Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 320: Ngõ sâu có kẻ xấu


Nghe thấy bọn họ nói chuyện, Lâm Khả Vô hai người cười không đi nổi.

Chiêm Đài Thanh Huyền là người lão luyện giang hồ, không quan tâm hơn thua nhất định có thể kiềm được, thế nhưng bây giờ vẫn là buồn cười: “Tông chủ, chiêu này của hắn thật lợi hại. Mới một buổi tối đã có nhiều người biết như thế.”

“Ý tưởng rất tốt.” Quả nhiên, người chuyên nghiệp làm chuyện cũng thật chuyên nghiệp.

Giống như có người nói cho ngươi biết, tối nay ta ăn hai chén cơm... Ngươi căn bản không biết hắn muốn nói gì, ngươi thậm chí sẽ nghĩ, chẳng lẽ hắn lâu lắm rồi chưa ăn cơm? Đây chính là bình thản, sinh ra không được cộng minh, ngươi căn bản không muốn biết.

Thế nhưng nếu như có người nói cho ngươi, ta hôm nay lên núi gặp động phủ, ngoài động phủ lại có bia đá do Thần Huyền cảnh lưu lại, trên tấm bia đá có chữ không ngờ lại ghi địa điểm giấu bảo —— cố sự này nhất định có thể lập tức hấp dẫn sự chú ý của ngươi, kích phát sự tò mò của ngươi.

Hắn không nói, ngươi cũng sẽ truy hỏi.

Mục Thiên làm như thế, vừa lúc lĩnh ngộ được điểm này.

“Hệ thống, ta muốn xem tiến độ của nhiệm vụ!”

Ôn Bình lặng yên hỏi, sau một khắc thì pop-up xuất hiện.



【 3560/100000】

“Một đêm hơn ba ngàn người, cũng không tệ lắm.” Một buổi chiều thêm một buổi tối, có thể để cho nhiều người ở Vân Hải chi đô biết đến Bất Hủ tông tồn tại là chuyện rất không dễ dàng.

Chiêm Đài Thanh Huyền lại hỏi: “Tông chủ, hôm nay chúng ta đi đâu?”

“Hôm nay đi phường thị dạo chơi, mua ít đồ. Phải rồi, Thanh Huyền trưởng lão, ngươi có bạch tinh sao?”

“Có.”

“Vậy cho ta mượn một chút, chờ bán xong Tuyền Qua Đồ sẽ trả lại cho ngươi.”

“Tông chủ muốn bao nhiêu?”

“Đến lúc đó hãy nói, tóm lại là mua một bộ vật liệu ghi trên chế tác thư của ngươi.”

“Nhiều như thế... Có thể phải tiêu tốn 500 viên bạch tinh.”

“Ngươi không có nhiều như thế?”

“Có... Thế nhưng bây giờ tông chủ dự định mua chúng dể làm gì? Ngài không phải có sao?” Ở nơi đông người nên hắn cũng không tiện nói rõ, có nói cũng chỉ nói một nửa giấu một nửa, ngầm hiểu lẫn nhau là được rồi.

“Thứ này không phải càng nhiều càng tốt sao?” Ôn Bình cười một tiếng, chợt cất bước đi đến phía trước.

Chiêm Đài Thanh Huyền thì vừa đi theo vừa suy nghĩ trong lòng. Nàng thật ra có một câu rất muốn hỏi, Tuyền Qua Đồ kiểu mới kia là làm sao làm được? Tông chủ lấy ra hai tấm rõ ràng là do mình làm.

Làm sao bỗng nhiên lại có thêm năng lực mới?

Nàng nghĩ đến, có thể là cao nhân phía sau tông chủ dạy hắn, nếu không Ôn Bình cũng sẽ không hiểu được Long Bích Văn.

Bởi vì dính đến bí mật cho nên Chiêm Đài Thanh Huyền một mực chịu đựng không có hỏi.

Sau đó, bốn người đi đến phường thị tấp nập, từ cửa phường thị mà xem thì rất tráng lệ. Con đường rộng 50 mét nhưng lại cứ tỏ ra chật chội. Rất khó tưởng tượng, Vân Hải chi đô rốt cục có bao nhiêu người.

Trong tiếng chào hàng, bốn người Ôn Bình đi trên vỉa hè phường thị, dạo quanh các cửa hàng một buổi sáng, khiến người mừng rỡ là đại đa số những vật liệu cần cho nhị tinh Tuyền Qua Đồ cũng có thể mua được. Bảy tám thứ, tuy tiêu tốn gần 200 viên bạch tinh, thế nhưng cũng khiến cho Ôn Bình trông thấy hi vọng về nhị tinh Tuyền Qua Đồ.

Nhưng quý giá nhất là Kim Lam Diệp cùng Mộc Tinh lại hơi khó mua, hai thứ này tiêu tốn bằng tổng những món trước cộng lại, hơn nữa hỏi một đường cũng không có cửa hàng bán.

Sau khi đi đến ba cửa hàng sau cùng, Ôn Bình nói với mấy người bên cạnh: “Lâm Khả Vô, Diệu Âm, các ngươi đi mua... Thanh Huyền trưởng lão, ngươi đi mua...” Ôn Bình để mọi người chia ra hành động, đến cửa hàng phẩm chất tốt nhất mua trước các loại tài liệu khác.

