Xuyên Không Đến Đấu La

Chương 21: Phụ Thân



Ngoài trời, màn đêm đã buông xuống, không gian xung quanh thành thị hoàn toàn yên tĩnh, những cơn gió nhẹ thổi rì rào...rì rào...,ánh trăng đêm nay nhìn có vẻ âm u hơn mọi hôm, cây cối xunh quanh nhà trọ đung đưa xào xạc, bên trong nhà trọ, phía căn phòng nhỏ kia, một thân hình nhỏ bé đang nghĩ ngơi trên chiếc giường nhỏ, cậu thanh niên đó đã nằm ngủ say từ bao giờ, khuôn mặt lúc này của cậu ta nhìn rất khó coi.......

Trong mơ màng, một khung cảnh hiện lên mập mờ, xung quanh hình ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, phía xa xa trong một căn phòng kia, một nam tử trung niên đang bị xích lại trên một cái cột, mái tóc đỏ rũ rượi che đi vẻ mặt anh tuấn của hắn, toàn thân hắn y phục đều bị rách tan tác, những dòng máu từ từ rỉ ra từ miệng vết thương của hắn, tuy vậy vẻ mặt của hắn luôn luôn giữ một khí chất lạnh lùng và cao ngạo. Đối diện hắn cũng là một hắc y nam tử, trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ quái dị, phía mi tâm chiếc mặt nạ khắc một chữ "Hoàng" lộng lẫy, trên tay hắn cầm một chiếc roi màu bạc, liên tục quất tới tấp người nam tử khôi ngô kia.

"Hahaha, Tiêu Dao à, không ngờ có ngày ngươi lại rơi vào tay chúng ta, năm đó ngươi oai phong biết bao a, đường đường là Tông chủ Đệ nhất tông môn Thất Tinh Kiếm Tông lại vì một nữ nhân mà ngươi thành bộ dạng thế này, thật đáng tiếc...thật đáng tiếc...".

"Hừ, ngươi đừng có nhiều lời với ta, muốn chém muốn giết tùy ngươi, nếu không sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, các ngươi bắt được ta sao?". Nam tử khôi ngô vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía tên đeo mặt nạ.

Tên đeo mặt nạ khuôn mặt giảo hoạt nói "Đúng a, nếu không sử dụng cách đó thì quả thật chúng ta cũng không bắt được ngươi, nhưng ta thích thủ đoạn như thế đấy, nếu ngươi muốn chết như vậy thì chúng ta cũng đành giúp ngươi vậy a, nhưng trước đó ngươi nên đem thứ đó giao ra cho chúng ta mới được a".

Nam tử khôi ngô đắc ý nói "Muốn ta giao ra sao, ngươi đang nằm mơ à, nếu không có nó thì làm sao chữa trị được cho thê tử của ta, muốn lấy nó thì ngươi cứ giết ta đi".
"Ồ, thật vậy sao, ta đoán thê tử của ngươi ít nhất nàng ta có thể sống thêm năm đến sáu năm nữa a, hôm nay ngươi không giao ra thì ta không chắc nàng ta có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu, nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi còn ba người con trai a, ta đang suy nghĩ nên tra tấn chúng như thế nào đây, thật kích thích a". Vẻ mặt biến thái của hắn hiện lên rõ rệt phía sau chiếc mặt nạ.

"Ngươi dám!!!"

"Tại sao ta không dám, nếu hôm nay ngươi chết, cái tông môn đó của ngươi e rằng không chống cự được bao lâu đâu, hiện giờ nó như là ngọn đèn trong cơn bão thôi, ngươi cho rằng nội bộ bên trong vẫn còn sạch sẽ sao".

Vẻ mặt nam tử đang trầm tư thì biến sắc "Thì ra những việc kia là do ngươi gây ra, chẳng trách kế hoạch của ta lại bị bại lộ". Nam tử khôi ngô kia bỗng nhiên thì thầm gì đó, đủ để hắn và tên đeo mặt nạ kia nghe được.

Tên đeo mặt nạ nghe xong hắn liền nổi cơn thịnh nộ, quất roi tới tấp vào người nam tử kia... nhưng trên vẻ mặt của vị nam tử ấy vẫn tỏ ra vẻ khoái chí lạ thường...

"Không, không được a, mau dừng lại, đừng đánh cha ta, dừng lại đi a". Hạo Thần mơ màng nhìn thấy cái khung cảnh kia, ban đầu nhìn thấy vị nam tử khôi ngô kia hắn cảm giác đầu tiên xuất hiện là vui mừng, sau đó khi nhìn thấy những vết thương kia trong lòng hắn đau như dao cắt, nhìn thấy vị nam tử kia bị quất roi tới tấp, hắn thảm thiết kêu gào, hắn đưa tay vươn tới vị nam tử đó nhưng mãi không với tới được, đây là lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy bất lực như vậy, cho dù là lúc trước, khi hắn bị tộc nhân phản bội, khi nhìn thấy Lang thúc đỡ đòn thay cho hắn, nhưng những cảm giác kia lại không đau đớn như bây giờ, đó là vì vị nam tử kia, người bị mang xiềng xích, bị tên kia tra tấn dã man lại chính là phụ thân của hắn, là người đã mang hắn đến thế giới này, là người đã luôn che chở cho hắn.

Lúc trước, khi hắn giác tỉnh võ hồn, dù biết hắn võ hồn có phế hồn kĩ, dù biết hắn không có tương lai, nhưng phụ thân hắn vẫn luôn ủng hộ hắn, che chở cho hắn, mặc cho tộc nhân lên tiếng phản đối, dèm pha, mặc cho áp lực đang đè nặng trên đôi vai ấy. Nhưng giờ đây, trước khung cảnh hiện tại hắn lại bất lực chứng kiến phụ thân hắn, một người luôn bảo vệ cho hắn bị người khác tra tấn và hành hạ, nhưng hắn lại bất lực, hắn không thể làm được điều gì, hắn muốn tiến đến để bảo vệ cho phụ thân hắn, hắn muốn lao lên để che chở cho phụ thân hắn dù chỉ một ít, nhưng hắn vẫn đứng yên tại chỗ, thân ảnh phụ thân hắn từ tiến xa mập mờ mập mờ, hắn kêu gào trong vô vọng, hắn cứ la, cứ gào thét.....hình ảnh đó từ từ mờ dần...mờ dần.
Đăng bởi: