Sự Trỗi Dậy của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 331: Sự Trỗi Dậy của Khiên Hiệp Sĩ Chương 331 – Thất Tinh Hiệp Sĩ Mạnh Nhất




Tôi rút kiếm ra khỏi vỏ.

Nhưng tôi không có kinh nghiệm kiếm thuật.

Cơ mà kiếm kỹ từ Ren, Nữ Kị Sĩ và Raphtalia thì tôi thường chịu đựng đến chán ngấy

Nên ít nhiều gì tôi vẫn có thể dùng được một chút.

Thanh kiếm này được Lão Già ở cửa hàng vũ khí và chú của Imia làm gấp cho tôi trong thời gian nhanh nhất có thể. Được tạo ra từ tài liệu lấy từ phượng hoàng.

Nó có vẻ có nhiều vấn đề giống với tài liệu lấy từ Linh Quy nhưng vì hai người đó đã có kinh nghiệm từ lần trước rồi nên xử lý được ngay, tạo ra thanh kiếm này.

Tên của nó là Phượng Hoàng Kiếm

Nó có rất nhiều hiệu ứng khác nhau nhưng đối với năng lực giám định nửa vờ thì không thể giám định, giống như Linh Quy Kiếm.

Cái Phượng Hoàng Liệt Phong Kiếm mà Ren phóng ra ban nãy. Chính là Skill copy từ thanh kiếm này mà ra.

Có vẻ về trạng thái cơ bản thì nó hầu như không có nhiều thay đổi so với với giá trị cơ bản của Linh Quy Đao.

Vấn đề ở đây là Hiệu Quả Chuyên Dụng “Lực Trưởng Thành”.

“Ta sẽ dạy cho ngươi biết vũ khí Hiệp Sĩ cũng chẳng hơn mấy món đồ chơi là bao. Nhảy vào đây!!”

Nhằm phá hoại lòng tự trọng của Tact tôi tuyên bố như vậy.

Và đồng thời lúc đó thì.

Một tiếng “ĐÙNG” vang lên, tôi hướng mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Thì đó chính là giây phút con rồng bị thổi bay mất đầu và ngã gục.

Đương nhiên, người đã đánh bay đầu của con rồng đó chính là Fohl.

“Đã để anh phải đợi rồi, Đại Ca.”

“Chậm quá đấy, Fohl. Chẳng đếm được là ta đã suýt giết hắn bao nhiêu lần rồi. Vì hắn yếu đến không tưởng nên ta tặng luôn cho hắn cây trượng rồi.”

“Vì tên đó cứ bay lên trời để chạy trốn nên xử lý mất khá nhiều thời gian.”

Tôi vừa phàn nàn với Fohl vừa chờ Tact tiến tới.

Thì Tact hét lên với ánh mắt như không thể tin nổi chuyện vừa rồi.

“Nellishen!”

Thế nhưng, con rồng đó đã chết hẳn rồi nên nó không đáp lại tiếng gào của Tact.

“Cả ngươi nữa sao!”

Bằng biểu cảm như thể đang khóc ra máu, Tact lao về phía Fohl.

“Hây.”

“Hegưư...”

Né tránh được tất cả đòn tấn công cùng ma pháp của Tact, Fohl ngay lập tức cho ngay một sút vào mặt Tact.

“Ngươi đột nhiên làm cái gì vậy.” (╬д⊙)

“Hắn tức giận vì đồng đội quý giá của hắn đã bị giết đấy. Chẳng phải là bởi vì chủng Aotatsu đã bị giết hại một cách dã man sao?”

“Cái đó nên là đệ nói mới đúng. Dù có đánh đổi toàn bộ đám phụ nữ của ngươi cũng chẳng đổi được sinh mạng của Atlas đâu.”

Cứ như thể thế vẫn chưa đủ, Fohl dồn trọng lượng đạp vào Tact thêm một cái, rồi tiến lại gần tôi.

“Thế là, Đại ca đến cây trượng cũng bị lấy mất rồi hả?”

“Ừ, vì đối với tên này ta phải đánh vào nỗi tuyệt vọng của hắn. Ta nghĩ mình nên lấy thân ra để dạy cho hắn... Điều gì cần thiết ở Hiệp Sĩ.”

