Phàm Nhân Tiên Giới Thiên

Chương 992: Bí cảnh mê tung




Dịch: Tiểu Mjnh

Biên: Sherlock

Ầm ầm!

Hư không phía trước chợt vỡ tan mở ra, từ trong đó tuôn ra vô số tinh quang, ngưng tụ thành tấm tinh bích, phía trên có vô số cảnh vật nhanh chóng chớp hiện.

“Xoẹt” một tiếng, bỗng nhiên trên tấm tinh bích tỏa sáng hào quang, từ đó hiện ra một vòng xoáy thật lớn, xoay tròn không ngớt, phát ra một cỗ hấp lực cực lớn, bao phủ cả người Hàn Lập lại.

Sắc mặt Hàn Lập như thường, không có tránh né, mặc cho cỗ hấp lực cuốn người hắn lên.

Nhưng ngay đúng lúc đó, quang cầu màu vàng trong đan điền của hắn bất ngờ lóe lên rồi dập tắt, Tiên Linh Lực vận chuyển trong thể nội chậm lại rất nhanh.

Vòng xoáy phát ra cỗ hấp lực cũng theo đó mà đại giảm, cả người Hàn Lập đã bị lôi kéo bay lên cũng ngưng động ngay tại đó, rồi lập tức “bịch” một tiếng lần nữa trở xuống lại mặt đất.

Chỉ có điều đầu hắn đau đớn, thần hồn không có chút lực phản kháng nào bị vòng xoáy hút vào, ánh mắt hắn tối sầm lại, mất đi ý thức.

Khi Hàn Lập khôi phục lại ý thức thì thấy bản thân đã xuất hiện bên cạnh dòng sông lớn trên cánh đồng hoang vu.

Trong dòng sông lớn vẫn như cũ có vô số quang cầu như giọt nước đang lơ lửng, không ngừng chảy “ào ào” về phía trước, so với lúc trước không có khác biệt gì.

Giờ phút này Hàn Lập dưới hình thái thần hồn, lơ lửng bên cạnh dòng sông lớn.

“Lại tới nơi này, không biết nơi này đến cùng là chỗ nào nữa?” Hàn Lập nhìn xung quanh, thì thào lẩm bẩm.

Suy nghĩ trong lòng hắn chuyển động, không có tới gần dòng sông lớn để tiến vào trong quang cầu nào đó, mà dọc theo dòng sông lớn đi về phía thượng nguồn, hắn muốn tìm điểm đầu của nơi này.

Lúc này hắn ở trạng thái thần hồn, phảng phất như một đám mây trắng bồng bềnh trôi nổi giữa không trung, theo gió mà đi, tốc độ cũng không nhanh cho lắm.

Cảnh sắc hoang vu vẫn như cũ, đi tới chỗ nào cảm giác đều giống như nhau, thực tế trong này không có thay đổi về ngày đêm, thời gian trôi qua vô cùng mơ hồ.

Hàn Lập một đường đi về phía trước, dựa theo tính toán trong lòng hắn thì đại khái bảy tám ngày rồi, con sông lớn bên cạnh không có chút biến hóa nào.

Hắn dần dần cảm thấy mất kiên nhẫn, tuy vậy hắn vẫn nhẫn nại tiếp tục đi về phía trước thêm hai ngày, dù vậy dòng sông lớn bên cạnh vẫn như cũ không có chút mảy may biến hóa.

“Thôi vậy, không biết rõ nơi này cuối cùng bao xa nữa, nói không chừng có lẽ nơi này có huyễn thuật cấm chế nào đó, nếu cứ tiếp tục đi tới cùng thì khả năng lớn chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.” Hàn Lập dừng bước lại, hơi trầm ngâm, nhìn về phía dòng sông lớn, đang muốn đi qua đó.

Đúng lúc đó, trên đỉnh đầu hắn lóe lên ánh sáng màu vàng, từ đó hiện ra một đám mây màu vàng lớn nhỏ chừng vài thước, trong đám mây có hai con mắt màu đen lớn chừng hạt đậu, nhìn Hàn Lập.

“Ngươi là Bình Linh!” Mắt Hàn Lập thấy mây vàng xuất hiện, trong lòng giật mình, lập tức nhận ra bản thể của mây vàng.

Cặp mắt đen của mây vàng chớp chớp hai cái, dường như đang quan sát hắn.

“Không biết các hạ xuất hiện lúc này là có chuyện gì?” Hàn Lập nhíu mày, lại mở miệng hỏi.

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên mây vàng sáng lên, từ đó bắn ra một đạo tinh quang màu vàng, vô cùng nhanh chóng chui vào trong thần hồn hắn.

Thần hồn Hàn Lập căn bản không kịp tránh né, tinh quang màu vàng đã nhập vào người hắn, hóa thành một cỗ khí lưu ấm áp, dung nhập trong thần hồn.

Trong lòng của hắn kinh hãi, đang muốn mở miệng chất vấn thì Bình Linh mây vàng giữa không trung bỗng nhiên lóe lên, rồi lần nữa biến mất.

Hàn Lập ngạc nhiên đứng ngẩn người chốc lát, tiếp đó tra xét cẩn thận tình hình trong thần hồn, thủy chung không tra tìm ra được vẻ khác thường nào cả, cũng không có chút cảm giác khó chịu.

Hắn im lặng một lát, rồi tạm thời gác lại việc này, đi tới bên dòng sông lớn, nhìn xuyên thẳng qua vô số quang cầu bên trong dòng sông.

Trải qua nhiều lần xuyên qua như vậy, hắn đối với lai lịch quang cầu trong dòng sông cũng có suy đoán đại khái.

Những quang cầu này, mỗi một cái đều đại diện cho một tọa độ thời gian, chỉ cần tiến vào quang cầu liền có thể trở về thời điểm đó trong quá khứ.

Vẻ mặt Hàn Lập lộ ra do dự, ánh mắt chớp động không thôi.

Thần thông xuyên qua thời gian của Chưởng Thiên Bình hắn chưa từng biết, nếu có thể hoàn toàn nắm giữ được nó, chỗ tốt có thể nói là không cách nào đo lường được.

Không nói những cái khác, có môn thần thông này, muốn dò xét chuyện trong quá khứ sẽ dễ dàng rất nhiều.

Chẳng qua số lượng quang cầu trong dòng sông thật sự có quá nhiều, hơn nữa dường như không có cái quy luật rõ ràng nào, có vẻ hơi lộn xộn, nếu muốn xuyên qua quá khứ nào đó chỉ có thể nhìn vào vận may của mình.

Hàn Lập thở dài, trong lòng thầm nghĩ nếu có thể khống chế được tọa độ thời gian để xuyên qua, giờ phút này hắn có phần muốn dò xét những lời Giải Đạo Nhân nói vừa rồi có là thật hay là giả.

Hiện giờ Giải Đạo Nhân đã dung hợp với bộ Thành Hài kia, tu vi một bước lên trời, đạt tới cảnh giới Đạo Tổ, vì vậy mà giữa hai người lại sinh khoảng cách, không còn thân thiết gắn bó như trước đó nữa.

Những lời Giải Đạo Nhân vừa mới nói, ăn khớp hợp lý không có chút sơ hở.

Chẳng qua Hàn Lập vẫn luôn cảm thấy trong đó có ẩn tình nào đó.

Vào ngay lúc đó, dị biến nảy sinh.

Quang cầu trong dòng sông đột nhiên nổi lên sóng gió kịch liệt, giống như nổi lên sóng lớn.

Ngay sau đó, từng tiếng gió gào thét “vù vù vù”!

Chợt từ trong sông lớn bay ra mười cái quang cầu to nhỏ khác nhau, dừng lại trong dòng sông gần chỗ Hàn Lập, không hề lưu chuyển về phía trước.

Mặt Hàn Lập lộ vẻ ngạc nhiên, hắn quan sát cẩn thận những quang cầu kia.

Trên quang cầu cũng giống như lúc trước, hiện ra đủ loại cảnh tượng, chỉ là cảnh tượng trong các quang cầu lần này cơ bản giống nhau, đều là một cung điện lộng lẫy.

“Cung điện này sao mà nhìn có hơi quen mắt nhỉ?” Hàn Lập nhìn qua lập tức giật mình, tự thì thào.

Cung điện trên quang cầu này chính là mảnh kiến trúc lân cận Thiên Cơ điện, nhìn tình cảnh trên những quang cầu này, khắp nơi trong cung điện lúc này đang phát sinh ra một trận kịch chiến.

Hàn Lập hết sức kinh ngạc, trầm ngâm một lát, ánh mắt liền rơi vào quang cầu lớn nhất, rồi tiến gần hai bước.

Đột nhiên trên quang cầu phóng xuất ra một cỗ lực lượng thôn phệ thật lớn, “vèo” một tiếng, hút thần hồn Hàn Lập vào bên trong.
Hắn chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, lần nữa mất đi ý thức.

...

Không biết trải qua bao lâu, Hàn Lập chậm rãi tỉnh lại, phát hiện giờ phút này hắn đã nhập vào nam tử trẻ tuổi mặc áo giáp màu đen đang nằm bên trong một tòa cung điện đã đổ sụp gần nửa, vị trí đan điền dưới bụng bị lưỡi dao xuyên qua tạo thành một cái lỗ lớn, máu tươi không ngừng chảy ra.

Còn trên đỉnh đầu hắn đang lơ lửng một cái quang luân màu vàng hơi mờ, phía trên chớp động hơn một ngàn đoàn Thời Gian đạo văn.

Tiếng vang liên tục từ phụ cận truyền đến, hiển nhiên đang kịch chiến.

Trong lòng Hàn Lập khẽ động, không có lập tức điều khiển nam tử mặc áo bào màu vàng đứng lên, mà lấy thần niệm câu thông ký ức còn sót lại của gã.

Lập tức một cỗ ký ức khổng lồ tràn vào đầu Hàn Lập, hắn vội vàng tiêu hóa những ký ức đó, một hồi lâu mới hoàn toàn hấp thu.

Nam tử mặc áo bào màu vàng này tên là Ô Tuyên, chính là một tên tù phạm bị giam vào Tích Lân Không Cảnh, về sau được Thạch Không Giải cũng chính là Giải Đạo Nhân thu về dưới trướng, bởi vì có thực lực không yếu cho nên đảm nhiệm chức cận vệ theo sát Giải Đạo Nhân.

Hơn trăm năm trước Giải Đạo Nhân bắt đầu bế quan tu luyện, ý đồ muốn chém rụng một thi cuối cùng. Để thực hiện một bước trọng yếu cuối cùng kia, khắp nơi Tích Lân Không Cảnh vì vậy mà giới nghiêm.

Chưa từng nghĩ tới đột nhiên hôm nay có số lớn địch nhân giết vào, bức thẳng tới Thiên Cơ điện nơi Giải Đạo Nhân bế quan.

Hàn Lập nhìn thấy ký ức Ô Tuyên, ánh mắt nổi lên ánh sáng kỳ dị.

Trước đó hắn đứng bên cạnh dòng sông lớn từng có ý nghĩ muốn dò xét kịch biến của Giải Đạo Nhân năm đó, giờ phút này liền tới nơi này, chẳng lẽ hắn đã có thể điều khiển xuyên thẳng đến đúng tọa độ thời gian rồi sao?

Hàn Lập càng nghĩ càng cảm thấy không phải ngẫu nhiên, mặc dù không biết vì sao nhưng quả thật hắn có năng lực khống chế được tọa độ thời gian.

Có lẽ là do Bình Linh lúc trước gây nên, cũng có thể là có nguyên nhân nào khác.

Nhưng bất kể như thế nào, chuyện này đối với hắn đều là việc không thể tốt hơn.

Hàn Lập rất nhanh đứng dậy, đi ra cửa đại điện đổ sụp rồi nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài bầu trời thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đám khôi lỗi chém giết cùng một chỗ, hơn nữa cũng có một ít người có năng lực bay trên trời chém giết lẫn nhau, tiếng vang rung trời.

Song phương giao chiến, một bên giống như Ô Tuyên mặc áo giáp màu đen, còn một bên khác thì lại mặc trên người chiến giáp màu tím đen.

Hàn Lập đối với chiến giáp màu tím đen cũng không lạ lẫm gì, chính là áo giáp hộ vệ của Dạ Dương vương triều.

Những người Dạ Dương vương triều này cao lớn dị thường, làn da hiện ra màu xanh đen, mặt ngoài lộ ra từng đạo hoa văn hình rồng, răng nanh trong miệng nhe ra ngoài, nhìn phảng phất giống như Ác Quỷ dữ tợn.

Số lượng những người này không nhiều nhưng thực lực lợi hại phi thường, vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa tốc độ lại nhanh như chớp.

Mặc dù số lượng bên Tích Lân Không Cảnh đông hơn nhưng vẫn rơi vào thế hạ phong.

“Đây là Yểm Long vệ, xem ra đúng là năm đó Thạch Không Ngư đã đột kích.” Hàn Lập thầm nghĩ trong lòng.

Lúc tán gẫu với Thạch Xuyên Không, từng nghe y nói qua về các loại quân đoàn bí mật của Dạ Dương vương triều, nhiều lần tán gẫu về sự tình có liên quan đến Yểm Long vệ. Đây là một nhánh quân đoàn được tạo thành từ thuần túy là Luyện Thể sĩ, trực tiếp nghe theo mệnh lệnh của Ma Chủ.

