Thiên Tôn Giáng Trần

Chương 5: Hiếu Tử Trần Phong


. . .

Ở một nơi xa trong Lam Nguyệt Thành!

Nơi đây nằm gần rìa ngoài Tùng Lâm Sơn Mạch, là một phần của Tùng Lâm Sơn Mạch, còn được gọi là Thiên Cấm Sơn.

Lúc này, dưới đất có một thi thể thư sinh đầu tóc rối bời, người ốm như que củi, quần áo xộc xệch dính đầy đất mà máu tươi nhưng đã khô thành mãn đỏ trên áo.

Kế bên còn mang một cái sọt trúc chất đầy cỏ dại bên trong, nhìn vào thì thấy chúng vẫn còn xanh tươi, chứng tỏ chúng được hái không lâu.

Bên cạnh là một gốc cây cổ thụ vô cùng to lớn, dưới gốc có một linh hồn thư sinh đang ngồi ở đó nhìn vào thi thể của mình, khuôn mặt đượm buồn.

Tiểu Vũ bất ngờ xuất hiện kế bên linh hồn thư sinh kia, nhưng thư sinh vẫn không nhận ra có người đang đứng kế bên mình, hắn nhìn thư sinh hồi lâu thì chậm rãi bay đến trước đại thụ.

Linh hồn thư sinh kia thấy một linh hồn như mình, nhưng sau lưng tỏa ra thần lực vô biên, hào quang sáng loạn thì liền quỳ hai chân xuống dập đầu ba cái nói:

- Nhờ phúc trên cao, tiểu nhân được Phán Quan Đại Thần cho biết trước ngày chết, khi chết sẽ được một Đại Tiên xuống mượn xác hoàn hồn, nhờ lúc còn sống làm nhiều chuyện tốt nên được Diêm Vương cho phép ở đây đợi ngài tới!

Tiểu Vũ nghe xong gật đầu nhẹ một cái, hết thẩy sự tình hắn đã nhìn thấu từ trước, nhưng vẫn không nói gì để cho thư sinh này tự nhiên.

- Được đại Tiên mượn xác hoàn hồn là phúc tích tám đời của tiểu nhân! Nhưng cầu xin đại Tiên khi mượn xác hãy thay tiểu nhân chăm sóc cho phụ mẫu cùng muội muội đang ở nhà, chỉ có như vậy tiểu nhân mới an tâm đi vào Luân Hồi Đạo!

- Lúc chết vẫn không quên ơn nghĩa sinh thành, đời người được mấy ai như ngươi! Thôi được rồi, ta sẽ giúp ngươi chăm sóc người thân giúp ngươi, đi đi kẽo để Phán Quan Đại Thần chờ đợi!

Tiểu Vũ mỉm cười gật đầu đồng ý, phất tay ra hiệu cho linh hồn thư sinh kia rời trần gian.

Thư sinh kia nhìn Tiểu Vũ lần cuối rồi từ từ chìm xuống đất, theo đường hoàng tuyền tới dưới Thập Điện Minh Vương để nhận phán xét, hắn không cần xuống dưới cũng biết thư sinh này chắc chắn sẽ được đầu thai ở cõi Linh Giới.

- Vẫn hẹn hoa tràn nắng ngập sân,

- Vườn ươm hạnh phúc rộn duyên trần.

- Vòng tay ấm áp tình vô tận,

- Việc phước thanh cao nghĩa sáng ngần.

- Vả lại lòng an đâu có lẫn,

- Ví như kiếp bạc cũng không cần.

- Vào đời nhận rõ thôi nương phận,

- Vạn sự nhau cùng lấy chữ chân.

Tiểu Vũ ngước đầu nhìn lên trời cao đọc một bài thơ, ngẫm một chút thì hắn phất tay áo lên một cái, thân thể thư sinh kia liền lóe lên hào quang yếu ớt, trôi lơ lửng trên không trung.

Trong sơn mạch, dưới đất, không khí, nước, lửa từ bốn phía biến thành bốn luồng ánh sáng với bốn màu khác nhau bắn vào cơ thể của thư sinh kia, đó chính là Phong, Thủy, Hỏa và Thổ là tứ đại cấu tạo nên cơ thể con người.

Không có nhân loại nào là vượt qua phạm trù đó cả!

Cũng vì thân thể thư sinh kia đã chết hơn bốn canh giờ nên đã bắt đầu cứng lại, thân thể hoại tử không ít, bắt đầu tan rả trả lại cho tứ đại, Tiểu Vũ dùng thần thông của mình tập hợp lại những thứ vừa mất.

Xung quanh có một ít dã thú ẩn núp trong bụi cây ngó ra nhìn vào thi thể với ánh mắt thèm thuồng, nhưng nó không dám đi lại vì cảm nhận được một luồng uy áp vô hình, vô cùng khủng khiếp.
Nhưng lúc này có một con mãnh hổ không thèm quan tâm tới luồng uy áp vô hình kia, từ trong bụi cỏ lao ra, há miệng lớn cắn về phía đầu của thư sinh đang lơ lửng trên không.

Tiểu Vũ không thèm nhìn, giơ tay lên chợp hờ một trảo, mãnh hổ lập tức ngừng lại giữa không trung không thể động đậy.

