Dương Gian Phán Quan - ๖ۣۜQuái✰๖ۣۜLão✰๖ۣۜCa

Dương Gian Phán Quan

Dương gian phán quan - Đang tiến hành - Quái Lão CaGiới thiệu truyện dị giới thú vị này:Cao Cường cũng mới xin vào làm việc tại quán Coffe Ánh Trăng này được hơn 2 tháng mà thôi. Tuy tiền lương mỗi tháng chẳng đáng là bao nhưng được cái ông chủ là một người rất dễ nói chuyện.Cụ thể theo nội quy của trường mà Cao Cường đang theo học thì sinh viên năm nhất như hắn bắt buộc phải vào ở ký túc xá. Giờ giấc ra vào bị quản chế có phần hơi nghiêm ngặt. Không những thế còn có vấn đề cộng trừ điểm hạnh kiểm này nọ, thành ra ngay cả những sinh viên thuộc diện con nhà khá giả, trong túi đầy tiền cũng không ngủ lại bên ngoài bao giờ.Tất nhiên những trường hợp thuộc diện con ông cháu cha gì đó thì không tính. Cái đám này đến học hay không học còn chẳng cần bận tâm, huống chi đòi ép chúng vào ký túc xá nhỏ hẹp ở lại?Nếu như Cao Cường cũng làm việc theo ca giống như những nhân viên thông thường trong quán, thì chắc chắn hắn sẽ không kịp về ký túc xá trước giờ giới nghiêm được.May mắn thay được ông chủ châm chước tạo điều kiện cho vào làm việc tại đây theo ca giờ hơi lệch so với những nhân viên khác. Cao Cường nhờ đó có chút thu nhập trang trải sinh hoạt phí.Ra khỏi quán còn chưa đi được mấy bước chân, một người thanh niên trên đầu đội mũ lụp xụp chặn đứng Cao Cường lại, đối phương ngón tay kẹp điếu thuốc đưa lên miệng và nói:“Huynh đệ, có lửa cho ta xin miếng?”Ở cái Tân Long thành phố này thì tệ nạn cướp giật xảy ra như cơm bữa. Với cái dáng vẻ đội mũ lụp xụp che gần hết khuôn mặt thế kia nhìn trông khả nghi vô cùng.Mặc dù sinh viên nghèo nên chẳng có gì quý giá để mà bị cướp, xong Cao Cường vẫn là đề cao cảnh giác một chút thì hơn, hắn hơi lùi về sau vài bước rồi mỉm cười trả lời:“Xin lỗi, ta không hút thuốc nên không có lửa, ngươi vào quán hỏi xem sao”Vừa nói dứt lời Cao Cường vậy mà thấy đối phương nhếch mép cười. Một cảm giác cực độ nguy hiểm từ đâu ùa tới, khiến nhịp tim trong lồng ngực bỗng chốc gia tăng nhanh chóng.Đúng lúc này một cánh tay từ phía sau vòng qua kẹp chặt lấy cổ của Cao Cường. Chưa dừng lại ở đó, gã xin lửa từ sau hông rút ra một con dao nhỏ rồi nhắm thẳng phần bụng Cao Cường liên tục đâm tới.“Phập.. Phập.. Phập..”

Danh Sách Chương Đọc Từ Đầu

Chương 101: Dựng Lô Cốt
Chương 102: Những Cái Chết Kỳ Lạ
Chương 103: Hội Ngộ
Chương 104: Gọi Ngươi Là Lão Hổ
Chương 105: Lại Gặp
Chương 106: Xua Đuổi
Chương 107: Lỡ Làm Hơi Quá
Chương 108: Phiền Phức
Chương 109: Tội Nghiệt Chồng Chất
Chương 110: Cắt Tiết Bằng Sạch
Chương 111: Nhàn Vân Các Chuyển Di
Chương 112: Nhàn Vân Các Lão Bản
Chương 113: Nhàn Vân Lão Nhân
Chương 114: Bù Đắp Thiếu Sót
Chương 115: Sư Phụ Tư Vấn
Chương 116: Đại Lục Này Quá Rắc Rối
Chương 117: Chính Thức Giáo Dục
Chương 118: Đệ Tử Cực Kỳ Dễ Tính
Chương 119: Thần Thức Trải Nghiệm
Chương 120: Lấy Gì Để Cố
Chương 121: Du Xuân
Chương 122: Hộ Vệ Của Lão Phệ
Chương 123: Ta Mới Chỉ Bày Ra Tư Thế
Chương 124: Dẫn Ngươi Đi Mở Mang Đầu Óc
Chương 125: Rồng Rắn Lên Mây
Chương 126: Món Quà Sư Phụ Bù Đắp
Chương 127: Nghĩ Tới Trở Về
Chương 128: Tự Nhiên Tốt Tính
Chương 129: Lại Phải Gánh Truyền Thừa
Chương 130: Nhận Được Cái Búa
Chương 131: Thử Thách
Chương 132: Vui Mừng Và Lo Âu
Chương 133: Lôi
Chương 134: Nợ Ân Tình
Chương 135: Dim Căm Chuy
Chương 136: Lôi Thuật Nhất Tiễn
Chương 137: Nhát Búa Đầu Tiên
Chương 138: Trọng Lực Hơi Lớn
Chương 139: Mộc Nhân Chơi Côn Bổng
Chương 140: Đi Săn Trở Lại
Chương 141: Hoàng Đại Hùng Thấy Lạnh
Chương 142: Sẽ Gia Nhập Đội Chúng Ta
Chương 143: Chuy Pháp Luyện Kim Cơ Sở
Chương 144: Quái Bệnh
Chương 145: Thạch Trung Quyết Định
Chương 146: Thanh Niên
Chương 147: Địch Nhân Này Quá Yếu
Chương 148: Tầng Thấp Nhất Của Phù Bảo
Chương 149: Tiêu Diễm Phượng Khẩn Cầu
Chương 150: Muốn Đánh Một Trận Thì Tới