Hoàng Đình - Thân Vẫn Chỉ Tiêm

Hoàng Đình

Trong cõi đất trời bao la vô tận này, có nhiều người dành cả đời mình tìm tòi, khám phá những mong lý giải được hết thảy những điều họ có thể nhận biết, đồng thời ước vọng rằng thông qua đó họ có thể khám phá ra sự huyền bí của đất trời. Song, tuyệt đại đa số người trong số đó cho dù đã dùng cạn sinh lực của mình cũng chỉ có thể kéo dài được thêm mấy trăm năm tuổi thọ, có thể vận dụng một số quy luật thần diệu của đất trời, còn cái cụm từ 'thọ cùng trời đất' chẳng qua chỉ là trăng trong đáy nước mà thôi.

Lại có rất nhiều người suốt đời đều dồn vào việc lý giải những người và sự việc xung quanh mình, mong sao có thể tìm thấy sự siêu thoát trong tâm hồn, vậy mà cuối cùng lại được vinh danh là bậc thánh hiền của thế gian.

Bất kể là loại người nào đi chăng nữa, nếu như đem so với cả thiên địa cũng đều chỉ như muối bỏ biển, dẫu cho những người đó có dâng nên sóng cả bão bùng, nhưng chỉ chớp mắt một cái thôi rồi họ cũng sẽ lại im lìm tĩnh mịch mà hòa mình vào cõi hư vô.

Ở nơi đất trời kỳ lạ này có đủ loại sinh linh, khi ngược dòng thời gian tìm về thời điểm thiên địa còn đang diễn hóa thì có thể thấy mỗi loại sinh linh đó có khi cũng đã từng trải qua một thời quá khứ huy hoàng. Những sự việc và người trong quá khứ kia đã dần mai một theo sự xói mòn của dòng thời gian, nhưng cũng có một vài câu chuyện và con người trong số đó lại trở thành truyền thuyết, thần thoại.

Khi những truyền thuyết mà chúng sinh lưu truyền được tập hợp lại ở một nơi, nó sẽ hóa thành cơn sóng triều lịch sử của thiên địa, bao la và mạnh mẽ.

Nếu như trên chín tầng trời có Thiên đình thống ngự các đấng tiên thần trong thiên hạ, trong Thiên đình lại có một tấm gương lớn soi rọi khắp nơi trên thế gian thì trong gương sẽ hiện lên hình ảnh vô số sinh linh trong thiên địa không ngừng bước tới đi lui, đó là hình ảnh của bọn họ kể từ khi sinh ra cho tới khi mất đi, kể từ khi còn phàm tục cho tới khi vang danh khắp sơn hà. Nếu thật sự nhìn kỹ thì có lẽ sẽ phát hiện rằng trong số những sinh linh hỗn loạn kia có một ông lão đi khắp thiên địa, dấu chân lão lưu lại khắp nơi, bất kể cho đó là danh sơn đại trạch hay là nơi tà địa hung sát.

Bỗng một ngày, ở phía sau ông lão có thêm một đứa trẻ. Nó đi theo sau lão, dần dần trưởng thành, cuối cùng hai người dừng chân trong một tòa thành rồi chia tay. Ông lão vẫn như trước kia, một thân một mình đi tới khắp nơi trong thiên địa như đang mải mê tìm kiếm thứ gì. Còn đứa trẻ đã trưởng thành kia tựa như giọt nước đã hòa mình vào sông lớn, có lẽ, đôi khi có sóng gió bão bùng nổi lên trong dòng lịch sử cũng chính là do một giọt nước ấy tạo thành...

Danh Sách Chương Đọc Từ Đầu

Chương 51: U U
Chương 52: Chìm Trong Địa Ngục
Chương 53: Bụi Đen Đầy Trời
Chương 54: Màn Đêm Thăm Thẳm
Chương 55: Ai Múa Roi Sét Dưới Vực Sâu
Chương 56: Xin Cho Ta Mãi Chìm Trong Mộng
Chương 57: Mượn Một Khúc Âm Thanh Trời Đất
Chương 58: Lời Nguyền Ác Mộng Vong Hồn
Chương 59: Quên
Chương 60: Hóa Bướm
Chương 61: Hoàn Dương
Chương 62: Thương Tuyết Tiên Phù
Chương 63: Châu Hắc Diệu
Chương 64: Triệu Ngọc Bạch
Chương 65: Trảm Tiên Phật
Chương 66: Mượn Đường
Chương 67: Thập Diện Vi Sát
Chương 68: Kinh Hà Xa Xôi
Chương 69: Đệ Tử Thiên La
Chương 70: Quẻ Tính
Chương 71: Tìm
Chương 72: Diệp Thanh Tuyết
Chương 73: Toàn Bại
Chương 74: Tượng Thần
Chương 75: Ai Rút Kiếm Trâm Khỏi Tượng Đá?
Chương 76: Hàng Tỷ Gông Xiềng Khóa Vạn Năm
Chương 77: Trọng Sinh
Chương 78: Thiên Kiếp
Chương 79: Thời Đại Yêu Tộc
Chương 80: Kiếm Hóa Vô Hình
Chương 81: Thần Du Tinh Không
Chương 82: Hóa Bướm
Chương 83: Đạo Kinh
Chương 84: Phương Thốn
Chương 85: La Phù Kiếm Tiên
Chương 86: Đấu Kiếm
Chương 87: Ly Trần
Chương 88: Điểm Danh
Chương 89: Tâm Chiến
Chương 90: Nghịch Thế
Chương 91: Giao Long Vương
Chương 92: Hóa Rồng
Chương 93: Mở Miệng Sinh Thuật
Chương 94: Linh Lung Trấn Yêu Tháp
Chương 95: Truyền Nhân Côn Lôn
Chương 96: Phệ Niệm
Chương 97: Đêm Yên Tĩnh
Chương 98: Hỏi Đạo
Chương 99: Thiếu Nữ Cưỡi Hạc
Chương 100: Luyện Hồn