Phương Trượng

Chương 136: Bắt giữ hòa thượng quét sân




Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Quả nhiên bên ngoài có mười mấy đại hán cỡi ngựa, đã đi tới cửa.

Một người trong đó hướng về phía bên trong hô to:

- Bên trong có ai không?

Lâm Nhu cũng luống cuống, nói với Lâm Di:

- Vì sao lại xuất hiện cường đạo như vậy? Cha mẹ ta lại không có nhà, chúng ta làm sao bây giờ?

Cả hai đều là nữ tử, tuổi cũng không lớn, một người hàng năm ở chân núi Thiếu Thất chưa từng thấy qua cường đạo, một kẻ xuất thân Phật môn, càng chưa từng tiếp xúc qua lần nào, hôm nay thấy cường đạo lần đầu tiên, mới biết sợ hãi.

Người bên ngoài tiếp tục kêu:

- Người ở bên trong không cần sợ hãi, chúng ta là Trung Nhạc Thập Bát Kỵ, là cường đạo tốt. Chúng ta không có ác ý, chẳng qua là cần bắt chín con dê của các ngươi, chờ lúc chúng ta có tiền sẽ trả lại.

- Xong rồi, xong rồi, những người này muốn cướp dê của ta!

- Đúng vậy, hơn nữa còn không trả tiền.

Lão Nhị ở bên ngoài kêu sau này sẽ trả tiền, hai tiểu cô nương căn bản cũng không tin tưởng.

- Hay là ta đi nói chuyện với bọn họ, cũng không thể lấy đồ của người khác mà không chịu nói lý như vậy.

Lâm Di càng ngây thơ hơn nữa, còn hy vọng có thể dùng ngôn ngữ làm cho những người này thối lui.

- Không được, bọn họ bắt dê còn không có gì. Nhưng nếu như thấy chúng ta, cẩn thận những người này sẽ làm chuyện xấu.

- Làm chuyện gì xấu? Sẽ giết chúng ta sao?

Lâm Di thuở nhỏ ở Phật môn, cơ hồ không hề tiếp xúc với chốn hồng trần, vẫn không rõ Lâm Nhu nói làm chuyện xấu là có ý gì.

- Trời ơi, chính là loại chuyện xấu kia... Không nói với muội nữa, mau, hai chúng ta trốn đi.

Lâm Nhu hiểu biết nhiều hơn một chút, dẫn theo Lâm Di, hai người bèn trốn vào trong tủ, hy vọng người xấu bên ngoài bắt dê xong sẽ đi ngay.

Lão Nhị kêu một hồi không thấy động tĩnh gì, bèn nói với lão Đại:

- Đại ca, không được, bên trong hắn có người, những căn bản không chịu ra.

- Nếu không chịu ra, vậy thì không cần lý tới, chúng ta bắt dê xong lập tức đi ngay, chờ sau này có tiền sẽ trả cho bọn họ.

Sau khi nói xong, mấy người liền chuẩn bị vào sân bắt dê.

Con chó đen kia thấy những người này tiến vào lập tức cụp đuôi chạy thục mạng.

Chó này biết rất rõ ràng người nào nó có thể đối phó, người nào nó không đối phó được. Trong mắt nó, những người này nguy hiểm không kém gì kẻ đầu trọc trước đây.

Lão Đại mới vừa mới chuẩn bị tung người xuống ngựa, đột nhiên sau lưng một đám huynh đệ đều la hoảng lên.

- Đại ca cẩn thận!

- A! Thứ gì vậy?!

- Đại ca chạy mau! Lão ưng tới bắt huynh kìa!

Lão Đại nghe thấy một đám huynh đệ hô lên, chỉ cảm thấy trên đầu mình chợt nổi gió, một bóng đen từ trên cao chụp xuống.

Y muốn tránh né nhưng không còn kịp nữa, một đôi thiết trảo giống như móc sắt đã chộp vào vai y, nhấc bổng lên không.