Giờ phút này xem ra, những Yểm Long vệ này có thực lực quả thực bất phàm, mỗi người đều không thua gì cao thủ đã đả thông một trăm năm mươi huyền khiếu.

Hàn Lập nhìn cuộc chiến ở phía ngoài, ánh mắt hướng về phía xa xa.

Nhìn về phía đó mơ hồ có thể nhìn thấy nơi xa có bốn tòa tháp nhọn chín tầng, đứng sừng sững tách biệt ở bốn góc của một quảng trường bạch ngọc.

Mà ngay chính giữa quảng tường, đứng lặng một tòa đại điện ngọc lưu ly mang khí thế hùng hồn, chính là Thiên Cơ Điện.

Càng đến gần nơi đó, cuộc chiến càng thêm kịch liệt.

Hàn Lập hơi trầm ngâm, kéo áo giáp trên người che vết thương ở trên bụng lại, rồi vận chuyển Vạn Khiếu Không Tịch Thuật, cả người bắn đi, lao nhanh về phía Thiên Cơ Điện.

Hắn men theo cung điện gần đó để che dấu thân hình, nhanh chóng tới gần Thiên Cơ Điện.

Ban đầu dựa vào Vạn Khiếu Không Tịch Thuật cho nên không bị ai chú ý tới, chẳng qua càng đến gần Thiên Cơ Điện, chém giết xung quanh càng thêm kịch liệt, người cũng càng nhiều, rốt cục cũng có người phát hiện ra hắn.

Một tên Yểm Long vệ cầm trong tay chiến đao đánh tới nhanh như điện, gân cốt trong thể nội vang lên âm thanh bùng nổ không ngừng. Chiến đao tím đen trong tay hóa thành một đạo đao quang hình rồng chém về phía đầu Hàn Lập.

Ô Tuyên chỉ mở ra hơn một trăm huyền khiếu, thực lực so với Yểm Long vệ chênh lệch không nhiều, mà giờ phút này Hàn Lập lại đang sử dụng thân thể này, cho nên về nhãn lực, kiến thức, thậm chí khả năng phán đoán tự nhiên khác nhau rất lớn.

Cả người hắn khẽ lay động hai bên, biến thành chín cái bóng, trong nháy mắt lách qua một đao sét đánh này.

Chín cái bóng lập tức ngưng tụ một thể sau lưng tên Yểm Long vệ kia, thân hình Ô Tuyên hiện ra, liền tiếp tục bay vụt về phía trước.

Tên Yểm Long vệ kia đang muốn đuổi theo nhưng lại bị một tên của Tích Lân Không Cảnh ngăn lại, đành phải từ bỏ truy kích.

Hàn Lập thấy hành tung đã lộ, không e dè gì nữa, tả xung hữu đột xuyên qua đám người Yểm Long vệ đang kịch chiến, kiệt lực dùng toàn bộ thân thể này chịu đựng thi triển thân pháp đến cực hạn, không hề dừng lại giao thủ với người khác, mà rất nhanh lao tới gần Thiên Cơ điện.

Cuộc chiến nơi này càng thêm kịch liệt, đội ngũ hai phe chém giết lẫn nhau ngay trước cửa đại điện.

“Đó là...” Hàn Lập núp sau vách tường phế tích gần đó, nhìn về phía cửa đại điện.

Người cầm đầu bên Tích Lân Không Cảnh không ngờ chính là Sa Tâm. Nàng thao túng năm cỗ khôi lỗi đang hợp lại chém giết với một tên mặc chiến giáp màu xanh.

Kẻ đó không phải ai khác, chính là Ách Quái.

Huyền khiếu trên người lão chớp động hào quang, ước chừng sáu bảy trăm chỗ, trong tay lão nắm thanh Man Long Kiếm.

Dung mạo hai người thoạt nhìn cũng không có biến hóa gì lớn, chỉ là khí chất cứng rắn hiển nhiên không khôn khéo bằng sau này.

“Ách Quái, không ngờ ngươi lại cấu kết với Thạch Không Ngư, mưu hại chủ nhân, tội đáng chết vạn lần!” Sa Tâm phẫn nộ quát.

“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hôm nay Thạch Không Giải hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Sa Tâm, nhìn vào kết giao giữa ta với ngươi, ta khuyên ngươi hãy quy thuận Thánh Hoàng. Lấy thực lực của ngươi, nhất định Thánh Hoàng sẽ trọng dụng.” Ách Quái cười nói.

“Mơ tưởng!” Sa Tâm hừ lạnh một tiếng, điều khiển năm cỗ khôi lỗi phát ra công kích phô thiên cái địa.