Hoàng Đình - Thân Vẫn Chỉ Tiêm

Hoàng Đình

Trong cõi đất trời bao la vô tận này, có nhiều người dành cả đời mình tìm tòi, khám phá những mong lý giải được hết thảy những điều họ có thể nhận biết, đồng thời ước vọng rằng thông qua đó họ có thể khám phá ra sự huyền bí của đất trời. Song, tuyệt đại đa số người trong số đó cho dù đã dùng cạn sinh lực của mình cũng chỉ có thể kéo dài được thêm mấy trăm năm tuổi thọ, có thể vận dụng một số quy luật thần diệu của đất trời, còn cái cụm từ 'thọ cùng trời đất' chẳng qua chỉ là trăng trong đáy nước mà thôi.

Lại có rất nhiều người suốt đời đều dồn vào việc lý giải những người và sự việc xung quanh mình, mong sao có thể tìm thấy sự siêu thoát trong tâm hồn, vậy mà cuối cùng lại được vinh danh là bậc thánh hiền của thế gian.

Bất kể là loại người nào đi chăng nữa, nếu như đem so với cả thiên địa cũng đều chỉ như muối bỏ biển, dẫu cho những người đó có dâng nên sóng cả bão bùng, nhưng chỉ chớp mắt một cái thôi rồi họ cũng sẽ lại im lìm tĩnh mịch mà hòa mình vào cõi hư vô.

Ở nơi đất trời kỳ lạ này có đủ loại sinh linh, khi ngược dòng thời gian tìm về thời điểm thiên địa còn đang diễn hóa thì có thể thấy mỗi loại sinh linh đó có khi cũng đã từng trải qua một thời quá khứ huy hoàng. Những sự việc và người trong quá khứ kia đã dần mai một theo sự xói mòn của dòng thời gian, nhưng cũng có một vài câu chuyện và con người trong số đó lại trở thành truyền thuyết, thần thoại.

Khi những truyền thuyết mà chúng sinh lưu truyền được tập hợp lại ở một nơi, nó sẽ hóa thành cơn sóng triều lịch sử của thiên địa, bao la và mạnh mẽ.

Nếu như trên chín tầng trời có Thiên đình thống ngự các đấng tiên thần trong thiên hạ, trong Thiên đình lại có một tấm gương lớn soi rọi khắp nơi trên thế gian thì trong gương sẽ hiện lên hình ảnh vô số sinh linh trong thiên địa không ngừng bước tới đi lui, đó là hình ảnh của bọn họ kể từ khi sinh ra cho tới khi mất đi, kể từ khi còn phàm tục cho tới khi vang danh khắp sơn hà. Nếu thật sự nhìn kỹ thì có lẽ sẽ phát hiện rằng trong số những sinh linh hỗn loạn kia có một ông lão đi khắp thiên địa, dấu chân lão lưu lại khắp nơi, bất kể cho đó là danh sơn đại trạch hay là nơi tà địa hung sát.

Bỗng một ngày, ở phía sau ông lão có thêm một đứa trẻ. Nó đi theo sau lão, dần dần trưởng thành, cuối cùng hai người dừng chân trong một tòa thành rồi chia tay. Ông lão vẫn như trước kia, một thân một mình đi tới khắp nơi trong thiên địa như đang mải mê tìm kiếm thứ gì. Còn đứa trẻ đã trưởng thành kia tựa như giọt nước đã hòa mình vào sông lớn, có lẽ, đôi khi có sóng gió bão bùng nổi lên trong dòng lịch sử cũng chính là do một giọt nước ấy tạo thành...

Danh Sách Chương Đọc Từ Đầu

Chương 1: Thiên La
Chương 2: Phù Dung Kiếm Kinh
Chương 3: Hoa Dại Ven Đường Rung Rinh Trong Gió
Chương 4: Ánh Chớp Tầng Tầng Như Tuyết Trắng
Chương 5: Kim Đài Ngọc Khuyết Đổi Trường Sinh
Chương 6: Thiên Địa Đồng Lô
Chương 7: Luyện Kiếm
Chương 8: Hình Ảnh Không Có Âm Thanh
Chương 9: Chém
Chương 10: Yêu Tu Sông Kinh Hà
Chương 11: Hà Bá
Chương 12: Kiếp Sau Xin Nguyện Làm Chim
Chương 13: Cát Bụi
Chương 14: Oán Niệm
Chương 15: Mượn Pháp Lực
Chương 16: Sa Công
Chương 17: Sơn Thần Núi Thúy Bình
Chương 18: Mượn Núi Non Dùng Một Lát
Chương 19: Kinh Hà Tế Thần Chú
Chương 20: Ngự Thủy
Chương 21: Thần Chiến
Chương 22: Chặt Đầu Tế Anh Linh
Chương 23: Ba Lần Hỏi
Chương 24: Hèn Nhát
Chương 25: Dung Hợp
Chương 26: Ngưng Sát
Chương 27: Kiếm Thuật
Chương 28: Vu Cổ
Chương 29: Vây Giết Mấy Tháng
Chương 30: Linh Bảo Tiên Thiên
Chương 31: Thế Giới Đen Trắng
Chương 32: Cơ Duyên
Chương 33: Phong Ấn
Chương 34: Mê Thiên
Chương 35: Trật Tự
Chương 36: Lực Có Lúc Cạn
Chương 37: Đấu Phép
Chương 38: Thần Miếu Lưu Ảnh
Chương 39: Thế
Chương 40: Lũ Lụt
Chương 41: Trấn
Chương 42: Thanh Khâu Có Hồ
Chương 43: Bá Lăng
Chương 44: Diệt Ma
Chương 45: Âm Phủ
Chương 46: Binh Trận
Chương 47: Vỡ Đầu
Chương 48: “Sơn Điên Phất Kiếm Thanh Tụ Khinh”
Chương 49: Vết Kiếm Qua Bao Nhiêu Năm Tháng
Chương 50: Ảo - Thật