Phía sau mười bảy người thấy rõ ràng, một con lão ưng vô cùng to lớn như che khuất bầu trời bay tới, bắt Đại ca mình, sau đó bay lên ngọn núi xa xa.

- Mau! Mau đuổi theo! Đừng để cho lão ưng ăn thịt Đại ca!

Thập Bát Kỵ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm còn thân hơn so với thân huynh đệ, dĩ nhiên không thể nhìn lão Đại gặp nạn, lập tức giục ngựa đuổi theo phương hướng lão ưng bay đi.

Lão Đại ở trên trời, sợ hãi không dám có một cử động nhỏ nào.

Y không dám công kích đại ưng đang bắt mình, vạn nhất làm nó đau, buông trảo ra, nhất định mình sẽ hóa thành bánh thịt.

Chuyện này thật là kỳ quái, mình sống trong núi rừng nhiều năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua chim lớn như vậy. Thường ngày thấy chim ưng lớn nhất bất quá cũng chỉ có thể miễn cưỡng bắt được nai con. Chim ưng này bắt mình chẳng khác nào bắt một con gà con, có thể tưởng tượng khổng lồ tới mức nào.

- Lão ưng lão ưng, người muốn ăn thịt ta, tốt nhất cũng nên mang ta tới ổ ngươi, ngàn vạn lần chớ ném ta từ trên không xuống!

Con ưng này mang theo lão Đại bay thẳng một mạch lên đỉnh Ngự Trại sơn. Tuy rằng bay lên rất cao nhưng tốc độ cũng không nhanh lắm, khiến cho các huynh đệ còn lại cỡi ngựa đuổi theo miễn cưỡng có thể thấy bóng dáng, không đến nỗi mất đi động lực đuổi theo.

Đáng thương cho một cao thủ Hậu Thiên viên mãn như lão Đại, lại bị lão ưng bắt đi không có chút năng lực chống cự nào, một mạch bay đến bầu trời Thiếu Lâm tự.

Đến nơi này, lão ưng chợt đáp xuống, lúc cách mặt đất còn cao hơn ba thước đột nhiên buông lỏng móng vuốt, lão Đại lóng ngóng tay chân rơi từ trên không xuống, bởi vì quán tính quá lớn, sau khi rơi xuống văng ra ngoài thật xa.

Lao Đại chật vật từ dưới đất bò dậy, phát hiện đây là một sân viên rộng rãi, mặt đất bằng phẳng, hẳn là trải bằng đá xanh, chỉ bất quá lúc này tuyết rơi phủ kín, không thể nhìn ra.

Nơi xa có một tòa tháp cao, thấy vậy lão Đại lập tức nhớ ra, đây không phải là Thiếu Lâm tự sao?

Ở Tung Sơn này cơ hồ ai ai cũng đều nghe qua Thiếu Lâm tự, tòa tháp cao cùng tiếng chuông kia chính là tiêu chí của Thiếu Lâm tự.

Mặc dù lão Đại là mã tặc nhưng cũng biết ngôi chùa này hết sức thần kỳ, không ngờ rằng hết thảy đều do Phật tổ ban cho. Mà vị phương trượng ở đây lại càng có thể đối thoại với Phật tổ.

Lão Đại không có tín ngưỡng, những huynh đệ kia cũng không có tín ngưỡng, cho nên bọn họ cũng không quá chú ý những tin tức này, chẳng qua là nghe nói qua mà thôi, căn bản không hiểu rõ tình huống cụ thể của Thiếu Lâm.

Nhưng có một điểm có thể xác định, hình như Thiếu Lâm là một môn phái giang hồ, bên trong có rất nhiều người biết võ công.

Lão ưng bắt mình đến nơi này là muốn làm gì?

Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có hai khả năng, một là lão ưng này là do những hòa thượng kia nuôi, hai là chỗ này chính là nhà lão ưng.

Nhưng nhìn thế nào cũng thấy đây là địa phương người ở, không hề giống với hang ổ lão ưng chút nào.

Như vậy chỉ còn khả năng thứ nhất, hòa thượng bảo lão ưng bắt mình lên núi.

Mình không có tiền, lại không phải nữ nhân, cũng chỉ có hai nguyên nhân hòa thượng bắt mình, thứ nhất là bởi vì mình cướp đồ của người ta, bị hòa thượng bắt tới đây muốn dạy dỗ mình.

Thứ hai, chính là những hòa thượng này đã nhịn quá lâu rồi chưa được giải quyết...

Càng nghĩ lão Đại càng cảm thấy mình đang rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm, cũng không dám ở giữa sân nữa, mà là lặng lẽ di chuyển tới chân tường.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ước chừng hơn bốn mươi hòa thượng từ nơi cửa sau chạy vào.

Những hòa thượng này ai nấy đều để trần thân trên, vào mùa Đông nhiệt khí bốc lên nghi ngút, hiển nhiên là đang luyện võ.

Phía trước có ba hòa thượng, một người dường như cao gấp rưỡi mình, giống như một tòa thiết tháp đen sì, nhìn qua cũng biết chính là loại người có lực lượng rất lớn.
Còn có một người cũng cao hơn mình một cái đầu, tay cầm một thanh thiết côn. Dù sao lão Đại cũng là cao thủ Hậu Thiên đại viên mãn, nhìn qua người này lập tức cảm nhận được, nếu như mình động thủ cùng y, có thể khả năng bại của mình cao hơn một chút.

Người thứ ba là hòa thượng cầm đầu, sắc mặt lạnh lùng, sau lưng đeo kiếm, trong mắt bắn ra tinh quang bốn phía.

Người này cũng cho lão Đại cảm giác rất nguy hiểm, nhìn cảnh giới tựa hồ cũng xấp xỉ với mình. Nhưng trên thân người này dường như có sát khí rất dày, hắn là đã trải qua vô số huyết chiến chém giết. Thật không nghĩ ra vì sao bên trong chùa miếu lại có cao thủ nguy hiểm như vậy.

Đừng nói tới hơn bốn mươi hòa thượng phía sau, cho dù là ba người trước mắt này cũng đủ để chế ngự mình triệt để, không có chút cơ hội hoàn thủ.

Lão Đại không dám cử động chút nào, núp sau một gốc đại thụ to lớn ở cạnh bờ tường, ép thân thể vào thân cây thật chặt, cũng không dám thở mạnh, sợ bị hòa thượng phía ngoài phát hiện.

Nhất định mình phải kiên trì, kiên trì đến khi các huynh đệ của mình tìm được mình. Mới vừa rồi lúc còn ở trên trời, lão Đại đã thấy đám huynh đệ của mình giục ngựa đuổi theo sau, chỉ bất quá lão ưng này tốc độ khá nhanh, cho nên mới bị bỏ rơi lại phía sau.

Chỉ cần mình có thể kiên trì nửa canh giờ bên trong chùa này, chờ các huynh đệ tới, lão Đại tin tưởng hơn bốn mươi hòa thượng trước mắt này chưa chắc đã có thể tạo thành uy hiếp đối với Trung Nhạc Thập Bát Kỵ bọn họ.

Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là Thiếu Lâm sẽ không tiếp tục xuất hiện cao thủ.

Những hòa thượng này đi tới trong sân bất ngờ dừng lại, hòa thượng cầm côn nói:

- Tất cả nghỉ ngơi một chút, không về La Hán đường nữa, sau khi hơi thở bình phục đi thẳng tới trai đường ăn cơm.

- Dạ, thủ tọa!

Các hòa thượng đều thả lỏng thân mình, hoặc ngồi hoặc đứng ở trong sân, thoải mái nói chuyện.

Thấy những hòa thượng này không đi, lão Đại âm thầm kêu khổ, nếu còn tiếp tục như vậy, rất có khả năng mình sẽ bị phát hiện.

Trong khi các hòa thượng này nói chuyện với nhau, chợt một lão hòa thượng đi tới.

- Tuệ Vô, các ngươi tập luyện sáng nay đã kết thúc sao?

Lão Đại ở phía sau gốc cây nhìn lén, thì ra tên hòa thượng cầm côn là Tuệ Vô, hiện tại đang nói với lão hòa thượng mới tới:

- Nhất Trần sự thúc, tập luyện sáng nay đã kết thúc, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút đi ăn cơm.

Lão hòa thượng này lại là sự thúc? Ồ, cao thủ Tiên Thiên, tuyệt đối là cao thủ Tiên Thiên!

Vốn là lão Đại muốn chờ các huynh đệ tới, xem kỹ một chút Thiếu Lâm tự có cái gì bây giờ cũng không dám nghĩ nữa, chỉ hy vọng chờ các huynh đệ tiếp ứng, có thể rời đi Thiếu Lâm tự này nhanh nhanh một chút.

Không nghe Tuệ Vô gọi lão hòa thượng đó là sự thúc sao, nếu gọi sự thúc, chắc chắn sẽ còn có sự phụ, có nghĩa là trong Thiếu Lâm tự này còn có những cao thủ Tiên Thiên khác.

Có ít nhất hai tên Tiên Thiên, còn có kia mấy tên Hậu Thiên viên mãn, còn có hơn bốn mươi võ tăng kia, thậm chí còn có bao nhiêu người chưa xuất hiện mình cũng không biết, nên mau chóng rời đi địa phương như vậy là hơn.

Nhưng các huynh đệ của y chưa kịp đến, lão hòa thượng gọi Nhất Trần kia đột nhiên quét ánh mắt về phía y, gằn giọng quát lớn:

- Là ai, lén lén lút lút nấp phía sau đó làm gì, ra đây cho lão nạp!

Hỏng bét, bị phát hiện rồi!

Mắt thấy những hòa thượng kia xúm lại, trong khoảnh khắc này, lão Đại biết mình trốn không thoát.

Bất quá lão Đại cũng không phải là kẻ vô dụng, chớp nhoáng đã nghĩ ra cách giải quyết.

Cách đó không xa có một lão hòa thượng đang cầm chổi quét sân, mới vừa rồi y không phát hiện, không biết xuất hiện từ lúc nào. Nhìn qua lão có vẻ gầy yếu, đơn bạc, hẳn là không biết võ công, bằng không cũng không đi quét sân như vậy.

Nếu mình có thể bắt giữ này lão hòa thượng làm con tin, uy hiếp những tăng nhân này, như vậy chưa chắc cũng không có cơ hội chạy đi.

Nghĩ là làm, thình lình lão Đại lao ra khỏi gốc cây, tung mình vọt về phía lão hòa thượng quét sân.

Nói thật, quyết định hạ thủ đối với lão hòa thượng quét sân này, lão Đại cảm thấy có chút xấu hổ.

Một lão hòa thượng hết sức già nua gầy yếu, y phục vá chằng vá đụp, nhất định là ở Thiếu Lâm cũng bị coi thường.

Bắt giữ người này, lão Đại thật sự không biết có thể đưa đến hiệu quả gì hay không. Vạn nhất những hòa thượng Thiếu Lâm khác không thèm nể mặt, mình cũng sẽ tuyệt đối không làm tổn thương lão, cùng lắm thì liều một phen thử xem có thể chạy thoát hay không.

Trong lòng suy nghĩ, dưới chân di chuyển thật nhanh, lão Đại sử xuất một chiêu Ngạ Hổ Phác Thực, chạy thẳng về phía lão hòa thượng cách chừng mấy thước.

- Vô Danh trưởng lão!

- Trưởng lão cẩn thận!

Những hòa thượng Thiếu Lâm thấy mã tặc này bất ngờ xông về phía trưởng lão, ai nấy đều kêu la bảo trưởng lão cẩn thận.

Phương trượng đã từng đã căn dặn, địa vị Vô Danh ở Thiếu Lâm ngang hàng cùng phương trượng, đệ tử Thiếu Lâm gặp mặt đều phải thi lễ đệ tử.

Mặc dù mọi người đều rất tôn kính Vô Danh trưởng lão, nhưng lại không ai cho là Vô Danh trưởng lão biết võ công gì. Từ trước tới nay trưởng lão cũng không chủ động nói chuyện cùng người khác, chuyện mỗi ngày chỉ là quét sân cùng ngủ. Cho nên mọi người đã từng cho là bản lãnh kém nhất Thiếu Lâm phải là Vô Danh trưởng lão, sợ rằng ngay cả văn tăng cũng có thể dễ dàng đánh bại lão.

Nhưng chuyện này cũng không làm trở ngại đến thân phận của Vô Danh, thấy mã tặc tập kích trưởng lão, các hòa thượng Thiếu Lâm đều luống cuống.

Nhất là bọn Nhất Trần hận không thể lập tức phi thân tới cứu trưởng lão. Bởi vì khoảng cách quá xa, không thể nào tới kịp.

E rằng trưởng lão gặp nạn rồi...

Nghe thấy đám hòa thượng Thiếu Lâm gọi lão hòa thượng này là trưởng lão, lão Đại mừng rỡ trong lòng, chỉ cần bắt được trưởng lão sẽ có hy vọng thoát khốn.

Y càng gia tăng tốc độ nhanh hơn, nháy mắt đã tới trước mặt Vô Danh, đơn chưởng đưa ra chộp về phía vai Vô Danh.

Đối với lão Đại xông tới, Vô Danh tựa hồ không có cảm giác, vẫn chậm rãi quét sân ở chỗ cũ.

Lão Đại không mất bao nhiêu sức lực, tay y đã dễ dàng chộp vào vai Vô Danh.

Thân thể lão Đại chuyển một cái đi tới sau lưng Vô Danh, đầu tiên là nói với Vô Danh:

- Lão hòa thượng, đắc tội, lão đừng động, ta không làm thương hại lão, ta chỉ cầu rời đi nơi này!

- Không sao, người bắt cứ việc bắt, ta vẫn quét việc ta.

Vô Danh trả lời làm cho lão Đại cả kinh, không ngờ rằng lão hòa thượng này không thèm để ý tới mình, mặc dù mình đã bắt được lão, nhưng lão vẫn lo quét sân.

Cảm giác tức giận vì bị coi thường dâng lên trong lòng lão Đại, chẳng lẽ ta không đáng được coi trọng?

Y đoạt lấy chổi ném sang bên, nói với Vô Danh:

- Đừng quét nữa, nếu còn quét ta sẽ không khách sáo. Sau đó y nhìn những tăng nhân Thiếu Lâm muốn xông tới nói:

- Không được qua đây, người nào tới đây, ta sẽ bẻ gãy cổ trưởng lão các ngươi!

Nhất Trần dẫn đầu đứng lại, sau lưng bọn Tuệ Vô cũng đứng lại, bọn họ cũng không dám mang an nguy của Vô Danh trưởng lão ra đùa giỡn.

- Mã tặc, buông trưởng lão ra, chúng ta sẽ thả ngươi rời đi.

Nhất Trần lên tiếng trước, bắt được tên mã tặc này hay không không đáng kể gì, nhưng tuyệt đối không thể để trưởng lão xảy ra chuyện.

- Hừ, người cho rằng ta sẽ tin tưởng lời các ngươi sao, nếu ta buông lão ra, ai sẽ bảo đảm an nguy cho ta?