“Vậy sao, thế thì đệ cũng sẽ chiến đấu không phải dưới danh nghĩa Hiệp Sĩ, mà là một người tộc Hakuko, và... Là người anh của Atlas.”

Ra vậy... Fohl cũng có cảm xúc giống như tôi sao.

Nếu vậy thì tôi cũng chẳng phải Hiệp Sĩ luôn, mà sẽ dùng danh nghĩa là một con người... Naofumi Iwatani để chiến đấu.

“Không thể tha thứ... Ta tuyệt đối sẽ giết lũ chúng mày.”

Không nhận ra được bài học nào Tact vẫn khua khua cây Trượng về phía Fohl.

Sau khi Fohl chặn đòn bằng Hộ Thủ thì Tact liền nở nụ cười khoái chí.

Đúng như dự đoán, “Hộ Thủ” biến thành ánh sáng bay về phía Tact.

Không phải hắn đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của chúng tôi rồi hay sao?

Là cái chuyện Fohl sẵn sàng bỏ đi danh hiệu Hiệp Sĩ, để trả thù cho Atlas.

Hay có khi do hắn giận quá mà mất khôn đến việc đó cũng ko hiểu rồi cũng nên.?

Mà cứ cho là như thế đi thì phía chúng tôi cũng đang phẫn nộ như hắn thôi.

“Vậy là ta đã nắm giữ cả 7 Thất Tinh vũ khí trong tay! Trở thành Thất Tinh Hiệp Sĩ mạnh nhất và duy nhất của thế giới. Các ngươi đã không còn khả năng chiến thắng rồi. Ngoan ngoãn... Chịu chết đi!”

Với những lời nói đó. Đám con gái đi theo cũng trở lên cực kỳ phấn khởi theo.

Thế mà cho đến ban nãy bọn chúng vẫn còn đang đơ người ra như thể nhìn thấy bức tranh về địa ngục ấy.

Cứ cho là thế đi thì, Thất Tinh Hiệp Sĩ mạnh nhất và duy nhất thế giới ư... Cái lời thoại khó lọt tai gì vậy không biết.

Lấy nốt bộ tứ thánh vú khí nữa thì chắc hắn trở thành Hiệp Sĩ mạnh nhất lịch sử đấy.

Thật vô vị làm sao.

“Ừ, vâng vâng. Đừng có vì vũ khí tăng lên mà lên mặt như thế chứ. Nếu không thắng thì cũng vô nghĩa thôi.” ╮ (′~‵〞) ╭

Lúc trước nữ kỵ sĩ cũng đã nói thế này.

Sau khi trở thành người mạnh nhất thì ngài sẽ làm gì? Hình như là vậy

Ít nhất thì đó là chuyện tôi sẽ không bao giờ có thể hiểu được.

“Vậy, thưa ngài Thất Tinh Hiệp Sĩ mạnh nhất... Chúng ta bắt đầu hiệp hai được chứ?”

Tập trung ý thức lại tôi hướng thanh kiếm về phía trước

Fohl cũng làm giống tôi.

“Vô Song Hoạt Tính!” X 2

Cái của tôi thì khác với Fohl vì là đồ học lỏm được nhờ bắt chước.

Dù vậy, vì đã lĩnh hội được hoàn toàn khái niệm của nó. Nên chắc không thất bại được đâu.

Do không tôi không có tố chất cao như là Riishia và Atlas nên cũng chẳng rõ mình nắm giữ được mấy phần nữa.

“Dreifach Boost III! Ơ!? Sao ta không làm được ma pháp như hắn chứ!?”

Cái đó là vì phép Revolution không có liên quan gì với cái Trượng.

Trên hết, có vẻ như cây trượng không cho hắn mượn sức mạnh thật sự của nó. Nên không thể cường hóa đến giới hạn cao nhất được nữa.

Dù giả thuyết là vậy đi thì bên này vẫn còn có con át chủ bài đấy nhé.

“Air Strike Slash!”

Tact định cắt đôi chúng tôi bằng móng vuốt.

Chúng tôi né né tránh đòn tấn công đó với khoảng cách chỉ mỏng như một tờ giấy và cứ thế tiến lại gần.

Lúc nhận đòn trước đó cũng vậy. Không hẳn là không thể nhìn ra được.