“Tông chủ, thế chúng ta tập hợp ở đâu?” Lâm Khả Vô hỏi.
“Cổng phường thị.” Ôn Bình ngẫm nghĩ, lại lẳng lặng hỏi trong lòng: “Cáp Cáp, ngươi đi theo Diệu Âm. Ác Linh kỵ sĩ, ngươi đi theo Lâm Khả Vô. Chỗ này ngư long hỗn tạp, bọn họ lại mang theo nhiều bạch tinh như thế, bảo vệ tốt an toàn của bọn họ.”

Hiện tại Ôn Bình cũng không quan tâm có người bảo hộ bản thân hay không, thực lực hiện tại của hắn đã đủ để tự vệ.

Ngay sau khi bốn người chia ra hành động, Ôn Bình đang bước đi thì bỗng nhiên cảm giác được có người một mực đi theo sau hắn.

Cảm giác bị theo dõi tự nhiên sinh ra. Tuy hắn không phải là sai dịch nhưng cảm giác vẫn rất nhạy bén.

Thế nhưng quay đầu lại, dị thường gì cũng không có.

“Chẳng lẽ cảm giác sai?” Có phải có tên trộm nào để mắt đến bản thân không? Đầu năm nay, vật gì cũng cất trong Tàng giới, mà Tàng giới lại đeo ở chỗ mẫn cảm là đầu ngón tay, liệu tên trộm có bản sự lột nhẫn rồi xóa đi ấn ký không a?

Thế nhưng sau khi quay lại, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một người.

Đây là một người trẻ tuổi, diện mạo thanh tú, thật ra không khác Ôn Bình là bao. Thế nhưng trên người hắn lại không có khí tức của người trẻ tuổi, ngược lại trông giống như là một trung niên đại thúc, “Bằng hữu, ngươi đang mua Kim Lam Diệp?”

“Làm sao ngươi biết?” Ôn Bình nhìn người trước mắt, sinh lòng cảnh giác. Lời này, hắn cũng chỉ hỏi qua lão bản của các cửa hàng mà thôi, người chưa từng gặp này vậy mà biết hắn muốn Kim Lam Diệp, rất có thể một mực đang theo dõi hắn.

“Đừng hiểu nhầm, lúc ta đi ngang qua một cửa hàng thì nghe thấy ngươi nói.” Người trẻ tuổi vội vàng giải thích, “Ta tên Mã Vũ, là chủ quán của phường thị này. Bằng hữu, nói thật với ngươi, Kim Lam Diệp ngươi tìm khắp các phường thị ở Vân Hải chi đô cũng không có. Thế nhưng ta có, nhưng mà lai lịch bất chính, không biết ngươi có muốn hay không. Nếu như muốn, ta có thể giảm giá cho ngươi bảy mươi phần trăm, xem như kết giao bằng hữu.”

“Ngươi có?” Nói thật, những gì hắn nói đến một chữ Ôn Bình cũng không tin.

“Đi theo ta.”

“Được, đi theo ngươi xem xem.” Tuy không tin nhưng Ôn Bình vẫn bước đi theo thanh niên, xong thấy đối phương dẫn mình đi đến một con hẻm sâu. Ôn Bình hỏi đối phương đến đây làm gì, đối phương một mực lấy lý do qua loa vật không thể lộ ra ngoài.

Nếu như không phải hắn mới đến Vân Hải chi đô, căn bản không có cừu gia gì, hẳn sẽ không có ai muốn lừa hắn, bằng không hắn đã sớm quay về.

“Còn chưa đến?”

“Đến!”

Thanh niên bỗng nhiên vọt qua một bên, Ôn Bình giật mình, vội vàng muốn tóm lấy hắn, thế nhưng chợt nghe bên tai truyền lại kinh phong!"

Bạch!

Kia là ám khí!

Ôn Bình lập tức nghiêng người né tránh, cả người lui lại mấy chục bước, liền nghe được có một đạo hắc quang mới chui đến chỗ hắn mới đứng.

“A, có thể né tránh?” Đang lúc Ôn Bình ngẩng đầu nhìn quanh, một giọng nói kinh ngạc truyền lại.

Ôn Bình đứng vững, lạnh lùng hỏi một chút: “Ai?”

Ở tại Vân Hải chi đô, sao lại có người muốn giết hắn?

“Người của Lưu gia?” Đoán bừa một phen, cũng chỉ có Lưu gia có một chút ân oán.

Sau đó, từ trên ngõ sâu đột nhiên rơi xuống một người, đầu ngón tay nắm mấy cây châm, hiển nhiên đó chính là ám khí mới ám toán hắn. Người đến cười lạnh một tiếng, nói: “Còn tưởng rằng ngươi quên!”

“Tuy nhiên, không nghĩ đến một tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi lại có thể né thoát Ám Ảnh Châm của ta, ngược lại ta đã coi thường ngươi.” Người đến lại lần nữa đưa tay, tính toán phóng tiếp ám khí, “Tuy nhiên, tính cảnh giác của tiểu tử ngươi lại quá kém.”

Hắn vốn tưởng không lừa được Ôn Bình đến đây, không nghĩ đến một lần lại thành công.

Nghe đối phương nói thế, Ôn Bình lại không hề lay động, không tỏ vẻ sợ hãi, chỉ thản nhiên nhỏi: “Lưu gia các ngươi chỉ phái một Thần Huyền hạ cảnh như ngươi đến?”

“Khẩu khí thật lớn.” Chỉ một Thần Huyền hạ cảnh? Tiểu tử này còn tưởng rằng con chó kia ở bên cạnh, “Nhớ kỹ, người giết ngươi tên là Lưu Tái Thiên!”