủ của một trại cướp, hắn vốn nghĩ làm cướp cũng tốt, cất dấu tài bảo đủ rồi thì tìm một nơi sanh sống khoái lạc. Không nghĩ đến lão cha một mực muốn hoàn lương, hắn lại nghĩ có thể làm thương nhân buôn ngựa cũng được, đến lúc thiên hạ đại loạn, ta ngồi 1 chỗ chờ thiên hạ anh hùng, Lý Uyên, Lý Thế Dân, Đậu Kiến Đức, Vương Thế Sung tới xin xỏ cũng là một việc rất có mặt mũi. Vậy rồi, một thân áo vải hắn dấn thân vào giang hồ, du nhập vào bánh xe lịch sử. Xông Đại Mạc, đến Đông Đô, qua Giang Nam, càng đi nhiều hắn càng nhận ra lịch sử vốn không đáng tin tưởng.

- Thiên hạ rối loạn, Thiên thư xuất thế, Bố Y tung hoành. Hắn lại là cái kia Tiêu Bố Y, là cái kia đáng sợ thiên thư trong truyền thuyết. Hắn được vạn người kính ngưỡng, chư hầu trong thiên hạ run sợ. Đường Vương Lý Uyên xưng huynh gọi đệ, Thái Tổ Lý Thế Dân xem như mục tiêu cần phải vượt qua. Chỉ có điều, người muốn giết hắn càng ngày lại càng nhiều. Thái Bình Đạo Giáo, Côn Luân thiên hạ đệ nhất cao thủ, đệ nhất danh tướng Trương Tu Đà, Thiên Nhai Phù Bình Cư, đứng đầu Đông Đô Hoàng Phủ Vô Dật, Mưu môn Lưu Văn Tĩnh. Tiêu Bố Y lúc này đã không còn là lúc trước thiếu niên vô tri, một thân áo vải chỉ mong bình an sống qua ngày. Hắn lúc này nhân nghĩa động thiên hạ, một tay nắm nửa giang sơn, trí mưu có thể đẩy thiên hạ kiêu hùng vào cảnh vạn kiếp bất phục, võ công có thể đi lại như giỡn chơi, lấy đầu tướng địch giữa trăm vạn loạn quân...

Danh Sách Chương Đọc Từ Đầu

Chương 101: Tranh phong
Chương 102: Thiên Nhạc trại (thượng)
Chương 103: Rượu chưa làm người say mà người đã tự say
Chương 104: Động tình, động đao, động cả tâm tư
Chương 105: Tương tư cùng lập mưu
Chương 106: Độc trung độc
Chương 107: Vũ Văn Hóa Cập cũng đồng hành
Chương 108: Cao chiêu tính toán; Thánh chỉ đến
Chương 109: Mới tới Đông Đô
Chương 110: Phong Trần nhị hiệp nghèo túng
Chương 111: Cẩu huyết thi nhân kinh tứ tọa
Chương 112: Thiên Nhạc trại (hạ)
Chương 113: Tru sát
Chương 114: Hai đời quân vương
Chương 115: Hay cho một chức quan
Chương 116: Quái nhân tại Quan Văn điện
Chương 117: Lấy mạng đánh cuộc
Chương 118: Dương uy tứ phương
Chương 119: Đại họa trước mắt
Chương 120: Không biết Tiêu lang là Tiêu lang
Chương 121: Mạch lộ mạt lộ
Chương 122: Sát cơ chuyển cơ
Chương 123: Bất tử tiểu cường
Chương 124: Đệ nhất mãnh nam
Chương 125: Hành thích Ôn Tuyền
Chương 126: Hoàng thân quốc thích
Chương 127: Người anh họ hàng xa
Chương 128: Thiên cổ nhất đế
Chương 129: Thỉnh mệnh
Chương 130: Quan uy
Chương 131: Tần Thúc Bảo cùng Trình Giảo Kim
Chương 132: Điện thí
Chương 133: Thi đao
Chương 134: Liên tục thăng chín cấp
Chương 135: Quan vận hanh thông
Chương 136: Nổi tiếng
Chương 137: Vô Ưu có ưu
Chương 138: Mượn Xác
Chương 139: Ta là quan tham, ta sợ ai ?
Chương 140: Thế lực thế lợi
Chương 141: Trao đổi
Chương 142: Sơ hở
Chương 143: Mượn sức
Chương 144: Năm mới
Chương 145: Ngõa Cương
Chương 146: Kiêu hùng
Chương 147: Mảnh mai rùa thứ ba
Chương 148: Chuyên gia vỗ mông ngựa
Chương 149: Mệnh bất do kỷ
Chương 150: Thần toán thiên cơ