Chỉ là, tôi không được phép tránh đòn của kẻ địch bởi tôi là Khiên Hiệp Sĩ, nên chỉ còn cách là đỡ hết thôi.

Thời gian hiệu quả của Aura vẫn còn

“Wahnsinn Crow!”

“Lại nữa à!”

Dù nói thế nào thì tên này, hắn thích dùng Trảo đến vậy à.

Đây chính là cái gọi là Cuồng Tốc Độ à?

Hơn nữa có vẻ đây là món nhanh nhất trong số Thất Tinh vũ khí mà hắn đang nắm giữ.

Thật sự nó còn nhanh hơn cả so với lúc cầm cây trượng đấy chứ.

Dù thế cũng không hẳn là không thể tránh được

“Xem nào... Cách dùng Kiếm Ma pháp là như này phải ko nhỉ?”

Chạm tay vào mũi kiếm, tôi phù phép Zweite Decay và đâm mạnh hết sức về phía Tact

Tất nhiên, tôi đã kết hợp cả Điểm, loại đòn tấn công theo tỉ lệ phòng thủ của đối phương.

Phép Decay là ma pháp tấn công lên khả năng hồi phục của đối phương.

Ma pháp này có ý nghĩa là “Sự Hủ Bại”.

Tức là nó có hiệu quả làm mục nát đến tận tế bào của đối phương.

Vốn là nó không có uy lực mạnh đến mức thế.

Chỉ là ma pháp có hiệu quả làm giảm khả năng hồi phục thôi.

“Gahaa...”

Phải chú ý không làm thanh kiếm gẫy mất.

Vì đây là thanh kiếm khó khăn lắm Lão Già và Chú của Imia mới làm được cho tôi. Với lại sau đó tôi còn định tặng lại nó cho Raphtalia nên phải giữ gìn cẩn thận.

“Grừ... Hãy nếm thử bằng chính cơ thể của ngươi sự khủng cmn bố của ta đi! Dreifach Element!”

Vừa vung vẩy cây Trượng Tact vừa niệm ma pháp.
Ồ, hắn có thể tái hiện lại ma pháp đó đến mức này cơ đấy.

“Vô ích thôi”

Elemental.

Chính xác thì đây là ma pháp Tổng Hợp Thuộc Tính sở trường của Rishia.

Tôi và Fohl cho tập trung khí lại, sử dụng “Tập” sở trường nhất của Atlas, tập trung ma pháp do Tact bắn ra thành một quả cầu, rồi bắn trả lại.

Đương nhiên, bởi vì uy lực cao nên nếu lỡ giết hắn luôn thì cũng đành chịu thôi.

“Cái g...”

Tia sáng trắng bay về phía Tact, quả nhiên hắn lại bị đánh bay.

Đám con gái theo sau đến cả việc tham dự vào trận đấu cũng không làm được đang á khẩu.

“Ôi trời, đừng có để bị thổi bay dễ dàng thế chứ.”

Fohl đá vào Tact khi hắn sắp bị thổi bay mất, để hắn bay về phía tôi.

“Gư... Cái lũ cắc ké Lv khoảng 100 sao lại có thể làm ta bị thương!?”

“Ngươi có đang quên mất từ nãy đến giờ ăn hành ngập mồm và trở lên khổ sở bởi ai không vậy?”

Tôi dùng hết sức đâm thẳng thanh kiếm vào tên Tact đang bay đến.

Đương nhiên đây là thứ kiếm thuật nửa mùa học lỏm được.

“Đùa thôi! Đa Tầng Băng Kích!”

“Ư... Gư... Ga... Hự...”

Không biết nữ kỵ sĩ sẽ có khuôn mặt thế nào nếu mà tôi cho cô ta nhìn thấy chiêu này nhỉ.

Nói vậy thôi, chứ hắn cứng thật.

Bởi vì vừa nãy tôi vẫn sử dụng Trượng của Hiệp Sĩ nên vẫn hiểu rõ được sự tình.

Mấy người Raphtalia lại có thể chiến đấu nghiêm túc với cái lực tấn công thấp thế này à.

Lý do trường phái Biến Huyễn Vô Song được sinh ra cũng không có gì khó hiểu nhỉ.

“Tiger Rush!”