Hắn tiện tay vung lên, mãnh hổ bị đập rơi xuống đất, nó vô cùng hoảng sợ gầm lớn một tiếng rồi chạy mất tích trong sơn mạch, không dám ló đầu ra lần nữa.

Trải qua quá trình được “tứ đại” tập hợp, thân thể thư sinh kia đã hoàn thiện, hơi ấm trên cơ thể đã trở lại, máu cũng bắt đầu chảy, cơ thể dãn ra không còn cứng như trước, khuôn mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều.

Tiểu Vũ vun tay thêm một cái nữa, thi thể của thư sinh từ từ đáp xuống đất, tiếp đến hắn ấn quyết bắt đầu niệm chú khẩu, rồi ngồi xuống ngã người theo chiều thi thể nằm xuống.

Chưa đầy một khắc, Tiểu Vũ đã hoàn toàn mượn xác hoàn hồn, tim cũng bắt đầu đập trở lại, hơi thở đều đều, nhưng hai mắt chưa mở ra được, vẫn còn nằm bất động nơi đó.

. . .

Mưa lạnh rơi xuống lách tách lích tích, mang theo hàn khí thổi qua làm cho người ta phải rùng mình, trong Thiên Cấm Sơn bóng đêm như mực, chỉ có Quỷ Kiếm kế bên là phát ra hào quang nhè nhẹ chiếu sáng khắp khuôn mặt thư sinh kia.

Người thiếu niên nằm thẳng, quần áo trên người rách nát, vết máu trên vải cũng bị cơn mưa đánh tan, nhưng hô hấp ngày càng đều, hơi thở tỏa ra một ít khí trắng.

Mãnh thú và yêu thú thay phiên nhau kêu lên vang vọng khắp sơn mạch, người đi lại trong đây cũng ít nên không ai phát hiện ra nơi đây có một thiếu niên đang nằm bất tĩnh.

Bất ngờ, hai mắt thiếu niên chợt mở ra, mang theo một đạo tinh quang rồi nhanh chóng biến mất.

Ào ào ào...

Rầm!

Tia chớp đánh xuống, đánh vào một đỉnh núi trong Thiên Cấm Sơn, làm đá trên núi tung toé, vô số phi điểu triển khai lông cánh, đón gió bay lên bầu trời rời khỏi đỉnh núi.

Sấm chớp rọi sáng đại địa, cũng rọi sáng thiếu niên.

Người này có sống mũi anh tuấn, đầu mày cuối mắt có đủ cương nhu, mắt như đan phượng, toát ra ánh sáng như sao, gò má cương nghị lộ vẻ giang sơn nhu tình, đôi môi cũng đầy đủ cương nhu, vừa hôn có thể làm say mỹ nhân.

Bộ dáng thì gầy còm như que củi, xem ra nhiều nhất cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, cao cũng chỉ tầm một mét bảy mươi lăm, bất quá tay chân yếu đuối không giống như võ giả hay bất kỳ tu sĩ.

- Mượn xác hoàn hồn xem như hoàn thành! Haiz...ta mang xác phàm khó mà thi triển thần thông!

Âm thanh mệt mỏi truyền đến, âm thanh vô cùng hiền lành làm cho người ta phải kính nể.

Thư sinh đó chính là Trần Phong, người vừa mới bỏ xác xuống Thập Điện Minh Vương đi đầu thai lên Linh Giới hưởng phước.

- Thân thể này thật là yếu...

Trần Phong khẽ chau mày, hắn cảm thấy toàn thân vô lực, đau nhức vô cùng, đừng nói tới chuyện bắt được mãnh thú, có thể bẻ gãy một nhánh cây xem như may mắn lắm rồi.

Một lượng lớn ký ức bắt đầu hồi lại, tái cấu trúc ký ức bất đầu khởi động, hắn bắt đầu thấy lại những ký ức mà Trần Phong đã trải qua bấy lâu nay.

- Tên tiểu tử này thật có duyên, lại trùng họ với ta! Nhưng chỉ mới mười bảy tuổi, từ nhỏ không thể làm võ giả hay tu sĩ, một đường làm lương y trị bệnh cho đời, một mặt chăm sóc muội muội, hiếu tử có mấy ai sánh bằng?

Trần Phong mỉm cười, trời cao quả nhiên đã sắp đặt từ trước, người hắn nhập vào là người có phước vô cùng, tuy tương lai không được rạng danh nhưng mà cuộc sống vô cùng nhàn nhã tới cuối đời.

Thông qua ký ức được tái tạo lại, Tiểu Vũ biết Trần Phong ở nhà còn phụ mẫu, tuổi cũng chỉ mới năm mươi, phụ thân tên Trần Long, mẫu thân tên Lam Thanh Tuyền, muội muội tên Trần Tuyết Nhi cũng chỉ mới mười lăm tuổi.

Phụ mẫu thường đi buôn bán rau cải ngoài chợ, cũng đủ ăn đủ sống, sinh sống dưới mái hiên của Diệp gia, hằng tháng phải nộp đầy đủ phí thuế.

Đăng bởi: