Chương 101: Tuân thủ chuẩn mực
Chương 102: Tra ra manh mối
Chương 103: Nếu tôi ngu, anh cũng phải hầu hạ
Chương 104: Gia Cát Lượng đa trí như yêu
Chương 105: Lái xe chẳng ra gì mà xe cũng chẳng ra gì
Chương 106: Kỳ tài ngút trời
Chương 107: Phát triển ý nghĩ chỉnh thể (thượng)
Chương 108: Phát triển ý nghĩ chỉnh thể (hạ)
Chương 109: Phóng viên báo tỉnh
Chương 110: Lão Lư, ông nên chuẩn bị tư tưởng
Chương 111: Bị chộp cổ
Chương 112: Cán bộ hay diễn viên?
Chương 113: Phạm Hồng Vũ muốn làm vương quốc độc lập
Chương 114: Chị, tôi muốn chị
Chương 115: Rối rắm
Chương 116: Chủ tịch thành phố Hồng Châu
Chương 117: hạm Hồng Vũ, cậu muốn chân đạp mấy thuyền?
Chương 118: Quan gia
Chương 119: Nhà giàu mới nổi
Chương 120: Lô Cốt
Chương 121: Được mày mạnh!
Chương 122: Họng súng
Chương 123: Sát khí thật là uy phong
Chương 124: Chủ tịch thành phố Cao
Chương 125: Cậu chính là Phạm Hồng Vũ
Chương 126: Cao Hưng Hán mất hứng
Chương 127: Thẩm Ngọc Thanh
Chương 128: Giỏi về tâm kế
Chương 129: Đến thủ đô tìm cô út
Chương 130: Bất ngờ gặp chủ tịch tỉnh
Chương 131: Con ông cháu cha
Chương 132: Bái kiến ông cụ
Chương 133: Muốn làm binh sao
Chương 134: Tố chất thống soái
Chương 135: Quyền lực quốc gia
Chương 136: “Ngoại tộc” cũng có ngày huy hoàng
Chương 137: Nghiên cứu viên Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội
Chương 138: Tiểu Khiết, cô sẽ giới thiệu bạn trai cho cháu!
Chương 139: Xuất phát điểm
Chương 140: Gặp gỡ đồng hương
Chương 141: Phó chủ tịch địa khu Triệu rất tức giận
Chương 142: Vị ấy là Vụ trưởng Tào?
Chương 143: Chủ tịch tỉnh giá lâm
Chương 144: Phạm Hồng Vũ, cậu dựa vào cái gì mà có lòng tin như vậy?
Chương 145: Bốn điều kiện
Chương 146: Cao Nhã ước hẹn
Chương 147: Bóng đèn
Chương 148: Cảm giác về sự ưu việt
Chương 149: Khoác lác không soạn bản nháp
Chương 150: Khách quý tới cửa