Fohl lao đến ngay lập tức và đấm thật mạnh vào nơi tôi đang phóng kiếm đến.

Để phối hợp, tôi cũng dùng thanh phượng hoàng kiếm chém xuống.

“Nữa đi, nữa đi!”

Tôi vừa xen lẫn Điểm vào vừa liên tục lặp lại đòn liên kích đâm vào Tact.

Nói thật thì, uy lực không đủ chút nào.

Phần không đủ thì, chỉ còn cách tốn thêm chút công sức. Tận dụng ma pháp và Khí bù vào.

May là có Fohl ở đây nên không tốn sức đến vậy.

Cảm giác như thể là kiểu combo game ấy.

“Dừng lại ngayyyyyy!”

Đám con gái theo sau không thể chịu thêm cảnh này hơn nữa. Một tay cầm vũ khí chạy tới.

Fohl đánh bay một đứa con gái, tông vào đám con gái khác và đổ rạp hàng loạt như trò Bowling.

Còn nhưng đứa đang tiếp cận bị tôi chém thẳng không cần hỏi.

Đối với một con người bình thường như tôi bây giờ thì tôi nghi ngờ việc mình có thể đánh ra được một uy lực đủ giết người có Lv250, tuy nhiên không biết có phải đánh trúng chỗ hiểm không mà trông mấy ả phụ nữ rất đau đớn.

“Đừng tưởng ta bây giờ sẽ nương tay cho các ngươi! Nếu không muốn chết thì im lặng ngồi xem đi!”

Tôi đang bị chi phối bởi một cảm xúc mãnh liệt giống như thể máu trong cơ thể đang sôi sục lên vậy.

Tôi không biết có phải vì có ít kinh nghiệm chiến đấu ngoài phòng thủ ra không, hay là vì kẻ địch đáng ghét đến mức không thể tha thứ nữa.

Dù là gì thì tôi cũng có cảm giác bản thân bây giờ đã không còn là mình nữa rồi. Cảm xúc mù mịt như sương vậy.

Tôi từng thấy việc tương tự trong bộ Manga mình từng đọc. Có người trong chiến tranh sẽ tăng mạnh ý chí chiến đấu do trạng thái hưng phấn cực kỳ mãnh liệt. Có lẽ hiện tại cũng gần giống vậy.

Tôi quay lại việc truy kích tên Tact, và đâm kiếm lung tung vào hắn.

“Có được toàn bộ Thất Tinh Vũ Khí trong tay mà chỉ đến thế này thôi hả? Có đùa thì cũng vừa phải thôi chứ.”

“Đại ca, anh vẫn muốn tiếp tục hả? Em thì muốn kết liễu hắn rồi.”

“Xin lỗi nha Fohl. Cần phải làm cho thằng này khốn khổ hơn nữa hơn nữa mới được. Đến cái mức cả thế giới cũng không dung thứ cho, à không, cho dù cái thế giới này có dung thứ cho hắn thì anh mày cũng không tha đâu. Phải thêm nữa... Phải giết hắn bằng cách mà không ai có thể tưởng tượng nổi ấy.”

“Ồ!”

Tact đã nằm lăn trên mặt đất, nhưng tôi vẫn chọc ngoáy thanh kiếm vào hắn, còn Fohl thì liên tục dùng hết sức đạp hắn.

“Ôi chao! Phải khốn khổ hơn nữa chứ. So với đám người ngươi đã giết thì nỗi đau không chỉ có thế này thôi đâu!”

Ngươi có hiểu được sự đau đớn khi mà thân thể bị đốt thành than không hả!

Ngươi có hiểu được cảm giác tuyệt vọng khi phải nhìn cảnh người mà mình yêu thương nhất nhận một vết thương chí mạng không thể chữa nổi không hả?

Ngươi có hiểu được... Cảm giác của kẻ đã chọn hy sinh bản thân vì ai đó dù biết rõ kết cục là cái chết không hả!

“Đại ca, anh nên nhẹ tay một chút, không thì hắn có thể ra đi nhẹ nhàng đấy!”

“Haa... Haa... Phải rồi nhỉ.”

Tôi đã đâm hắn hết sức đến mức ngay cả hô hấp cũng bị ngắt quãng.

Lúc dùng trượng thì tấn công cự li xa, hơn nữa còn có uy lực mạnh nữa, nên tâm trạng còn đỡ. Vậy nên hiện tại tôi hơi mất bình tĩnh.

Cơ mà... Dù không có vũ khí truyền thuyết nào thì tôi cũng bá phết nhỉ.

Chuyển động của hắn tôi đều nhìn thấu hết.

Có thật là hắn có cả 8 món vũ khí huyền thoại trong tay cộng với Lv 350 không vậy. Yếu đến khó tin.

“Đừng... Đừng có xem thường taaaaaa! Lighting Whip!”

Quả nhiên là tôi đã đắc chí quá mức rồi, Tact lấy ra Roi và phóng ra Skill phạm vi rộng.

Chúng tôi lần lượt nào là bay lên rồi thì ngồi xổm xuống để né tránh. Cuối cùng Fohl dùng cú đá bay, còn tôi cầm chuôi kiếm đâm vào vai Tact.

“GYAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”

A, quả nhiên cứng hơn so với đâm bằng trượng... Bởi vì hắn không sử dụng khiên, thứ chịu nhiều ảnh hưởng bởi Điểm sao?

“Đây là phần của Bà Bà lưu phái Biến Huyễn Vô Song mà ngươi đã giết đấy. Và đây là phần của nữ hoàng! Tiếp theo là phần của dân làng! Và của Liên Hiệp Quân đã cùng chiến đấu với ta!”

Tôi tháo cái cặp khóa được trang trí tại chuôi kiếm.

Đúng y như tên gọi Phượng Hoàng Kiếm. Nó có cấu tạo để có thể tách ra làm hai.

Nếu như để đâm, thanh kiếm đã được tách ra làm hai sẽ như thế nào đây?

Hơn nữa, thân kiếm phát ánh sáng đỏ, và nướng cháy thịt của Tact.

“UGUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUU!”

Bởi vì chưa bao giờ dùng song kiếm cả, nên tôi không có tự tin mình có thể sử dụng thành thạo.

Do đó, tôi chập kiếm lại thành một cái kéo và cắt vào ngực của Tact.

“Và cuối cùng là...”

“Phần của Atlas!”

Sau đó tôi chập thanh kiếm hợp lại làm một, phối hợp với Fohl và chém toàn thân Tact một cách thê thảm.

Quần áo của Tact đã không dùng được nữa rồi, vì nó rách nát tả tơi và dính máu toàn thân.

Cái này mà là Thất Tinh Hiệp Sĩ mạnh nhất hả, haha, lại chọc cười ta rồi.

Và đây là đòn kết thúc.

“Dreifach Decay! À phải rồi... Hủ Bại Kiếm!”

“Diệt Long Liệt Hỏa Quyền!”

Tôi trộn Khí với ma lực vào ma pháp hủ bại, phù phép cho Phượng Hoàng Kiếm và dùng nó chém vào Tact.

Hơn nữa, những cú đấm liên tục cho dù nhìn thấy cũng không thể ngăn cản của Fohl, cũng có thể quyết định trận đấu.

Và rồi, đòn đánh của tôi và Fohl giao thoa vào nhau như cộng hưởng vậy.

“Guwaaaaaaaaaaaaaaa!”

Chỗ miệng vết thương bị cắt nhìn như thể bắt đầu sưng mủ.

Cái đòn tấn đánh này... Kinh dị thật đấy.

Cơ mà, uy lực thì cao miễn bàn.

Vì nó là đòn tấn công đã áp dụng toàn bộ khái niệm của lưu phái Biến Huyễn Vô Song mà.

Tuy đòn tấn công này đã gần đến giới hạn cuối cùng của con người bình thường, nhưng cũng có thể nói cùng đẳng cấp với đòn tấn công của Hiệp Sĩ.

Cái đó cũng tương tự với đòn mà Fohl đã phóng ra.

Kỹ năng Fohl đã phóng ra là thứ tái hiện lại Skill của Hộ Thủ.

Nó cũng là kỹ năng đã được sử dụng để giết con rồng đang nằm lăn lóc ở kia.

“Kaa... Ha...”

Dưới đòn song kiếm hợp bích của tôi và Fohl, Tact đã bị hạ gục.